Quá Khứ Xin Dừng Lại - Chương 3
13
Ngày thứ ba nhà hàng nhận được một danh sách, có người tụ tập đặt hai phòng.
Lúc sáu giờ tối, Từ Ký Nam tan tầm tới cửa hàng tìm tôi.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xám, thân dài như ngọc, mặt mày anh tuấn.
Chỉ là khác với đêm đó chính là hơi thở lạnh lẽo trên mặt mày nhạt đi rất nhiều.
Ánh mắt nhìn tôi dường như cũng ôn hòa.
“Đêm nay sẽ có chút bận rộn, sợ là không để ý tới em nhiều được.”
“Không sao, tôi ở trong phòng chờ anh là được.”
“Muốn ăn cái gì?”
“Cùng em ăn cơm là được.”
“Vậy sao được, lần đầu tiên anh tới cửa hàng.”
Tôi suy nghĩ một chút, dặn dò đầu bếp làm mấy món cháo thanh đạm.
“Bên này có phòng nghỉ riêng, tôi dẫn anh qua trước, lát nữa thức ăn cũng sẽ được đưa tới.”
Từ Ký Nam lại không đi theo tôi.
Hắn tựa vào quầy bar, chỉ lạnh nhạt nhìn tôi.
Tôi có chút mờ mịt: “Sao vậy?”
Từ Ký Nam cười khẽ một tiếng: “Phòng người khác tôi không đi.”
Tôi ngẩn ra, lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn:
“Anh đừng nghĩ lung tung, gian phòng lúc trước đã đổi thành phòng bao, gian phòng nghỉ này là tôi dùng để chiêu đãi bạn bè.”
Nụ cười trên khóe môi Từ Ký Nam sâu thêm vài phần: “Vậy được.”
Hắn vừa dứt lời, phía sau lại truyền đến một giọng nam lạnh lùng: “Cho nhờ chút.”
Tôi theo bản năng kéo Từ Ký Nam sang bên cạnh nhường đường.
Liền thấy Lục Đông Thần và Kiều Nhiễm.
Ánh mắt Lục Đông Thần lãnh đạm xẹt qua tôi, tầm mắt lại rơi vào tay tôi đang túm lấy Từ Ký Nam, đột nhiên lạnh đi vài phần.
Kiều Nhiễm giống như thị uy, nhíu mày với tôi: “Mộc Mộc, đã lâu không gặp.”
Tôi gật đầu cũng không lên tiếng.
Lục Đông Thần thu hồi tầm mắt, ôm Kiều Nhiễm đi vào trong, không thèm nhìn tôi nữa.
Cho đến khi họ đi xa.
“Mộc Mộc.”
Từ Ký Nam nắm tay tôi: “Em đưa tôi qua đi, tôi không biết đường.”
Tôi gật đầu, mặc cho hắn nắm tay tôi.
Một mạch đưa hắn đến gian phòng, lúc chuẩn bị rời đi.
Tôi nghĩ nghĩ, nói với hắn:
“Anh nghỉ ngơi ở đây một lát, lát nữa rảnh rỗi, tôi cùng anh ăn cơm.”
Từ Ký Nam lại nắm lấy cổ tay tôi, trực tiếp kéo tôi vào trong ngực hắn:
“Sau bếp có đầu bếp, còn có nhân viên phục vụ, không cần em tự mình làm đâu.”
“Từ Ký Nam……”
Nhưng hắn cũng đã trực tiếp cúi đầu hôn tôi.
Giống như nụ hôn cường thế đêm đó, làm cho tôi có chút khó có thể từ chối.
“Chỗ này không được, không có cái đó…”
Tôi vừa vội vừa sợ, muốn đẩy hắn ra.
Từ Ký Nam lại trực tiếp ôm tôi đặt lên bàn, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, luôn cảm thấy giờ phút này hắn đã thay đổi thành một người khác rất điên.
“Giang Mộc, tôi muốn ở chỗ này.”
Hắn lưu loát rút vạt áo sơ mi ra, thân hình cao lớn khảm vào giữa hai chân tôi, lại cúi đầu hôn sâu.
“Đêm đó em bảo tôi đi làm em, tôi làm em, đêm nay tôi muốn em cũng làm cùng tôi.”
“Nhưng không có bao, sẽ mang thai…”
“Vậy thì sinh ra đi.”
“Từ Ký Nam, anh điên rồi?”
Hắn chậm rãi cởi dây lưng, giữ chặt cổ tay tôi ép tôi nghênh đón: “Em coi như tôi điên rồi đi.”
Màn trời bên ngoài cửa sổ tối sầm xuống.
Tiếng gió rít bên tai.
Tôi nhịn không được muốn phát ra âm thanh, lại nghẹn ngào cắn lấy đầu ngón tay của mình.
Từ Ký Nam lại lấy tay tôi ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Răng môi hắn cọ sát bên cổ tôi: “Mộc Mộc, đừng chịu đựng…”
“Sẽ bị người ta nghe thấy…”
“Vậy cứ cho nghe là được rồi.”
Theo những lời này của hắn ra khỏi miệng, lực đạo tức khắc tăng thêm.
Tôi nghe thấy giọng mình vỡ vụn.
Xuyên qua cửa sổ, cách đó không xa là đèn đuốc sáng trưng.
Trong đó bóng người hỗn loạn, ăn uống linh đình.
Mà Lục Đông Thần đang ở trong đó.
Thật hoang đường, nhưng rồi lại kích thích cùng vui sướng nói không nên lời.
Tôi giơ tay lên, ôm chặt lấy Từ Ký Nam: “Từ Ký Nam… anh hôn tôi đi.”
Hắn nghe lời, cúi đầu hôn tôi.
Lúc từ phòng đi ra, sau gáy tôi còn có chút nóng bỏng.
Đang vội vàng đi về phía bếp.
Giọng Lục Đông Thần bỗng nhiên vang lên sau lưng tôi: “Người vừa rồi, chính là người trong vòng bạn bè của em?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, thấy hắn kẹp điếu thuốc đứng trong gió lạnh, khuôn mặt lại lạnh lùng nghiêm túc.
Đang định theo bản năng lắc đầu, hắn lại cười mỉa mai một tiếng nói: “Mộc Mộc, đừng hoài phí tâm tư nữa .”
Ngón tay kẹp điếu thuốc dừng ở bên cạnh mặt tôi, tôi lại quay mặt tránh đi.
Giọng nói Lục Đông Thần rất thấp rất êm tai, rồi lại đâm mạnh vào tim người khác:
“Dùng một người đàn ông cố ý chọc giận tôi? Mộc Mộc, bộ dáng hiện tại của em, thật sự không đáng yêu chút nào.”
“Lục Đông Thần.”
Tôi cảm thấy rất buồn cười, rồi lại thở dài lắc đầu: “Tôi thật không nhàm chán như vậy.”
Có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết, trong khi hắn vẫn tự phụ nghĩ như trước đây.
Rằng tôi sẽ mãi mãi làm lốp dự phòng cho hắn, mãi mãi hèn mọn thích hắn.
“Thật ra thì tôi đã sớm có quan hệ thân mật nhất với người đàn ông khác.”
“Ở với anh lâu thế cũng chưa từng có chút quan hệ thân mật.”
“Nhưng sao lại không chứ?”
“Ai lại thật sự không thể buông bỏ ai đây.”
Lục Đông Thần bóp điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống tôi, hiển nhiên không tin.
“Tin hay không tùy anh.”
Tôi không nhiều lời với hắn nữa, vòng qua hắn đi không quay đầu lại.
14
Từ đó về sau, Lục Đông Thần lại tới cửa hàng nhỏ của tôi.
Mà tôi và Từ Ký Nam, vẫn duy trì quan hệ như vậy.
Ngày càng thân mật, rồi lại giống như không có ngăn cách, càng ngày càng lún sâu.
Nửa tháng sau.
Khi Phó Hàn Thanh và Chu Dung Thâm đến phòng bao, Lục Đông Thần đang cúi đầu uống rượu.
Hắn và Kiều Nhiễm vừa mới cãi nhau một trận, lại chia tay trong không vui.
Mà lúc ấy Kiều Nhiễm điên cuồng tranh cãi với hắn, không chịu bỏ qua.
Hắn không hiểu sao lại nghĩ tới Giang Mộc.
Cô ấy chưa bao giờ như vậy.
Cho tới bây giờ cô ấy cũng sẽ không tức giận, tính tình không có giống nhau.
Dù cho hắn từng một lần lại một lần bỏ rơi cô, lựa chọn Kiều Nhiễm.
Nhưng hình như cô chưa bao giờ khóc lóc ầm ĩ.
Mà lúc hắn quay đầu lại tìm cô.
Cô chỉ hỏi hắn một câu: “Lục Đông Thần, anh đã nghĩ kỹ chưa?”
Mỗi lần cô hỏi như vậy, hắn sẽ xoa mặt cô.
Không chút để ý nói một câu: “Nghĩ kỹ rồi, về sau chỉ cần một mình Mộc Mộc.”
Cô sẽ xấu hổ, khuôn mặt trắng bệch trở nên vừa đỏ vừa nóng.
Nếu hắn cúi đầu hôn cô lần nữa, cô sẽ xấu hổ liếc mắt một cái cũng không dám nhìn hắn.
Đột nhiên Lục Đông Thần cảm thấy phiền não không thôi.
Hắn đặt ly rượu xuống, nhíu mày lấy điện thoại di động ra.
Từ ngày gặp nhau trong tiệm đã qua nửa tháng.
Giang Mộc không có tin tức gì.
Không điện thoại, không wechat.
Như là thật sự biến mất sạch sẽ trong thế giới của hắn.
Phó Hàn Thanh ngồi xuống sô pha đối diện hắn: “Một mình uống rượu giải sầu?”
Lục Đông Thần không nói gì.
Phó Hàn Thanh rót một ly rượu, nằm ngửa ra sau tựa vào sô pha.
“Mấy ngày hôm trước vừa nghe tin tức, Trần Hề mang thai, quả thực Thẩm Lương Châu muốn vui mừng điên lên .”
Bản thân Phó Hàn Thanh cũng không nói rõ đáy lòng có mùi vị gì.
Cô ấy sống rất hạnh phúc, hắn hy vọng cô ấy hạnh phúc.
Nhưng hắn lại không cam lòng, hạnh phúc này không phải hắn cho cô ấy.
“Đông Thần, cậu đối với Mộc Mộc, thật sự không có một chút cảm giác sao?”
“Vừa xấu vừa ngốc, sao tôi có thể có cảm giác với cô ấy.”
“Cậu không có cảm giác với cô ấy, chỉ có điều ba năm nay, ngoại trừ Kiều Nhiễm, cậu cũng chỉ có một người bạn gái.”
Lục Đông Thần lại rót một ly rượu: “Vậy thì sao, chẳng qua là cố ý, mới tìm cô ấy.”
“Đông Thần, cậu đừng học theo tôi và Dung Thâm.”
Đột nhiên Phó Hàn Thanh nghiêm túc: “Kỳ thật, có một số việc đều là người trong cuộc vẫn còn mơ hồ.”
“Đông Thần, có lẽ chính cậu cũng không ý thức được, Mộc Mộc trong lòng cậu cũng không phải không quan trọng.”
“Không có khả năng.”
Lục Đông Thần nhíu mày: “Tôi không thích loại người như cô ấy.”
Chu Dung Thâm cười cười, cùng Phó Hàn Thanh cụng ly:
“Cậu nói không giúp hắn tỉnh đâu, nhìn đi, không thấy quan tài không rơi lệ.”
Lục Đông Thần cười lạnh: “Tôi không giống các cậu, thật sự tôi không thích Giang Mộc.”
“Tôi đối với cô ấy thật sự không có cảm giác, bằng không, sao ba năm nay tôi cũng không chạm qua cô ấy.”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra: “Đông Thần, cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?”
Ngón tay Lục Đông Thần bưng ly rượu bất giác siết chặt: “Thấy ai? Mà ngạc nhiên như vậy.”
“Tôi nhìn thấy Mộc Mộc!”