Phúc tinh A Mãn - Chương 6
18
Chuyện xảy ra khi lãnh thổ do quân Tạ gia cai quản bị Đông Di tập kích, chiến hỏa suýt lan đến doanh trại nữ binh.
Nghe nói bệnh tim của Tạ Dao đã khỏi, nhưng thất bại liên tiếp của hắn vẫn không thay đổi.
Ta mang binh tiến đến ngăn địch, biết được thiếu tướng quân mất tích, liền chui vào nội địa Đông Di đi tìm.
Khi tìm thấy hắn, toàn thân Tạ Dao bị trói chặt, lấm lem bùn đất, nằm chật vật trong hố bẫy của quân Đông Di.
Nam nhân từng tuấn tú như ngọc, nay lại giãy giụa một cách thảm hại.
Thấy ta đến, hắn tràn đầy thất vọng: “A Mãn? Sao lại là nàng?”
Hắn lo lắng nói: “Dẫu lo lắng cho vi phu nhưng đây không phải nơi một đầu bếp như nàng nên đến. Mau gọi Phúc Tướng Quân đến cứu ta!”
Phía sau ta, các tướng sĩ bật cười: “Xem ra, Tạ thiếu tướng không chỉ võ công kém mà mắt cũng kém!”
“Ngươi nhìn kỹ xem, người trước mặt ngươi là ai?”
Tạ Dao đầy ngờ vực, cuối cùng cũng chú ý thấy ta khoác áo giáp, tay cầm đại đao yển nguyệt, oai phong lẫm liệt ngồi trên ngựa.
Mưa lớn như từng viên ngọc rơi xuống, ta chẳng buồn nói nhiều, vung đao chặt đứt dây trói, nhấc hắn lên lưng ngựa.
Tạ Dao thấy ta lưu loát hạ gục từng tên lính Đông Di, ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi, khó tin hỏi:
“Chẳng lẽ, A Mãn, nàng chính là Phúc Tướng Quân bất khả chiến bại kia sao?”
Ta cong môi, cười lớn đáp: “Phải.”
Ta là Phúc Tướng Quân bất khả chiến bại, không còn là cô gái câm nghèo khổ, dễ bị lừa từ thôn Đào Hoa trong mắt hắn nữa.
Giờ đây, vị phu quân ta từng yêu, vị thiếu tướng quân ta từng ngưỡng mộ, lại đứng cúi đầu dưới trướng, cung kính nói rằng ta mới là chính thê của Tạ gia.
Ta cười nhẹ, hỏi hắn: “Vậy còn Tống Tích Vân thì sao?”
“Nghe nói thiếu phu nhân dũng mãnh thiện chiến, mỗi lần ngươi phát bệnh tim đều là nàng thay ngươi ra chiến trường. Các ngươi tình cảm sâu đậm, ta làm sao dám chen vào?”
Tạ Dao chán ghét nói: “Nàng ta không đáng để so sánh với nàng.”
“A Mãn, khi nàng vào phủ, ta sẽ bắt nàng ta hạ đường, từ nay nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta.”
Ta suy tư đáp: “Vậy à.”
Bỗng nhiên, màn trướng bị vén lên, một bóng dáng đầy giận dữ lao vào.
“Tạ Dao, ngươi nói rõ xem, ai mới là thê tử của ngươi!”
Tống Tích Vân chỉ thẳng vào ta, tức giận mắng:
“Ngươi, ả đàn bà tâm cơ! Ngươi giả câm, lừa hết tất cả mọi người!”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một thiếp thất vô danh, lại dám tranh giành vị trí chính thê với ta!”
“Đợi ta để phụ thân tấu lên Hoàng thượng, đưa ngươi về từ đường Tạ gia chịu phạt, xem ngươi còn làm được cái gì mà Phúc Tướng Quân!”
“Tống Tích Vân!”
Tạ Dao quay lại, bịt miệng nàng: “Câm miệng!”
Tống Tích Vân mắt đỏ hoe: “Ta mắng nàng, ngươi đau lòng rồi sao?”
“Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi luôn nhung nhớ đến kẻ không bằng ta này?”
Ta lạnh nhạt, cười khẩy: “Xem ra Tạ thiếu tướng không đến cầu thân với bản tướng, mà đến để làm nhục bản tướng.”
“Cũng được thôi, dù sao ta cũng không bằng thiếu phu nhân tài giỏi, không có bản lĩnh làm rạng danh Tạ gia như nàng ta.”
“Ngươi quay về đi.”
Thấy ta muốn đuổi hắn, Tạ Dao cuống lên, bất chấp mà nói ra sự thật: “Tống Tích Vân chẳng qua chỉ là mua thế thân để thay nàng ra chiến trường!”
“Nàng ta đã bị phế hết kinh mạch, ngay cả cây thương cũng không cầm nổi. Những công danh đó đều là mua được!”
Lời vừa dứt, Giang Ngưng và Tiểu Uyển cùng một số người khác từ sau doanh trướng bước ra, quan sát Tống Tích Vân:
“Chậc chậc, hóa ra danh tiếng của Tạ phu nhân lại giành được như vậy.”
“Nếu chuyện này được tấu lên trước Hoàng thượng, e rằng ngài sẽ xử tội nàng ta vì dối trên lừa dưới!”
Sắc mặt Tống Tích Vân tái nhợt: “Ta… ta…”
Nàng đột nhiên chỉ thẳng vào mặt ta, tức giận chửi rủa: “Nếu không phải ngươi phế kinh mạch của ta, làm sao ta không cầm nổi thương? Làm sao phải đi đến nước này?”
Ta nhướng mày, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc: “Thánh thượng khen bản tướng có công với xã tắc, ban thưởng bảo dược này, có thể trị thương kinh mạch.”
“Nếu ngươi chịu nói sự thật, bản tướng sẽ tặng ngươi viên thuốc này.”
“Ta hỏi ngươi, kinh mạch của ngươi thật sự là do ta làm tổn thương sao?”
Tống Tích Vân, từ khi kinh mạch bị phế đã trở nên điên loạn, không chỉ bị người Tạ gia ghét bỏ mà ngay cả Hầu phủ cũng thấy nàng vô dụng, không còn màng đến nàng nữa.
Nghe rằng kinh mạch có thể chữa lành, đôi mắt nàng lóe lên niềm vui cuồng dại, không suy nghĩ mà thốt lên: “Đương nhiên không phải!”
Nàng lập tức kể hết việc năm đó ở Tướng quân phủ, làm thế nào nàng hãm hại ta và lừa Tạ Dao hiểu lầm ta.
Chân tướng phơi bày!
Tạ Dao phẫn nộ siết lấy cổ nàng: “Là ngươi! Là ngươi đã ép A Mãn rời xa ta!”
Tống Tích Vân giãy giụa muốn đoạt viên thuốc trong tay ta, nhưng ta chỉ cười nhạt, nghiền nát viên thuốc thành bột rồi thổi xuống đất.
Nàng hất tay Tạ Dao ra, quỳ sụp xuống đất, hoảng hốt bò lết đến, muốn liếm lấy.
Ta cau mày: “Đây chẳng phải bảo dược gì, chỉ là viên bùn ta nặn tạm thôi, chỉ để lừa ngươi đấy.”
Tống Tích Vân ngây người trên đất, không thể tin nổi, gào thét rồi khóc lóc, suýt nữa lật tung cả doanh trướng.
Giang Ngưng ra lệnh đưa nàng xuống dưới, vở kịch này kết thúc bằng việc Tống Tích Vân bị xử tội khi quân và bị giam vào ngục.
Tạ Dao không chịu từ bỏ, ngày ngày canh trước doanh trướng của ta, vẻ mặt đầy u sầu:
“A Mãn, là ta bị người lừa gạt mà phụ bạc nàng. Nàng không thể tha thứ cho ta sao?”
“Khi ở thôn Đào Hoa, chúng ta đã nói sẽ là duy nhất của nhau, không rời không bỏ. Những lời thề non hẹn biển ấy, nàng đã quên rồi sao?”
Nghĩ lại những lời ngọt ngào khi xưa, chẳng qua cũng chỉ là kế sách tạm thời. Khi ấy hắn không còn đường lui, chỉ có một cô gái câm lương thiện như ta chịu cứu giúp. Không nói vài lời hay để giữ ta, làm sao hắn có thể sống sót, làm sao có cơ hội trở lại làm một thiếu tướng quân oai phong?
Giờ thấy ta trong quân đội địa vị như mặt trời ban trưa, lại được Hoàng thượng sủng ái, hắn liền bỏ rơi Tống Tích Vân, muốn quay lại chiếm lấy trái tim ta.
Nếu ta vẫn là cô gái câm nghèo khổ, không quyền không thế trước kia, e rằng hắn chẳng buồn nhìn đến ta.
Thấy ta thờ ơ lạnh nhạt, Tạ Dao nghĩ ra mưu kế nham nhở, định dùng sắc đẹp để dụ dỗ ta.
Nhưng chưa kịp để ta ra tay, bảy tám tướng sĩ vạm vỡ, tuấn tú đã đồng loạt nhấc hắn khỏi giường ta rồi ném thẳng ra ngoài.
“Loại gà con như hắn mà cũng đòi hầu hạ Phúc Tướng Quân!”
“Phải đó, ngay cả bọn ta còn chưa tới lượt, hắn thì có tư cách gì?”
Giang Ngưng, sau khi biết chuyện giữa ta và Tạ Dao, lo ta lại bị hắn lừa gạt, liền gọi đến bảy tám mỹ nam tử yêu nghiệt đưa vào doanh trướng ta:
“Hóa ra ngươi thích loại này, sao không nói sớm!”
“Tạ Dao nhìn thì đẹp, nhưng chỉ có vẻ ngoài, vừa nhìn đã biết không có vị gì cả.”
“Ngươi đấy, vì thấy quá ít việc đời mới có thể bị hắn lừa gạt.”
Ta dở khóc dở cười, thấy nàng quyết tâm như vậy, đành phải nhận lấy. Cả ngày nhìn cơ bụng của họ lượn qua lượn lại trước mắt, quả thực cũng khiến lòng người dễ chịu.
Chuyện xấu của Tạ Dao lan truyền khắp đại doanh, hắn không còn mặt mũi đến quấy rầy ta nữa.
Về sau, Tạ gia bị phát hiện tham ô, Tạ lão tướng quân và Tạ Dao đều bị cách chức lưu đày, từ đó không còn tin tức gì.
Còn ta cùng Giang Ngưng trấn giữ biên cương, ban ngày cưỡi ngựa chiến đấu với giặc ngoại xâm.
Ban đêm uống rượu mạnh, cùng nhau trò chuyện.
Năm này qua năm khác, bình an và vui vẻ.
– Hết –