Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê - Chương 3
10
Hoàng đế nhất quyết xây dựng lầu Trích Tinh, ngay cả thái hậu đến khuyên can cũng không có kết quả.
Vì vậy, thái hậu gọi Giang Vũ đến cung mình, mắng nàng trước mặt mọi người vì đã mê hoặc thánh tâm.
Giang Vũ bị tát, còn phải chịu phạt quỳ.
Khi hoàng đế đến, nàng ta đã ngất xỉu, khiến hắn nổi trận lôi đình, tuyên bố từ nay về sau, Chân phi không cần hành lễ với bất kỳ ai trong hậu cung, ngoại trừ hắn.
Thái hậu vì tức giận mà đổ bệnh, nhưng hoàng đế không hề đến thăm, thậm chí còn hạ lệnh cắt giảm chi phí trong cung thái hậu.
Sau khi lật mặt, hắn thực sự không để ý đến thái hậu nữa, bởi rốt cuộc, hắn không phải con ruột của bà.
Ta thấy thương thái hậu, liền âm thầm chu cấp cho người.
Hộ bộ không ngừng kêu ca về việc quốc khố trống rỗng, không có ngân lượng để tiếp tục xây lầu Trích Tinh, hoàng đế liền nghĩ đến quân lương ở biên cương.
Ngoài ra, hắn còn ra chiếu chỉ tăng thêm thuế má cho bá tánh.
Hành vi hôn quân như vậy chẳng khác nào muốn chọc giận lòng dân.
Ta ngầm thăm dò ý kiến của phụ thân về hoàng đế, nhưng ông vẫn còn cho rằng hắn có thể cứu vãn được.
Ta hiểu nỗi khổ tâm của ông. Năm xưa, nếu có lựa chọn tốt hơn, ông hẳn sẽ không nâng đỡ kẻ tầm thường này.
Tiên đế vốn có rất ít con trai. Thái tử ban đầu là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng lại đoản mệnh mà mất sớm.
Những hoàng tử còn lại, kẻ thì quá tàn nhẫn, người lại vô dụng.
Cuối cùng, ông chọn được ngũ hoàng tử Tiêu Hằng, người có đủ tài và tính cách khiêm nhường.
Tiên đế vì muốn mở đường cho hắn, đã chọn Thái phó tốt nhất để dạy dỗ, lại để phụ thân ta trợ chính, còn chỉ định ta làm hoàng hậu của hắn.
Nghĩ rằng với một triều thần trung thành như vậy, bảo vệ cơ nghiệp tổ tiên là đủ rồi. Đáng tiếc, tiên đế lại không tính đến lòng người thay đổi. Lên ngôi hoàng đế, Tiêu Hằng trở nên ngang ngược, tự cao tự đại.
Thật ra, người Tiên đế yêu thích nhất là Bắc Hiên Vương Tiêu Thừa Dực. Nhưng hắn lại chỉ là nghĩa tử của tiên đế.
Dù mang họ Tiêu, hắn vẫn không phải là dòng máu hoàng tộc.
Sau khi tiên đế băng hà, còn để lại di chiếu, lệnh hắn đóng giữ biên cương, không có lệnh thì không được hồi kinh.
Rõ ràng là đề phòng hắn nảy sinh ý đồ.
11
Ta xoa viên ngọc, thầm tính toán, hẳn Bắc Hiên Vương sắp trở về kinh thành rồi.
Ngày hôm sau, tin tức từ biên cương khiến triều đình chấn động.
Hoàng đế ra lệnh cho Bắc Hiên Vương lui quân, trả lại mười thành đã thu hồi, nhưng Bắc Hiên Vương không những không nghe lệnh mà còn xử tử kẻ truyền chỉ.
Nghe nói, Bắc Hiên Vương còn muốn về kinh diện thánh.
Tiêu Hằng hiếm hoi tỏ vẻ sợ hãi, lập tức triệu tập quần thần vào cung nghị sự.
Những cuộc thảo luận xoay quanh chuyện Bắc Hiên Vương không tuân lệnh hoàng đế, liệu có phải hắn định tạo phản hay không.
Các đại thần vốn đã giữ mối ngờ vực với Bắc Hiên Vương, nhưng hành động này của hắn lại chẳng có gì sai trái.
Hoàng đế chỉ một câu nói nhẹ bẫng, làm mất mười tòa thành, còn lạnh lùng trước trái tim của hàng vạn binh sĩ.
Vì vậy, thấy các đại thần đồng lòng đứng về phía Bắc Hiên Vương, hoàng đế tức giận đến tái mặt.
Giang Vũ vì muốn giải khuây cho hắn, liền dẫn hắn lên lầu Trích Tinh mới xây được năm tầng để đùa giỡn.
Trên lầu, lụa đỏ bay khắp nơi, Giang Vũ trong chiếc váy mỏng múa nhẹ nhàng uyển chuyển.
Khi hai người đang vui đùa, không biết vì sao, lầu Trích Tinh bất ngờ bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên dữ dội.
Nghe tin truyền đến, ta không hề ngạc nhiên.
Lầu này, ta vốn đã không định để cho nó được hoàn thành.
“Truyền Khâm Thiên Giám, hắn biết phải làm gì…”
Đêm đó, hoàng đế và Chân phi thoát khỏi lầu Trích Tinh trong tình trạng quần áo xộc xệch.
Rất nhanh, Khâm Thiên Giám liền vào cung cầu kiến, sau lưng còn có một nhóm đại thần.
“Hoàng thượng, thần có chuyện liên quan đến vận nước xin được bẩm báo.”
Hoàng đế nhíu mày, ôm chặt Giang Vũ đang hoảng sợ: “Nói đi.”
“Hoàng thượng, thần không thể không nói, đêm qua thần quan sát tinh tượng, thấy đế tinh mờ mịt, bên cạnh người có yêu nghiệt quấy nhiễu, trận hỏa hoạn này chính là điềm báo trời ban cho hoàng thượng.”
“Lời lẽ vớ vẩn! Yêu nghiệt? Ngươi ám chỉ ai là yêu nghiệt?”
12
Ánh mắt Khâm Thiên Giám hướng về phía Giang Vũ, ngụ ý rõ ràng. Hoàng đế nổi giận, một cước đạp mạnh vào ngực ông ta.
Phụ thân ta dẫn đầu bá quan đồng loạt quỳ xuống: “Xin hoàng thượng nghĩ đến vận nước, xử tử yêu phi!”
Tam triều nguyên lão, đầu tóc bạc phơ, quỳ xuống đến mức trán ứa máu, lời lẽ chân thành tha thiết, nhưng vẫn không đủ để làm lay chuyển hoàng đế.
“Các ngươi định bức vua thoái vị sao?”
Hoàng đế rút kiếm từ tay thị vệ, chỉ thẳng vào phụ thân ta.
“Nếu mạng thần có thể đổi lấy việc hoàng thượng xử tử yêu phi, thần sẵn sàng chịu chết.”
“Ngươi nghĩ trẫm không dám giết ngươi!” Hoàng đế siết chặt thanh kiếm, động tác như muốn đâm vào người phụ thân ta.
Ta lập tức đứng chắn trước mặt phụ thân, nắm chặt lưỡi kiếm, máu tươi từng giọt nhỏ xuống.
Máu của ta khiến các đại thần phẫn nộ, họ cũng hoàn toàn thất vọng.
Cuối cùng, họ đã nhận ra họ đang trung thành với một bạo chúa thế nào.
Thái phó lớn tiếng than: “Tiên đế, là thần vô năng, sống không khuyên được, thần chỉ còn cách chết để khuyên.”
Nói xong, tam triều nguyên lão lao mình vào giả sơn.
Nhưng ta đã sớm sắp xếp người cản lại, không để ông phải chết oan, chỉ là ngất đi.
Lần này, ông rốt cuộc không phải hy sinh như kiếp trước.
Hoàng đế ném thanh kiếm đi:
“Các ngươi làm tất cả chuyện này chỉ muốn uy hiếp trẫm, nhưng trẫm là hoàng đế!
“Không ai có thể thao túng quyết định của trẫm, chỉ cần trẫm còn sống, không ai có thể hại nàng!
“Muốn chết thì chết, các ngươi nghĩ trẫm không thể cai trị Đại Chiêu mà không có các ngươi sao?”
Nói xong, hắn bế Giang Vũ rời đi.
Chỉ còn lại quần thần với ánh mắt đầy thất vọng.
Phụ thân nhìn vết thương trên tay ta, khóc nức nở: “A Ly, phụ thân sai rồi.”
Ta biết ông hối hận, hối hận vì đã gả ta cho Tiêu Hằng.
13
Sau sự kiện lần này, có không ít triều thần từ quan, hoặc lấy cớ dưỡng bệnh mà không lên triều nữa.
Phụ thân ta cũng là một trong những người lấy cớ dưỡng bệnh để lui về.
Dân gian đồn thổi việc hoàng đế bị nữ nhân Bắc Địch mê hoặc, tiếng oán trách ngút trời.
Hoàng đế lại thích thú khi những kẻ đối lập với hắn đều không còn hiện diện, bèn đề bạt một đám kẻ nịnh bợ.
Sau khi lầu Trích Tinh cháy rụi, để làm vừa lòng Giang Vũ, hắn liền mở tiệc săn bắn sớm.
Phi tần trong hậu cung đều cáo bệnh, ngay cả ta với danh phận hoàng hậu cũng lấy cớ sức khỏe yếu mà ở lại trong cung.
Đêm xuống, hoàng cung im lặng lạ thường.
Ta thả mình ngâm trong bồn tắm ở Triều Phượng Cung, mắt nhắm khép hờ.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, một bóng dáng cao lớn in trên cánh cửa.
Người đến chính là Bắc Hiên Vương, người lẽ ra còn đang trên đường hồi kinh, nhưng không ai biết hắn đã lặng lẽ về trước.
Chúng ta đứng im lặng, cách nhau cánh cửa, không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, ta phá vỡ sự tĩnh lặng: “Bắc Hiên Vương, đã đến sao không vào?”
“Không hợp lễ nghĩa.” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng truyền đến.
Ta bật cười nhạt, người này thật biết đóng kịch.
Không trả lời, ta liền đẩy ngã chiếc kệ bên cạnh, rồi kêu lên một tiếng thét lớn.
Đúng như ta dự đoán, ngay lập tức Tiêu Thừa Dực xô cửa bước vào, giọng nói gấp gáp: “Nương nương?”
Hắn tìm quanh bồn tắm mà không thấy ta, gọi vài tiếng nữa.
Đột ngột, ta từ dưới nước trồi lên, kéo lấy hắn khiến nước bắn tung tóe, hắn ngã xuống bồn.
Ta vòng tay qua cổ hắn, lớp áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể, mềm mại nép vào ngực hắn.
Tiêu Thừa Dực lạnh lùng giữ lấy tay ta, kéo ra xa.
“Nương nương định hại chết bản vương?”
Biết ý tứ trong lời nói của hắn, ta cố ý ghé sát, cắn nhẹ vào tai hắn, thì thầm: “Ta muốn ngươi dục tiên dục tử.”
Toàn thân hắn cứng đờ.
Vị vương gia quyền thế khuynh triều, khét tiếng là sát thần, lúc này đây hơi thở trở nên gấp gáp, đôi tai đỏ lựng.
14
Hắn mạnh mẽ kìm lấy vai ta, đẩy vào mép bồn, ánh mắt đỏ ngầu.
“Nương nương, xin tự trọng.” Hắn nói như nghiến răng, nhưng khiến ta không nhịn được cười.
“Nghe đồn vương gia không gần nữ sắc, có sở thích đoạn tụ, giờ đây ôn hương nhuyễn ngọc trong tay mà không động lòng, quả nhiên là đúng.”
Sắc mặt hắn u ám, tựa như bị làm cho ghê tởm, muốn phản bác nhưng lại nhịn xuống.
Thấy hắn chịu thiệt, ta liền buông thả, hôn lên má, lên cằm, chỉ lướt qua môi hắn mà không chạm vào hẳn.
Nếu không phải nhờ ký ức kiếp trước, ta thật không thể biết hắn đã thầm thương ta bao năm qua.
Thấy hắn không phản ứng, ta buông hắn ra, thở dài tỏ vẻ chán nản: “Có vẻ vương gia không mặn mà với ta, vậy ta tìm người khác vậy.”
Vừa quay người định rời đi, hắn đã kéo ta trở lại, hôn lên môi ta.
Nụ hôn của hắn bá đạo, mãnh liệt, không ngần ngại phá tung hàm răng ta mà đi sâu.
Tay ta lần xuống dây lưng của hắn, hắn đột ngột giữ lấy, ánh mắt như có màn sương giăng kín.
“Tô Ly, đừng đùa với ta.”
Ta khẽ đặt nụ hôn lên yết hầu hắn: “Ta đùa thì sao?”
Thắt lưng ta bị siết chặt, tựa hồ muốn bẻ gãy: “Gây rắc rối cho ta thì không có đường lui.”
Ta không nói gì, liền áp môi lên môi hắn.
Vốn dĩ ta đã không còn đường lui.
Nước bắn tung tóe, như con mãnh thú bị giam cầm lâu ngày được thả ra.
Tiêu Thừa Dực là một phần trong kế hoạch của ta. Ta cần một đứa con, cũng cần một con sói tuyệt đối nằm trong sự kiểm soát của ta.
Khi Tiêu Hằng hoang lạc cùng Giang Vũ, ta cũng chìm đắm cùng Tiêu Thừa Dực.