Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 3
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
7
Ta dẫn Linh Hi và Linh Âm đi du ngoạn khắp nơi, mãi đến hai tháng sau mới trở về Hầu phủ.
Vừa về đến nơi, ta đã gặp người mà ta đã đoán trước sẽ xuất hiện – vị hôn phu của Linh Âm, Thái tử đương triều Tiêu Sách.
Hắn lớn hơn Linh Âm hai tuổi, là Hoàng tử được Hoàng đế yêu thương nhất.
Linh Âm từng là bạn học của Công chúa, quen biết Tiêu Sách từ nhỏ. Sau này hai người nảy sinh tình cảm, được Hoàng đế ban hôn.
Dòng chữ trên không trung lập tức sôi trào khi hắn xuất hiện:
“Đây là nam chính sao? Đẹp trai thật, tiếc là mắt không tốt.”
“Chính là hắn! Trong nguyên tác, vì sợ thiên kim giả chịu ấm ức, hắn luôn bênh vực nàng, khiến Linh Hi không được nhận tổ quy tông, ra ngoài chỉ được gọi là họ hàng xa của Hầu phủ. Còn bắt Linh Hi quỳ suốt một đêm trong tuyết, để lại bệnh căn.”
“Sau này khi Linh Hi bệnh nặng, bọn họ đều cho rằng nàng giả vờ, thậm chí không mua thuốc cho nàng.”
“Hắn lên ngôi rồi phong thiên kim giả làm Hoàng hậu, còn Linh Hi thì phong làm Quý nhân, nói là vì muốn nàng ở dưới mắt mình để tránh lộ thân phận thật của thiên kim giả. Thực chất, hắn đã yêu Linh Hi trong quá trình ngược đãi nàng.”
“Khi Linh Hi chết, hắn đau đớn đến mức muốn sống không bằng chết, nhốt thiên kim giả vào lãnh cung, tra tấn mười năm. Sau này, tất cả những người hắn sủng ái đều có nét giống Linh Hi.”
“Nhưng hiện tại Linh Hi không còn là cô gái yếu đuối, đáng thương trước kia nữa. Nam chính liệu có còn yêu nàng không? Ta vẫn muốn xem ‘truy thê hỏa táng tràng’ cơ!”
Những dòng chữ ấy như từng nhát dao đâm vào tim ta. Nếu ngày đó ta thực sự chết, hai đứa con gái của ta rồi sẽ chết thê thảm từng đứa một.
Đám súc sinh đáng chết! Ta ép nỗi căm phẫn trong lòng xuống. Không, không thể hành động bốc đồng.
Sau khi Tiêu Sách trò chuyện với Linh Âm, ánh mắt hắn bất giác dừng lại trên người Linh Hi:
“Linh Âm là vị hôn thê của Cô, trên người không thể có vết nhơ.”
Mặc dù bên ngoài tuyên bố Linh Hi và Linh Âm là chị em sinh đôi, nhưng Hầu phủ không dám giấu diếm Hoàng gia. Ngay ngày sự việc bị phanh phui, Trình Hoài đã vào cung bẩm báo rõ ràng.
Lúc này Tiêu Sách nói như vậy, chính là muốn đứng về phía Linh Âm.
Trình Hoài nghiêm mặt gật đầu:
“Xin Điện hạ yên tâm, Linh Âm mãi mãi là thiên kim quý giá nhất của Hầu phủ.”
Sau khi Tiêu Sách rời đi, Trình Nghiễn Sơn lập tức mang vào rất nhiều thứ, như thể khoe khoang:
“Muội muội, cái chén pha lê băng tinh này là giải thưởng tháng trước ta giành được ở tiệc thi văn, còn hạt châu kỳ lân hổ phách này là ta tìm được ở Tây Nhai…”
Trình Hoài cũng nhìn Linh Âm với ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Ra ngoài lâu như vậy, con gầy đi rồi. Tổ yến tuyết vàng trong cung ban thưởng, lát nữa sẽ đưa hết sang viện của con, tẩm bổ thật tốt.”
Cả hai người đều phớt lờ sự tồn tại của Linh Hi. Sắc mặt nàng thoáng tái đi, ánh mắt nhìn cha và ca ca không còn vẻ kính yêu ngày trước.
Linh Âm nhận ra điều bất thường, liền nghi hoặc hỏi:
“Phụ thân, ca ca, từ nhỏ hai người đã dạy con phải tình thâm nghĩa trọng, anh em yêu thương lẫn nhau. Linh Hi muội muội cũng là người của Trình gia, những thứ này nên có phần của nàng.”
Ta mỉm cười hài lòng, gật đầu:
“Linh Âm nói rất đúng. Thanh Trúc, đi lấy đôi vòng tay ngọc dương chi trong kho của ta, cùng bộ trang sức vàng điểm xanh do nước Thục tiến cống, mỗi cô nương một phần.”
“Đường đường là Hầu phủ, chẳng lẽ nghèo đến mức không cho nổi vài món đồ? Không cho được thì đừng khoe khoang nữa!”
Lời ta vừa dứt, sắc mặt Trình Hoài trầm xuống:
“Phu nhân, nàng trách ta thiên vị sao? Nàng đau lòng vì Linh Hi chịu khổ, nhưng bao năm nay, Linh Âm luôn là người hiếu thảo dưới gối ta.”
Ta cười lạnh nhạt:
“Ngài nói đúng, tình cảm có trước có sau. Nhưng thương yêu Linh Âm, không có nghĩa là phải bỏ mặc Linh Hi.”
“Đến cọp dữ còn không ăn thịt con, người chẳng lẽ không bằng loài thú hay sao?”
Những dòng chữ trên không trung nói rằng trong nguyên tác, họ sẽ hối hận đến chết sau khi Linh Hi qua đời. Ta không tin một chữ nào trong đó!
8
Đêm khuya, hai cô con gái nằm ngủ hai bên cạnh ta.
Linh Hi khẽ hỏi:
“Mẫu thân, người nhà họ Trương không thích con vì con không phải con ruột của họ. Họ không thích tỷ tỷ vì họ trọng nam khinh nữ, coi con gái chỉ là công cụ kiếm tiền. Nhưng còn phụ thân và ca ca thì sao? Hầu phủ không thiếu tiền, cũng không trọng nam khinh nữ, tại sao họ vẫn không thích con?”
Linh Âm cũng không hiểu:
“Mẫu thân, tại sao con và muội muội có thể chung sống hòa thuận, mà phụ thân và ca ca lại phớt lờ muội ấy? Họ thiên vị con như vậy, khiến con cảm thấy sợ hãi.”
Ta từ tốn đáp:
“Bởi vì lợi ích. Ai bảo chỉ có người nghèo mới bán con gái?”
“Người nghèo bán con gái, thì cân đo từng đồng bạc. Kẻ quyền quý bán con gái, thì lột da, rút gân.”
“Bỏ qua phương thức, mục đích đều giống nhau.”
Những dòng chữ trên không trung kể về cốt truyện nguyên bản, bóc tách từng lớp che đậy, đủ để ta xâu chuỗi sự thật.
Linh Âm là vị hôn thê của Thái tử, Hoàng hậu tương lai. Tiêu Sách lại tỏ ra thâm tình không đổi.
Cám dỗ trở thành Hoàng thân quốc thích lớn như vậy, Trình gia sao có thể từ bỏ Linh Âm, lại càng không để Linh Hi – đứa con gái không có tình cảm gắn bó – ảnh hưởng đến nàng.
Khi Tiêu Sách còn yêu Linh Âm, họ dành cho nàng mọi sự thiên vị. Đến khi Linh Hi chết, Tiêu Sách thay lòng, tỏ ra đau đớn và yêu sâu sắc Linh Hi, Trình gia liền bước theo hướng của Tiêu Sách. Họ thấy rõ bộ mặt thật của Linh Âm, cùng nhau chỉ trích nàng.
Mặc dù trước đó họ đã phớt lờ, hành hạ, trừng phạt Linh Hi, nhưng tất cả đều bị đổ lỗi lên Linh Âm. Họ chỉ là những kẻ bị lừa gạt.
Tiêu Sách thì sống không bằng chết, sau đó tìm kiếm vô số người có nét giống Linh Hi, để lại danh tiếng quyền uy khắp thiên hạ, chìm đắm trong vòng tay mỹ nhân.
Còn Trình Hoài và Trình Nghiễn Sơn, họ day dứt ân hận, cùng Tiêu Sách tưởng nhớ Linh Hi, rồi từng bước thăng tiến.
Chỉ có hai con gái của ta, chịu mọi đau đớn, cuối cùng trở thành xương khô dưới lớp đất vàng.
Những việc xảy ra trong khoảng thời gian này đã khiến hai cô con gái trưởng thành hơn rất nhiều.
Không còn như cốt truyện gốc: một người chỉ muốn giữ địa vị, một người nhẫn nhịn chịu đựng mong được gia đình công nhận.
Nghe xong những lời ta nói, cả hai dù khó chịu, nhưng cũng có thể chấp nhận sự thật.
Linh Âm lên tiếng:
“Họ muốn giữ con đứng về phía Trình gia. Nếu con không chấp nhận muội muội, thì sự thiên vị của họ sẽ có lý do. Nhưng bây giờ con đã chấp nhận muội muội, nàng cũng sẵn lòng xem con như tỷ tỷ. Chẳng phải gia đình đoàn viên, vui vẻ là tốt nhất sao? Tại sao họ vẫn phải phớt lờ muội ấy, làm những điều thừa thãi như vậy?”
Ta nắm chặt tay hai con, nhẹ nhàng nói:
“Linh Âm, Linh Hi, hãy nhớ kỹ lời của mẫu thân.”
“Con nuôi một con chim, nhốt nó trong lồng, cho nó ăn ngon, uống ngọt. Nó thích con, gần gũi con, nhưng chưa chắc đã hiểu con tốt với nó đến mức nào.”
“Nếu lúc này, trong lồng có thêm một con chim khác, con không cần phải cho thêm gì, chỉ cần đối xử với nó như trước, nhưng bạc đãi con chim thứ hai.”
“Trong sự so sánh đó, con chim đầu tiên sẽ cảm thấy mình vượt trội, nhận ra con đối với nó tốt nhường nào. Nếu không muốn trở thành con chim thứ hai, nó sẽ càng cố gắng làm hài lòng con.”
“Còn con chim thứ hai, sau thời gian dài bị ngược đãi, sẽ ghen tị với con chim đầu tiên. Nếu nó muốn sống tốt, ngoài việc làm vừa lòng con, không còn cách nào khác.”
“Nếu hai con chim không hòa thuận, đánh nhau thì sao? Không sao cả. Chúng đều bị nhốt trong lồng, dù đánh đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến con, kẻ bên ngoài lồng.”
“Để hủy hoại một người phụ nữ, cách nhanh nhất là khơi dậy lòng ghen tị của cô ấy. Và để khống chế một người phụ nữ, cách tốt nhất cũng là khơi dậy lòng ghen tị.”
Tiếng ve mùa hạ trong đêm càng vang vọng rõ ràng.
Dưới ánh trăng mờ như nước, ta bóc trần những mù mịt trước mắt hai con, để thực tại xấu xí, thối rữa và lạnh lẽo ùa tới như thủy triều.
Một lúc sau, ta nghe thấy giọng nói kiên định của Linh Âm:
“Mẫu thân, con không muốn làm con chim trong lồng. Con muốn làm chủ nhân nuôi chim.”
Ta không ngạc nhiên với lựa chọn của Linh Âm. Từ nhỏ nàng đã mạnh mẽ, không cam lòng ở dưới người khác.
Dù hôn ước với Tiêu Sách không thể thay đổi, nhưng chỉ cần nàng tỉnh táo, chủ nhân Hoàng cung chưa chắc không thể là nàng.
Linh Hi dựa vào vai ta, giọng khàn đặc:
“Mẫu thân, con cũng không muốn ở trong lồng. Chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi. Con biết làm ruộng, biết hái thuốc, biết dệt vải. Con có thể nuôi mẫu thân.”
Nàng không còn nhút nhát, nhưng vẫn giữ được tính cách lương thiện.
Nghe lời nàng nói, lòng ta đau thắt, nhưng ta ôm chặt lấy nàng, như ôm lấy phương thuốc quý giá của nhân gian.