Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê - Chương 1
1
Một thùng nước muối lạnh ngắt đổ ập lên đầu ta.
Mười ngón tay bị tra tấn đau đớn đến mức khiến ta choàng tỉnh.
Trong ngục tối, hoàng đế Tiêu Hành ôm lấy Giang Vũ, nữ tử dung nhan tuy tiều tụy nhưng vẫn đẹp tuyệt trần, lạnh lùng nhìn ta trong tình cảnh bi thảm.
“Phế hậu Tô thị, trẫm nể tình phu thê bấy lâu, không đưa ngươi và đám phản tặc trong gia tộc ngươi ra hành quyết, đó đã là nhân từ hết mực.
“Ngươi “quân đoạt thần thê, thần đoạt quân thê”, thế mà chẳng hối cải, còn hối lộ nô tài mưu hại hoàng tự của trẫm! Thật đúng là tội ác tày trời!”
Nhắc đến hoàng tự, Giang Vũ bên cạnh lại không ngừng tuôn lệ.
Nàng bấu chặt lấy cánh tay Tiêu Hành, vẻ mặt đầy cuồng loạn.
“Hoàng thượng, đó là hài nhi của chúng ta, là đứa con đầu tiên của chúng ta, sao nàng ta có thể độc ác đến vậy?”
“Ta muốn nàng ta chết, muốn nàng sống không bằng chết!”
Tiêu Hành đau xót ôm nàng vào lòng, không ngừng an ủi:
“Ái phi, hài nhi rồi sẽ lại có, nàng đừng như vậy, trẫm sẽ đau lòng lắm. Yên tâm, trẫm sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết.”
Ta nhìn cảnh này, bật cười lớn đầy chua chát.
Ta, một nữ nhi của tể tướng, là hoàng hậu của một quốc gia, cuối cùng lại bị đôi gian phu dâm phụ này đẩy vào đường cùng.
Tiêu Hành thấy ta cười mãi không ngừng, tức giận bước lên đạp một cước.
“Tiện nhân, ngươi còn dám cười!”
Ta va vào tường, phun ra một ngụm máu tươi, cười khẩy:
“Tại sao ta không thể cười? Ta cười ngươi dung túng yêu phi hại nước, cười ngươi mê muội vô đạo, cười ngươi như bùn loãng chẳng thể trát tường…”
“Người đâu, đem phế hậu ngũ mã phanh thây, tru di tam tộc!”
Tiêu Hành bị ta mắng đến nỗi nổi cơn thịnh nộ, lập tức ra lệnh.
Thị vệ nhận mệnh, lôi ta đi hành hình.
Lúc đi qua Tiêu Hành, hắn còn lạnh lùng dặn dò phải cho ta chứng kiến cảnh gia tộc bị hành hình trước khi ta bị ngũ mã phanh thây.
Ta căm phẫn đến muốn xé xác hắn ra để nuốt sống, hận thù ngút trời không cách nào tan biến.
Giang Vũ tựa vào lòng Tiêu Hành, nét mặt không còn vẻ đau đớn, còn khẽ nhếch môi mỉm cười đầy khiêu khích với ta.
Không tiếng động, nàng ta khoe khoang chiến thắng của mình.
2
Dưới tường thành là một vùng máu tanh, tiếng kêu thảm thiết vang vọng không dứt.
Ta đau đớn đến mức xé gan xé ruột khi nhìn gia tộc từng người từng người bị phân thây.
Muội muội tám tuổi trong tộc ngước nhìn ta, gào khóc: “Tỷ tỷ, muội sợ.”
Nhũ mẫu của ta bị tròng dây thừng vào cổ, liên tục lắc đầu với ta, ý bảo ta đừng nhìn.
Nhưng ta không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của họ bị kéo ra, cuối cùng tan nát thành từng mảnh.
Máu từ khóe miệng trào ra, ta gào thét trong căm hờn: “Súc sinh! Chúng bây đều là lũ súc sinh! Ta nguyền rủa các ngươi chết không toàn thây!”
Cơn đau trong lòng không thể chịu đựng thêm, ta điên cuồng giãy ra khỏi tay đám thị vệ đang áp giải, nhảy xuống từ tường thành.
Trước mắt toàn là màu máu, trong cơn mê man, ta thấy có ai đó cưỡi ngựa dẫn binh phá tan cổng thành.
Có một bóng người lao đến ôm lấy ta, tiếng hét đau đớn của hắn vang lên, tưởng như nỗi đau của hắn cũng chẳng khác gì ta.
Mơ màng, mọi thứ như cảnh trong mộng, thời gian bỗng quay ngược lại.
Cơn đau nhức như từng khúc xương bị nghiền nát, khiến ta bừng tỉnh.
“Nương nương, có phải mơ thấy ác mộng không? Ráng nhẫn nại chút nữa, hoàng thượng chắc sắp đến rồi.” Nha hoàn Liên Nhi giúp ta lau mồ hôi lạnh, nhẹ giọng an ủi.
Ta xoa đầu, nhìn quanh một lượt, chợt nhận ra bản thân đã sống lại.
Đào thọ và bát mì trường thọ trên bàn đã nguội lạnh, báo hiệu ta đã quay lại một năm trước, vào đúng ngày sinh thần của mình.
Cũng là khi Tiêu Hành vừa mới đăng cơ, đang lén lút bên ngoài với thê tử của trạng nguyên tại hành cung.
Ta nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nén lại nỗi căm hận trong lòng.
Sống lại một đời, ta nhất định phải khiến bọn họ cũng phải nếm trải mùi vị sống không bằng chết.
3
Ta là Tô Ly, đích nữ của tể tướng, từ nhỏ đã cùng hoàng đế Tiêu Hành lớn lên, lại sớm có hôn ước.
Để trở thành một hoàng hậu xứng đáng, ta cẩn thận giữ quy củ, gia tộc cũng vì hắn mà tận tâm tận lực, không dám lầm lỗi chút nào.
Ban đầu ta cứ nghĩ chúng ta sẽ tạo nên một chuyện tình đế hậu đáng ngưỡng mộ.
Thế nhưng, từ khi hắn để mắt đến thê tử của trạng nguyên Thẩm Quát, đưa nàng ta vào cung, mọi thứ đều thay đổi.
Vì nữ nhân ấy, hắn lạnh nhạt với toàn bộ phi tần trong cung, cho phép nàng ta không cần hành lễ với bất kỳ ai.
Vì muốn xây cho nàng ta lầu Trích Tinh, hắn cho người xây dựng vô tội vạ, làm khổ nhân dân, giết cả những triều thần phản đối.
Để đưa nàng ta lên làm hoàng hậu, hắn bày mưu hãm hại Tô gia ta tội mưu phản, phế bỏ ta khỏi ngôi vị hoàng hậu, sát hại hết thảy nam đinh trong Tô gia.
Giang Vũ còn lợi dụng hài nhi trong bụng, vu khống ta mưu hại hoàng tự.
Tiêu Hành lại chỉ tin lời nàng ta.
Sống lại một đời, nhìn món ăn đã nguội ngắt trên bàn vì chờ hắn, ta chỉ cảm thấy bản thân trước kia thật ngu ngốc.
“Không cần chờ nữa, dẹp hết đi.” Ta lạnh lùng ra lệnh.
Ngay sau đó, ta nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, lấy bút viết một phong mật thư giao cho người mang đến cho phụ thân.
Nếu không nhầm, phu quân của Giang Vũ, tân trạng nguyên Thẩm Quát, vẫn chưa chết.
Kiếp trước, Giang Vũ đã sớm mê hoặc Tiêu Hành khi hắn còn là thái tử.
Nàng ta giả vờ không biết thân phận của hắn, sắp đặt cuộc gặp gỡ trong chuyến vi hành, ngấm ngầm giữ lấy trái tim hắn.
Lại viện cớ đã có chồng mà vừa chối từ, vừa đón nhận.
Hai người lén lút qua lại cho đến khi Tiêu Hành đăng cơ, không chịu nổi cảnh Giang Vũ còn sống bên cạnh trạng nguyên, hắn phái trạng nguyên ra ngoài rồi cho người ám sát trên đường đi.
Giang Vũ lại giả vờ đau lòng, nhảy hồ giả chết, từ đó danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhân của hoàng đế.
Thẩm Quát mệnh lớn, không chết, sau cải trang vào cung tìm gặp Giang Vũ.
Nào ngờ lại bị Giang Vũ diệt khẩu.
Lần này, ta sẽ cứu hắn sớm hơn, để hắn trở thành một thanh đao trong tay ta.
4
Mấy ngày liền, hoàng đế ở lại hành cung, không trở về kinh.
Các phi tần trong hậu cung có tai mắt khắp nơi, sớm đã nghe đồn rằng lần này hoàng thượng vi hành đã gặp một mỹ nhân, khiến ngài đêm nào cũng lưu lại chỗ nàng ta, không hề hồi cung.
Ai ai cũng bàn tán về mỹ nhân này, đoán xem nàng phải tuyệt sắc đến nhường nào mới có thể mê hoặc hoàng đế đến vậy.
Lại thêm ngờ rằng hoàng đế cưng chiều nàng như thế nhưng không đưa nàng hồi cung, cũng chẳng ban cho địa vị, có lẽ chỉ là thú vui nhất thời.
Chỉ có ta mới biết, hoàng đế đang muốn phong nàng làm Hoàng quý phi.
Hiện nay hắn đang bận tìm cách sắp đặt thân phận cho nàng, muốn tạo ra câu chuyện rằng nàng là tam tiểu thư nuôi bên ngoài của phủ Dụ Quốc Công.
Dù sao, trong buổi yến tiệc, đã có không ít người nhìn thấy dung nhan của nàng. Để tránh dị nghị, hắn đành phải tìm cho nàng một thân phận khác.
Nhưng lần này, ta nhất định sẽ không để hắn toại nguyện.
Dưới sự chỉ đạo của ta, câu chuyện tình yêu sắt son của trạng nguyên lang và thê tử của hắn đã lan truyền rộng rãi qua miệng lưỡi của các tiên sinh kể chuyện.
Chuyện Giang Vũ đồng cam cộng khổ, sống chết cùng chồng, vì tình mà hi sinh khiến dân chúng kinh thành cảm động không thôi.
Chuyện về đôi uyên ương bạc mệnh này còn được chuyển thành sách kể chuyện, được người người yêu thích.
Tranh vẽ Giang Vũ cũng đã lan truyền khắp nơi, khắc sâu vào lòng dân chúng.
Thậm chí trong hậu cung, ai ai cũng biết rõ về nàng.
Ta còn đặc biệt mời đoàn hát vào cung diễn lại câu chuyện đó một lần.
Thái hậu rơi lệ, khen rằng người nữ tử ấy xứng đáng có được tấm bia trinh tiết.
Ta lập tức phụ họa: “Mẫu hậu nói chí phải.”
Có được thánh chỉ của thái hậu, bia trinh tiết của Giang Vũ được người ta bắt đầu dựng lên ngay lập tức.
Ngồi trên giường, ta chậm rãi nhếch môi, tay mân mê quân cờ ngọc ấm mà Bắc Hiên Vương Phủ biên giới gửi làm lễ vật sinh thần.
Lần này, ta muốn xem Tiêu Hành còn định đưa Giang Vũ lên hậu vị thế nào nữa.
5
Những tin tức từ kinh thành đã làm rối loạn kế hoạch của hoàng đế.
Vì vậy, đến nay hắn vẫn còn ở lại hành cung.
Để gia tăng áp lực, ta bảo phụ thân cùng các trọng thần trong triều thân chinh đến hành cung thỉnh hoàng đế hồi cung.
Ba ngày sau, cuối cùng hoàng đế cũng quay về, nhưng lần này chỉ có mình hắn.
Ta dẫn các phi tần hành lễ trước mặt hắn, nở nụ cười đoan trang:
“Nghe nói hoàng thượng bên ngoài gặp được mỹ nhân tuyệt sắc, sao không thấy người hồi cung cùng ngài?”
Ánh mắt hoàng đế trầm xuống: “Hoàng hậu quả là tin tức nhanh nhạy, mọi động tĩnh của trẫm nàng đều rõ như lòng bàn tay.”
Ta biết hắn nghi ngờ ta đã gài tai mắt bên cạnh hắn.
Ta điềm tĩnh đáp: “Hoàng thượng đa nghi rồi, chỉ là người lâu ngày không về kinh, thái hậu lo lắng nên sai người hỏi vài câu.
“Biết rằng hoàng thượng vừa gặp một mỹ nhân, thiếp đã cho dọn dẹp Minh Nguyệt Hiên, chuẩn bị an bày cho muội muội ở đó rồi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn, ta không khỏi bật cười nhạt.
Khi chưa lên ngôi, để giành được sự ủng hộ của phụ thân ta, hắn từng ngọt ngào ân cần, nâng niu ta như báu vật.
Thế nhưng khi đã đăng cơ, mọi thứ liền thay đổi.
Lời khuyên chân thành của phụ thân trong mắt hắn lại thành ý đồ phản loạn, mà cả ta cũng trở thành cái gai trong mắt.
Tội nghiệp phụ thân ta bị hắn gán cho tội danh âm mưu phản nghịch, bị tra khảo đến mức buộc phải nhận tội không hề có.
Cuối cùng, phụ thân để chứng minh sự trong sạch đã đập đầu vào tường mà chết, chỉ để lại di thư từng chữ thấm máu.
Thế nhưng hắn biết rõ phụ thân ta vô tội, lại không chút áy náy, giết sạch nam đinh trong Tô gia ta, rồi nói đó là sự nhân từ của thiên tử.
Có lẽ hắn vốn dĩ là kẻ ích kỷ vô tình.
Ta thật đã xem nhẹ quyết tâm muốn đưa Giang Vũ vào cung của Tiêu Hành.
Bắc Địch bại trận, phái sứ thần đến triều ta cầu hòa.
Hoàng đế bí mật gặp mặt rồi tổ chức đại yến.
Đêm yến tiệc, sứ thần cử người dâng vàng bạc châu báu cùng với một vị công chúa Bắc Địch.
Khi ta thấy nữ nhân khoác y phục Bắc Địch, che mạng đứng trước mặt, suýt nữa thì bật cười.
Tiêu Hành thật đã cho Giang Vũ giả mạo làm công chúa Bắc Địch gửi tới để hòa thân.
Trùng hợp là dung mạo Giang Vũ quả có vài nét giống người ngoại tộc, đóng giả công chúa Bắc Địch quả là chẳng hề lạc điệu chút nào.