Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 4
9
rình Hoài và Trình Nghiễn Sơn vẫn như trước, tiếp tục thiên vị Linh Âm.
Nhưng hai cô nương giờ đây đã có thể phân biệt được đâu là “độc dược bọc đường”.
Cuộc đời của các nàng còn rất dài, những điều cần học hỏi vẫn còn nhiều. Mỗi ngày đều bận rộn với việc viết chữ, đọc sách, không còn những cảnh tượng sống còn như trong nguyên tác.
Những lời lẽ đầy thù hận trên không trung cũng dần biến mất.
“Dù không còn hấp dẫn như nguyên tác, nhưng các nàng không phải chịu khổ, vậy cũng tốt rồi.”
“Chợt nhận ra, các nàng mới chỉ 16 tuổi, ở hiện đại chẳng phải chỉ là học sinh cấp ba sao? Nhiệm vụ chính của các nàng đáng lẽ là học hành, chứ không phải lao vào những cuộc tranh đấu.”
“Không ngờ chỉ vì có thêm một người mẹ bình thường, cuộc đời của các nàng lại có thể khác biệt đến vậy.”
Dưới sự chăm sóc của những món ăn cao lương mỹ vị, dung mạo của Linh Hi cũng thay đổi. Làn da nàng trắng mịn như ngọc, đôi mắt hạnh dịu dàng, sáng trong.
Nếu nói Linh Âm là đoá mẫu đơn rực rỡ, thì Linh Hi chính là loài u lan nở rộ nơi thâm cốc.
Ánh mắt Trình Hoài nhìn Linh Hi dần có thêm vài phần toan tính.
Lúc này đã vào mùa thu, thời gian của ta cũng không còn nhiều.
Sau này, Tiêu Sách sẽ lên ngôi Hoàng đế. Việc đổi ngôi không phải điều ta có thể kiểm soát. Ta không biết liệu hắn có còn muốn đưa Linh Hi vào cung như trong nguyên tác hay không.
Ta không thể đánh cược.
Ta uống một bát thuốc có tác dụng mạnh để duy trì tỉnh táo, dẫn Linh Hi tham gia hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác.
Khí chất yên bình trên người nàng khiến nhiều người yêu mến. Có không ít phu nhân đến hỏi ta về hôn sự của nàng.
Ta đặt tất cả lợi ích và bất lợi trước mặt Linh Hi:
“Con trai của Ngự sử họ Tống yêu thích thư họa, không màng danh lợi, đam mê ngao du sơn thủy.”
“Con trai của Thượng thư họ Triệu là một quân tử đoan chính, điềm tĩnh, khoan dung, lại tuấn tú.”
“Còn có con trai út của Tướng quân họ Lâm, võ nghệ cao cường, là một thiếu niên hiệp nghĩa thích bênh vực kẻ yếu.”
Linh Hi ngoan ngoãn tựa đầu vào chân ta, dịu dàng nói:
“Mẫu thân, con không muốn rời xa người sớm như vậy. Con có thể không lấy chồng được không?”
Nếu ta còn thời gian, ta chắc chắn sẽ đáp ứng mọi mong muốn của nàng, thay nàng che chắn mọi sóng gió.
Nhưng hiện tại, ta chỉ có thể trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, làm cho nàng một việc cuối cùng, mong rằng cuộc đời nàng sẽ ít sóng gió hơn.
Cuối cùng, Linh Hi chọn con trai của nhà họ Tống.
“Nếu phải lấy chồng, con mong có thể cùng hắn ngao du sơn thủy, đến những nơi con chưa từng đi.”
10
Hương liệu nồng đậm cũng không che giấu được mùi thuốc càng ngày càng nồng trên người ta.
Linh Hi và Linh Âm dường như đã nhận ra điều gì đó, mỗi ngày đều quấn quýt ở viện của ta, không chịu rời đi.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, ta đã không thể rời khỏi giường. Không thể kiên trì đến một năm như đại phu từng nói.
Linh Hi và Linh Âm quỳ trước giường ta, nước mắt giàn giụa.
“Linh Âm, bất cứ tình cảm nào rồi cũng sẽ có ngày đổi thay. Hãy nhớ lời hứa của con, đừng để tình cảm làm mờ đôi mắt.”
Nàng vừa khóc vừa gật đầu.
Ta nhìn sang Linh Hi. Nàng sống mười sáu năm, nhưng chỉ vừa mới có được vài tháng an yên.
Sự quan tâm, yêu thương mà nàng khó khăn lắm mới giành được, giờ lại sắp mất đi.
“Linh Hi, từ khi con trở về, mẫu thân luôn đối xử công bằng với con và tỷ tỷ của con. Nhưng đối với con, đó lại là sự bất công lớn nhất. Con đáng lẽ phải được nhiều hơn thế… Khụ… Khụ khụ…”
Linh Hi lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng tuôn:
“Không, không phải như vậy! Mẫu thân đối với con rất tốt, con không trách người.”
Ta cố gắng nâng cánh tay yếu ớt, lần cuối cùng giúp nàng lau đi những giọt nước mắt.
“Linh Hi, đây là bài học cuối cùng mẫu thân dạy con.”
“Con người vốn dĩ ích kỷ. Mẫu thân cũng ích kỷ, muốn giữ lại cả hai cô con gái, vì thế mà không công bằng với con. Con có thể hận ta, trách ta. Ta chỉ hy vọng con sẽ mãi mãi nhớ rằng, cuộc đời này, ngoài việc là một người con gái, một người mẹ, một người vợ, điều quan trọng nhất là con vẫn là chính mình. Phải luôn đặt bản thân lên hàng đầu.”
Ta không quay nhìn Trình Hoài và Trình Nghiễn Sơn đang đến muộn, chỉ chăm chú nhìn vào Linh Hi và Linh Âm.
Dòng chữ trên không trung lại vang lên những cuộc tranh luận:
“Phu nhân qua đời, có lẽ cốt truyện sẽ quay về quỹ đạo ban đầu.”
“Ta nghĩ sẽ không.”
Tầm nhìn của ta càng lúc càng mờ nhòa, cuối cùng chỉ còn một màn đen bao phủ.
Phiên ngoại
Toàn bộ Trình phủ phủ một màu trắng tang tóc.
Trong linh đường, Trình Nghiễn Sơn căm hận nhìn em gái ruột của mình:
“Tại sao ngươi phải trở về? Nếu không có ngươi, mẫu thân đã không phải vượt ngàn dặm đường, kéo theo thân thể bệnh tật để đòi lại công bằng cho ngươi. Chính ngươi đã hại chết mẫu thân!”
Trình Linh Hi quỳ dưới đất, từng tờ giấy được nàng thả vào chậu lửa. Nghe lời buộc tội của huynh trưởng, nàng vô thức nghĩ: Phải, có lẽ là mình đã khiến mẫu thân phải lo lắng.
Nhưng ngay sau đó, nàng nhớ lại những lời dạy dỗ của mẫu thân. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, đối diện với Trình Nghiễn Sơn mà không lùi bước:
“Sai là ở Trương gia, không phải ở ta. Mẫu thân vì yêu thương ta mới đòi lại công bằng cho ta. Huynh trách ta, sao không tự nhìn lại chính mình?”
“Huynh biết mẫu thân sức khỏe không tốt, tại sao không thay người san sẻ? Huynh biết người muốn bù đắp cho ta, tại sao còn phớt lờ ta trước mặt người?”
“Là con cái, huynh không thể gánh vác nỗi lo của mẫu thân, giả nhân giả nghĩa. Là anh em, huynh không thể yêu thương máu mủ của mình, vô tình vô nghĩa. Trình Nghiễn Sơn, sai chính là ở huynh!”
Bị người em gái mà mình luôn coi thường chỉ thẳng mặt mắng, Trình Nghiễn Sơn nổi giận, giơ tay định tát nàng.
Trình Linh Âm lập tức đứng chắn trước Linh Hi, ánh mắt sắc bén:
“Huynh dám!”
Trình Nghiễn Sơn không thể tin được nhìn nàng:
“Linh Âm, ngươi lại vì nó mà chống đối ta sao?”
Trình Linh Âm kiên định đứng trước Linh Hi:
“Trước lúc lâm chung, điều mẫu thân không an tâm nhất chính là Linh Hi. Chỉ cần ta còn ở đây, không ai được phép động đến nàng dù chỉ một sợi tóc!”
Nàng không chỉ là em gái, mà còn là di nguyện cuối cùng của mẫu thân.
Những lời nói chắc như đinh đóng cột của nàng khiến tất cả mọi người chấn động.
Trình Hoài thở dài:
“Linh Âm, con đã trưởng thành rồi.”
Trình Linh Âm đưa tay chỉnh lại chiếc trâm trên đầu – vật thưởng từ trong cung, nhắc nhở mọi người rằng nàng không chỉ là thiên kim giả, mà còn là vị hôn thê tương lai của Thái tử được Hoàng gia công nhận.
“Phụ thân, từ nay mọi chuyện liên quan đến Linh Hi đều do con làm chủ.”
Đó không phải là một câu hỏi, mà là lời tuyên bố.
Dưới sự bảo vệ cẩn thận của nàng, Tiêu Sách không còn cơ hội đối xử tệ bạc với Linh Hi như trong nguyên tác, cũng không nảy sinh tình cảm khác thường với nàng.
Ba năm sau, Trình Linh Âm gả vào Đông cung, lấy danh nghĩa Thái tử phi để tiễn Linh Hi xuất giá.
Nhìn khuôn mặt em gái có vài phần giống mẫu thân, mắt Linh Âm đỏ hoe.
Linh Hi ánh lên niềm hân hoan về tương lai:
“Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã đến.”
“Trưởng tỷ như mẫu thân, ta tất nhiên phải đến.”
Linh Hi và phu quân chí hướng tương đồng, cùng nhau ngao du sơn thủy, cuộc sống an nhàn tự tại. Năm nàng sinh con gái, Trình Linh Âm đã trở thành Hoàng hậu.
Khi nghe tin Tiêu Sách phong sủng phi mới làm Quý phi, nàng không buồn ngẩng đầu, vừa chuẩn bị lễ vật cho cháu gái, vừa âm thầm tính toán làm sao nhanh nhất để trở thành Thái hậu. Là Thái hậu rồi, liệu nàng có thể phong Linh Hi làm Công chúa hay không?
Những dòng chữ giữa không trung vẫn lấp lánh:
“Chuyển từ kịch bản thiên kim thật – giả sang kịch bản ‘diệt rồng’ rồi!”
Một đêm trời trong sao thưa, Trình Linh Âm ngủ trong Từ Ninh cung. Khi mở mắt ra, nàng thấy mình nằm trong một cái tã.
Lưu Thúy Phương đang ôm nàng, miệng lẩm bẩm:
“Người phụ nữ kia mặc lụa là gấm vóc, chắc chắn là nhà giàu có. Lần này tiện nghi cho ngươi rồi, đồ chết tiệt này! Ta đổi ngươi sang nhà đó để hưởng phúc, lớn lên nhớ báo đáp ta đấy!”
Trình Linh Âm lập tức hiểu ra: Nàng đã trở về nơi mọi sai lầm bắt đầu.
Khi Lưu Thúy Phương lén lút chuẩn bị tráo con, nàng bật khóc lớn, tiếng khóc chói tai đánh thức nha hoàn đang ngủ say.
Lưu Thúy Phương bị đánh đuổi đi, không bao giờ có cơ hội lần thứ hai.
Trình Linh Âm trở thành Nhị Nha. Dù là con ruột, nàng vẫn chịu đủ khổ cực trong nhà họ Lưu. Lưu Thúy Phương căm ghét nàng phá hỏng cơ hội đổi đời, luôn lạnh nhạt và cay nghiệt.
Nàng phải chẻ củi, nấu ăn, giặt giũ. Chỉ cần ăn thêm một miếng cơm, nàng sẽ bị đánh.
Nhưng nàng không hối hận. Nàng đã từng nghĩ hàng trăm lần: Nếu không có sự kiện thiên kim thật – giả, liệu mẫu thân có sống lâu hơn không? Giờ có cơ hội, nàng sẽ không để sai lầm lặp lại.
Mười năm sống ở Trương gia, nàng dành dụm được hai lượng bạc, rồi dùng mê dược làm ngất toàn bộ nhà họ Lưu.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội. Trình Linh Âm bước đi trong màn đêm đen, không ngoảnh lại.
Kiếp trước ngay cả Hoàng đế nàng cũng xử lý được, huống hồ là đám người nhà họ Lưu.
Tại Tướng Quốc Tự ở kinh thành, Trình Linh Âm ăn xin suốt nửa tháng, cuối cùng gặp lại mẫu thân và Linh Hi kiếp trước.
Linh Hi vẫn lương thiện như cũ. Thấy nàng lần đầu tiên, nàng liền chạy đến nói:
“Mẫu thân, tỷ tỷ này đáng thương quá, chúng ta đưa tỷ ấy về nhà được không?”
Trình phu nhân nhìn cô bé gầy gò trước mặt, cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng dâng lên một cảm giác gần gũi khó tả.
Bà ngồi xuống, dịu dàng hỏi:
“Tiểu cô nương, con còn người thân không?”
Trình Linh Âm nước mắt giàn giụa, trong lòng thầm nói:
“Có, ta đã tìm được người thân rồi.”