Quần Hạ Thần - Chương 2
Ta thu chùm tua ngọc tay áo nhặt một cành hải đường rơi bậc thềm đưa lên mũi ngửi khẽ than:
“Hải đường quả nhiên hương Hoa mẫu đơn ở biên tái cũng thế rực rỡ nhưng chẳng thơm chút nào”
Đế Thư gần chỉ lạnh lùng quét mắt qua dời giọng mang theo vẻ gay gắt:
“Ngươi lớn lên trong quân doanh luôn thô lỗ giờ bày đặt ngâm hoa vịnh nguyệt thật giống Đông Thi bắt chước Tây Thi xí đến cực điểm”
Chà cái tên Đế Thư thấy thái hậu lấy lý do thay làm chủ để xử lý Từ Trường Phong làm gì thái hậu liền trút giận lên
Ta ném cành hải đường từ tay áo rút chùm tua ngọc dùng lực ngầm đánh đầu gối Đế Thư
Đế Thư kêu đau hai chân khẽ khuỵu xuống Thấy đã chịu một bài học đang định chuồn mạnh mẽ kéo
Do kịp đề phòng vì quán tính mà ngã lòng
Ta ngửi thấy hương long tiên Đế Thư
Đế Thư ánh mắt lóe lên chằm chằm môi bàn tay cũng siết chặt khiến đến cả thở cũng khó khăn
Ta cảm thấy khó chịu thoát thi triển vài chiêu nhưng tất cả đều Đế Thư dễ dàng hóa giải chỉ thể giữ chặt trong lòng
“Ngốc nghếch luận võ công ngươi chắc thắng ; luận mưu trí từng trà trộn quân doanh của ngươi ngươi hề biết”
Giọng Đế Thư mềm xuống mang theo chút ướt át khiến vô cớ cảm thấy khó chịu
“Đế Thư buông Mùi hương ngươi sắp khiến ngạt thở ”
Ta bất chấp giãy giụa mặt sang một bên cho môi
Đế Thư thả mặt đỏ bừng:
“Ngươi dám chê trẫm”
Nói xong hất tay áo bỏ nhanh ẩn trong cung điện
Ta hít sâu vài ngụm khí trong lành xoay cổ một chút thầm nghĩ nếu biết Đế Thư thích nữ sắc thì hành động của cũng xem như đường đột
05
Đế Thư tới tìm
Ta cứ nghĩ sáng nay chọc giận bực dù cũng vài ngày gặp
Không ngờ trời sẩm tối đã tìm đến Xem vẫn sợ thái hậu thái hậu cứ chằm chằm chuyện chúng viên phòng
lần Từ Trường Phong còn ai thể đuổi Đế Thư đây
Kệ lần hòa thân đã sớm đoán cảnh sớm muộn cũng khác biệt là bao Chỉ coi như chó cắn huống chi chuyện chắc đã đau bằng chó cắn
Lùi một vạn bước mà Từ Trường Phong ở đây Đế Thư cũng chắc làm nên chuyện
Nhanh chóng giải quyết chỉ cần vấn đề xảy là
Vì cứng cổ chằm chằm Đế Thư ôm tâm thế sẵn sàng hy sinh bắt đầu từng lớp một cởi y phục
Đế Thư sững tại chỗ yết hầu khẽ động khóe mắt dài hẹp nhướng lên mang theo ánh nước vành tai cũng dần đỏ ửng
Càng cởi càng cảm thấy bất an Chẳng lẽ thái hậu cho Đế Thư uống thuốc
“Ngươi là nữ tử còn biết liêm sỉ Mau mặc y phục”
Đế Thư chậm rãi đầu sang một bên về phía lời răn dạy trong miệng cũng còn sắc bén như
Ta như đại xá nhanh tay chỉnh y phục
Đợi thu dọn xong xuôi Đế Thư mới đầu mặt đỏ bừng rõ mục đích:
“Ngày mai ngươi đến thưa với mẫu hậu xin cùng trẫm đến sơn trang tránh nóng để tăng cường tình cảm phu thê sớm ngày nối dõi hoàng tộc”
Ồ thì là chuyện nhờ
Thảo nào thái độ với còn gay gắt như
Ta nghiêng tựa long sàng nhướng mày hỏi:
“Ta thể thưa lợi gì”
Đế Thư giãn mày hỏi :
“Ngươi lợi gì”
Ta khẽ vung tay áo:
“Hiện giờ nghĩ cứ ghi nợ ngày nào đó sẽ tìm ngươi đòi”
Đế Thư im lặng hồi lâu mới buông một câu:
“Hiện tại ngươi thực sự xa cách với trẫm”
Hừ lời cứ như đây với từng thân thiết
Chỉ là lời tiện miệng
Vì thế đáp chỉ nghiêng cầm một nắm lạc bàn bóc vỏ từng hạt ăn một cách lơ đãng
Đợi đến khi ăn xong ngẩng đầu thấy Đế Thư vẫn bèn hỏi:
“Ngươi còn Chẳng lẽ ăn lạc”
Lúc Đế Thư mới lộ vẻ khó chịu mà bỏ
Hôm đến gặp thái hậu thưa việc Thái hậu liền đồng ý còn dặn dò thêm vài câu cũng ngoài mấy chuyện như “khai chi tán diệp” “hoàng tự là trọng” khiến tai đến mức phát ngấy
Rời hoàng thành Đế Thư liền kéo tay vội vã hướng về phía Diệp thành
Ồ xem nhớ Từ Trường Phong đây
Từ Trường Phong mới một ngày đã nôn nóng chạy đến quả thực si tình sâu nặng
kéo theo là thế nào Ta cùng phu quân ngàn dặm để gặp tâm ái Thật quá hoang đường
Ta nhưng Đế Thư sơn trang tránh nóng đều đã sắp xếp thỏa nếu đến lỡ để thái hậu nghi ngờ chẳng càng thêm rắc rối
Không còn cách nào đành cùng Đế Thư chạy đến Diệp thành Trên đường ba con tuấn mã kiệt sức mà chết
Càng đến gần Diệp thành càng kinh hoàng Không ngờ tai họa tại Diệp thành nghiêm trọng đến Suốt dọc đường quả thực là thây đói la liệt cảnh tượng thê lương nỡ
Ta sang Đế Thư thấy nhíu chặt mày đưa cho một phong mật thư
Trên đó chỉ một hàng ngắn ngủi:
“Diệp thành: hạn hoàng đại cơ dịch”
Hạn hán nạn châu chấu đói lớn dịch bệnh mỗi một cái đều là tai họa khủng khiếp mà bộ đều xảy tại Diệp thành
Thảm cảnh của bách tính Diệp thành thể tưởng tượng
Thái hậu phái Từ Trường Phong tới đây cứu nạn vốn dĩ định để còn mạng mà trở về
Còn Đế Thư thân là thiên tử vượt ngàn dặm xa xôi đến đây trợ giúp thể thấy tình cảm dành cho Từ Trường Phong chẳng chỉ đơn thuần là sủng ái
Ta cùng Đế Thư cải trang lẻn Diệp thành cửa thành lập tức phát hiện nơi đây chẳng khác nào nhân gian địa ngục
Năm đại đói ăn thịt
Gặp năm đại nạn như khổ sở nhất luôn là phụ nữ và trẻ Họ khả năng tự vệ đường phố khắp nơi đều là hài cốt của họ
Đế Thư tìm Từ Trường Phong
Chỉ là Từ Trường Phong đã bệnh đến mức thể rời giường
Hắn quan viên địa phương sắp xếp ở trong huyện nha nhưng vì nhân lực thiếu thốn lương thực chẳng bao nhiêu càng thể đến chuyện chăm sóc cơ hồ ném sang một bên mặc tự sinh tự diệt
Ta liếc qua thấy Từ Trường Phong nhíu mày thần trí mơ hồ mặt còn mang một sắc đỏ bình thường khóe mắt ửng đỏ tóc mai lấm tấm mồ hôi thân toát một loại phong tình khó thành lời
“Bệnh mỹ nhân xé gan bào phổi” Lời quả thật sai
Ta liếc Đế Thư phát hiện ánh mắt u ám ánh sáng giống như tầng mây xám nơi chân trời biên tái xen lẫn ẩm của mưa gió ngầm chứa một tia nguy hiểm khó lường
dù Đế Thư đau lòng đến cũng cách nào
Diệp thành huyện nha thiếu thốn đủ điều sự vụ khắp nơi rối ren tạm thời thể phân thân chăm sóc cho Từ Trường Phong
Vì giao việc cho
Ta cũng từ chối sờ trán Từ Trường Phong chỉ cảm thấy nóng đến kinh Ta dậy rót một chén trà lạnh đút cho uống nhưng Từ Trường Phong chịu hợp tác đành bỏ qua
Nghĩ nghĩ định lấy khăn tay thấm trà lạnh làm ướt môi nhưng sờ soạng mãi thấy khăn tay Có lẽ trong lúc đường xa vất vả đã làm mất
Không còn cách nào chỉ thể xé vạt áo làm khăn tay
Ta lớn lên trong quân doanh việc chăm sóc thương vốn là chuyện quen thuộc
Bận rộn đến tận nửa đêm Từ Trường Phong mới mơ mơ màng màng tỉnh Hắn chăm chú thật lâu khẽ nhắm mắt thì thầm:
“Ta sợ rằng đang trong mộng mộng dễ tàn thể tỉnh ”
Ta thấy tỉnh liền sờ trán ngờ nắm lấy áp chặt lên gò má
Từ Trường Phong chậm rãi mở mắt
Thật lòng mà đôi mắt đến mức khiến khó dời mắt Khóe mắt dài hẹp như làn nước xuân khẽ gợn Lúc ánh mắt ngập tràn sóng sánh thêm vài phần yêu mị
“A Ninh hóa mộng thật sự là ngươi”
Ta như gọi là “A Ninh” cả khẽ run lên
Lòng cảm thấy lạnh nên động thanh sắc rút tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của
“A Ninh đừng Để dựa ngươi”
Từ Trường Phong gắng gượng thân dường như thể kiềm chế nắm chặt tay còn khẽ cọ mặt lên lòng bàn tay tựa như một con mèo ngoan ngoãn thuận lông
“A Ninh tay ngươi nhỏ nhỏ chỗ tay cầm kiếm vết chai giữa ngón trỏ và ngón giữa còn thô ráp khiến yên lòng”
Hắn xong chịu nổi chìm giấc ngủ sâu
Ta vô thức thoáng qua bàn tay của Từ Trường Phong
Ngón tay thon dài khớp xương cân đối
Mu bàn tay trắng đến lạ tựa như sứ thượng hạng
Ta canh chừng Từ Trường Phong đến nửa đêm Vào canh năm bên ngoài huyện nha ồn ào huyên náo tiếng kêu thảm thiết tiếng hô hào ngớt bên tai xen lẫn cả âm thanh binh khí va chạm
Đế Thư dẫn theo mấy quan binh xông bọn họ đầy máu đao kiếm trong tay cũng dính máu vẫn còn bốc nóng
Sắc mặt Đế Thư âm trầm với :
“Nạn dân bạo loạn Cả thành nạn dân tràn đây chỉ dựa mấy quan binh tuyệt đối chống cự nổi”
Từ Trường Phong ngủ yên giấc vẻ sắp tỉnh khẽ điểm huyệt ngủ của
Sau đó trấn định tinh thần ánh mắt điềm tĩnh hỏi Đế Thư:
“Ngươi định làm thế nào”
Đế Thư lau vết máu bẩn mặt chậm rãi đáp:
“Trẫm đến để đưa Từ Trường Phong Về phần hoàng hậu nay mang thai võ công hẳn là tự cách lo liệu chu ”
Hắn chẳng bỏ mặc tự sinh tự diệt
Ta dựa long sàng bật lớn Đế Thư dìu Từ Trường Phong thậm chí lấy một lần chỉ nhẹ nhàng điểm mũi chân vận khinh công thoáng chốc đã biến mất thấy bóng dáng
Ta lang thang chạy nạn màn trời chiếu đất khổ cực chồng chất chịu đói nhịn khát
Mỗi ngày chỉ thể dùng nước bẩn giải khát ăn đất vàng cầm cự giết chết những nạn dân biến thành thức ăn
Ban đầu còn ứng phó nhưng về những đàn ông còn chút sức lực tụ tập khắp nơi bắt phụ nữ và trẻ nhỏ làm lương thực
Dù biết võ công nhưng rốt cuộc cũng ăn cơm sức lực chẳng còn bao nhiêu Đám đàn ông đói đến mức cuồng loạn thấy vẫn gầy rộc thành da bọc xương mắt liền ánh lên tia xanh dại sức mạnh ghê gớm