Phúc tinh A Mãn - Chương 4
12
Công việc trong bếp không hề nhẹ nhàng. Bận rộn suốt cả ngày, ngay cả một giấc ngủ trọn vẹn cũng khó mà có.
Để truy kích bọn Đông Di, quân doanh thường xuyên phải thay đổi vị trí đóng quân. Không chỉ vậy, nguy cơ bị tập kích và mất mạng cũng luôn rình rập.
Dù vất vả đến đâu, vẫn không thể so được với những tháng ngày ta dậy sớm thức khuya, chắt chiu từng đồng để chữa bệnh cho Tạ Dao.
Từ một nha đầu vô danh chỉ biết nhóm lửa, ta dần trở thành người đứng bếp chính được mọi người khen ngợi vì tài nấu ăn. Mỗi tháng lĩnh ba lượng quân lương, ta cũng coi như đã thoát khỏi những ngày khổ cực.
Còn Giang Ngưng, từ sau khi kéo ta vào doanh trại, nàng không hề bận tâm đến ta nữa.
Bọn Đông Di ngông cuồng và hung bạo, nhưng Giang Ngưng không chỉ giỏi võ mà còn thông thạo binh pháp. Nhiều lần quân địch tập kích, chính nàng đã đứng ra chỉ huy, dẫn dắt binh lính xông lên phản công dữ dội.
Chỉ trong vòng nửa năm, từ một bách hộ trong đội nữ binh, nàng thăng tiến nhanh chóng, trở thành tướng lĩnh dưới trướng công chúa Bình Dương, được công chúa đặc biệt coi trọng.
Hiện nay, doanh trại đóng tại vùng biên giới giữa Đại Yến và Đông Di. Đội nữ binh do Giang Ngưng chỉ huy cùng với quân của Tạ gia dưới trướng Tạ Dao phối hợp phòng thủ.
Hôm nay vừa nhận quân lương, ta liền cất bạc vào túi, đi đến khu rừng gần doanh trại để tìm Giang Ngưng.
Tiểu Uyển bảo rằng Giang Ngưng thường đến đây luyện võ.
Chờ mãi không thấy ai, ta vừa định quay về thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười ghê rợn: “Giang đại tướng quân oai phong lẫm liệt, ‘thiết nương tử’ bất khả chiến bại, hóa ra cũng chỉ đến thế này! Để bọn gia nếm thử mùi vị của ngươi, rồi mang đầu ngươi về lĩnh thưởng!”
Ta giật mình, hoảng hốt quay lại.
Chỉ thấy Giang Ngưng mặt mày tái nhợt, lảo đảo chạy tới, dường như đã kiệt sức.
Ba tên lính Đông Di với ánh mắt gian tà bám sát phía sau nàng.
Không kịp nghĩ, ta lao tới định đỡ nàng.
Nhìn thấy ta, Giang Ngưng thoáng sững sờ, rồi bất ngờ đẩy ta ra.
Nàng đứng lại, chỉ tay vào ba tên Đông Di, bật cười ngạo nghễ: “Đồ ngu! Các ngươi nghĩ ta thật sự trúng kế của các ngươi sao? Cái gọi là ‘nhuyễn cốt tán’ ấy, với ta chẳng có tác dụng gì cả!”
“Lão nương thể lực tốt lắm! Chịu chết đi!”
Giang Ngưng cầm cây thương đỏ trong tay, từng chiêu thức mạnh mẽ như mãnh hổ, ánh sáng từ bộ giáp bạc phản chiếu vào những mảng tuyết còn sót trong rừng, hoàn toàn không giống người trúng “nhuyễn cốt tán”.
Thì ra nàng giả vờ!
Ta âm thầm thở phào, quay người chạy về doanh trại để tìm cứu binh. Có viện binh, những tên Đông Di này chắc chắn sẽ chết thảm.
“Tiểu nương môn, dám giả vờ giả vịt lừa gia gia ngươi!”
Ta dừng lại, đột nhiên quay đầu.
Giang Ngưng lúc này đã ngã xuống đất, toàn thân mềm nhũn, cắn răng đầy oán hận, nhưng không còn sức để phản kháng.
Ba tên Đông Di kéo áo giáp của nàng, cười cợt dâm đãng, tuôn ra toàn lời lẽ ô nhục.
Đầu óc ta nổ vang, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, hét lớn: “Lũ quỷ chết tiệt, cút xa một chút cho ta!”
Tiếng hét vừa dứt, ba tên kia bỗng như bị vấp phải gì đó, ngã sõng soài, lăn lông lốc xuống sườn núi.
Ta giật cây thương từ tay Giang Ngưng, ba chân bốn cẳng lao đến. Như đang đập chuột, thấy tên nào là đâm tên đó:
“Dám sỉ nhục tướng quân của ta à!”
“Ta đâm chết các ngươi!”
“Dám dùng thuốc, dám tập kích hả!”
Ba tên Đông Di nằm dưới đất, máu phun ra từ ngực, bụng, đùi. Nụ cười đắc ý trên gương mặt chúng đông cứng lại, tan chảy thành sự kinh hoàng và tuyệt vọng.
Mắt ta đỏ ngầu, miệng không ngừng tuôn ra những lời nguyền rủa.
Cho đến khi cả ba tên không còn động đậy, biến thành ba đống bùn máu, ta mới dừng tay.
15
“Giỏi lắm! Không ngờ ngươi cũng có bản lĩnh đấy!”
Giang Ngưng vừa mở mắt, câu đầu tiên nàng nói chính là vậy.
Sau khi đâm chết ba tên Đông Di, ta cõng nàng trở về doanh trại. Không lâu sau đó, ta lên cơn sốt cao, mê man ba ngày ba đêm. Chắc do nguyền rủa quá nhiều nên bị phản phệ.
Tin tức “đầu bếp nữ cà lăm giết Đông Di, cứu tướng quân” lan khắp đại doanh. Ta vừa phấn khích vừa ngượng ngùng:
“Tướng… tướng quân, ngài… quá khen rồi.”
Giang Ngưng nhăn mày khó chịu: “Chậc, lại nói lắp à. Lúc giết người, chẳng phải nói trôi chảy lắm sao?”
Nàng nhìn ta cười, hỏi: “Nói đi, muốn được thưởng gì?”
Ta lắc đầu: “Tướng quân trước đây, đã… cứu ta. Coi như… huề rồi.”
Ánh mắt nàng lóe sáng, khóe miệng nhếch lên. Nàng lấy từ ngực áo ra một túi bạc, lắc lắc:
“Ồ? Thế giải thích cái này thế nào?”
Quân doanh bao ăn, bao ở, còn cấp quần áo ấm và than củi. Nửa năm qua, ta không tiêu xài gì, tất cả quân lương đều để dành.
Hôm nhận được quân lương, ta lập tức đi tìm Giang Ngưng, định trả sạch món nợ cũ.
“Vậy theo lý, ngươi trả nợ xong rồi, túi bạc này là của ta.”
“Còn chuyện ngươi cứu ta, lại còn giết Đông Di lập công, món này phải tính riêng.”
“Nói đi, ngươi muốn gì?”
Ta do dự hồi lâu, ánh mắt lướt qua cây thương đỏ bên cạnh nàng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh nàng múa thương trong rừng, mỗi chiêu thức mạnh mẽ và dứt khoát, khí thế hào hùng như rung chuyển đất trời.
Còn oai phong, mạnh mẽ hơn cả Tống Tích Vân.
Nhưng… nàng là tướng quân, sao có thể dạy một đầu bếp nói lắp như ta được?
Ta cắn môi, cụp mắt, không nói lời nào, rồi lại len lén nhìn nàng.
Giang Ngưng nhận ra ý đồ của ta, cầm cây thương, lắc lắc, nửa cười nửa không: “Muốn học?”
Bị đoán trúng tâm tư, ta đỏ bừng mặt.
Vừa định gật đầu, đã nghe nàng nói: “Cái này không hợp với ngươi.”
Trái tim ta trầm xuống. Đúng là…
Giang Ngưng cúi người, rút từ dưới giường ra một thanh đại đao sáng loáng: “Ta thấy cái này mới hợp với khí chất của ngươi.”
Lưỡi đao sáng ngời phản chiếu ánh mắt ta mở to vì kinh ngạc, lạnh lẽo và sắc bén.
Chắc do từng chứng kiến ta điên cuồng đâm chết Đông Di, hình tượng của ta trong mắt nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Một đầu bếp mạnh mẽ, phải xứng với một thanh đao dũng mãnh!
“Thương đỏ mềm mại quá, không đủ phát huy sức mạnh của ngươi. Ngươi gan dạ, khéo léo, lại khỏe, dùng cái này đi.”
Không để ta kịp từ chối, nàng đưa thanh đao uy nghiêm cho ta.
Ta run rẩy nhận lấy, ngập ngừng hỏi: “Ta… có thể sao?”
“Đương nhiên!”
Sự thật chứng minh, ta thật sự có thể!
Ban ngày trong bếp, ta giết gà, làm cá, xẻ bò, mổ cừu. Ban đêm, ta luyện chém đao hàng trăm lần. Thanh đao lớn trong tay ta như một chiến binh trung thành, ngoan ngoãn nghe lệnh.
Có thời gian rảnh, Giang Ngưng tự mình dạy ta dùng đao. Ta chăm chỉ luyện tập, chỉ trong hai tháng đã thành thục các chiêu cơ bản.
Chém, bổ, đỡ, gạt, những cọc gỗ cao ngang người trước mặt ta đều bị bổ làm đôi, ta hưng phấn kêu to: “Tướng quân, ta luyện thành rồi! Có thể theo người lên chiến trường giết giặc!”
Giang Ngưng nhìn ta, ánh mắt tràn đầy khen ngợi: “Không tồi. Miệng lưỡi ngươi bây giờ cũng sắc bén như đao pháp vậy.”
Từ một đầu bếp ăn nói lắp bắp, ta đã trở thành một trong những binh sĩ đắc lực nhất dưới trướng Giang đại tướng quân.
Từ đông sang hè, quân Đông Di không ngừng gây rối: lúc thì tập kích, lúc lại xâm phạm biên giới.
Dưới sự chỉ huy của Giang Ngưng, cộng thêm những lời nguyền rủa đúng thời điểm của ta, quân ta luôn chiến thắng vẻ vang.
Danh tiếng và uy thế của đội nữ binh đã hoàn toàn vượt qua Tạ gia quân.
Nhưng, rắc rối cũng bắt đầu.
Tạ lão tướng quân cùng Hầu gia đệ đơn lên triều đình, buộc tội Giang Ngưng “tham công, bất tuân quân kỷ”, yêu cầu xử phạt.
Ví dụ, họ nói rằng lãnh thổ bị quân Đông Di xâm lược vốn thuộc phạm vi kiểm soát của Tạ gia quân, nhưng Giang Ngưng lại tự ý dẫn quân can thiệp, coi thường Tạ gia quân.
Thực chất, tất cả chỉ vì ghen ghét nàng luôn vượt trội hơn Tạ gia quân.
Bình Dương công chúa phản bác: “Quân Đông Di đã sắp đánh đến cửa, Tạ gia quân chẳng chống cự nổi, lại liên tiếp thất bại. Chẳng lẽ đội nữ binh chỉ biết đứng nhìn?”
“Bảo vệ đất nước không phải chuyện tranh giành địa bàn. Đất dưới trời này đều là của hoàng thượng, chỉ cần có thể đánh thắng trận, ai cũng phải xông lên!”
Tạ lão tướng quân và Hầu gia tức đến mức râu tóc dựng ngược, tranh cãi gay gắt với công chúa.
Hoàng đế ngồi trên cao, vừa thưởng trà vừa cười, đưa ra một phương án dung hòa: “Để nữ binh tỷ thí với Tạ gia quân. Ai thắng, người đó được chỉ huy.”
Giang Ngưng nghe xong thì nghiến răng ken két, nói rằng công chúa đã lén nhắn nàng phải cố tình nhường Tạ gia quân.
Bởi vì Hộ bộ thượng thư, người phụ trách cấp quân lương là thông gia với Hầu gia. Nếu đội nữ binh thắng, khiến Tạ gia quân mất mặt, e rằng sau này quân lương của nữ binh sẽ khó mà được duyệt.
Hừ, Hầu gia chính là phụ thân của Tống Tích Vân, còn Tạ lão tướng quân chính là Tạ gia tổ phụ, người đã chẳng chút nể tình mà phạt ta chịu hình. Món nợ giữa ta và hai nhà này đến giờ vẫn chưa tính rõ ràng đâu.
Ta cười lạnh một tiếng, nói Giang Ngưng hãy thoải mái tinh thần, hết thảy giao cho ta.