Phúc tinh A Mãn - Chương 3
Tống Tích Vân trong lòng hắn khẽ nhíu mày, ôm ngực, vẻ mặt đầy đau đớn.
Tạ Dao không còn do dự, quay mặt đi, tránh ánh mắt cầu cứu của ta, ôm Tống Tích Vân chạy thẳng ra khỏi phủ.
Toàn thân ta lạnh ngắt, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
Hắn thực sự nhẫn tâm bỏ mặc ta chết cháy trong từ đường?
Nỗi oán hận trào dâng trong lòng, ta ngã quỵ xuống đất, rồi bỗng bật cười điên dại: “Ông trời thật không có mắt! Tống Tích Vân vu khống ta làm nàng tàn phế, vậy cầu mong nàng làm phế nhân cả đời đi!”
“Phật tổ có mắt, nếu Tạ Dao đã muốn giữa ta và hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy thì hãy để bệnh tim của hắn tái phát, đau đớn không muốn sống nữa!”
Lời nguyền rủa lạnh lẽo vang vọng trong từ đường trống trải, khiến chính ta cũng giật mình, vội đưa tay bịt miệng.
Những ký ức đã bị khóa chặt ngày xưa bất chợt tuôn trào, khiến ta bừng tỉnh nhớ ra rằng… ta vốn không phải là người câm.
Ta vừa chào đời không bao lâu, mẫu thân đã qua đời vì bệnh tật. Phụ thân một mình nuôi nấng ta trưởng thành.
Đến độ tuổi biết nói, ông bắt đầu dạy ta đọc sách viết chữ.
Một lần, ta đang ê a đọc “Tam Tự Kinh”, thì một con quạ đen bay đến đậu trên mái hiên, kêu quang quác mãi không chịu đi, khiến phụ thân bực bội.
Ta chỉ vào con quạ, cười nói: “Quạ quạ, chết đi!”
Vừa dứt lời, con quạ đột nhiên co giật, rồi ngã nhào xuống đất, miệng há hốc không phát ra tiếng nào.
Phụ thân kinh hãi nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó, sơn trưởng của thư viện nợ tiền lương của phu tử không trả, phụ thân tức giận mắng chửi.
Trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ta đói đến kêu khóc, liền đi theo một khối mắng: “Đồ gian trá! Hãy để ông ta chân mọc nhọt, đầu sinh mụn!”
Ngày hôm sau, người trong thư viện đến báo rằng sơn trưởng đã mắc bệnh lạ, trên đầu mọc nhọt thật.
Những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra khiến phụ thân vô cùng hoảng sợ.
Ông lục lọi khắp các sách cổ, mới tìm ra lời giải, ta mắc phải “miệng quạ đen”, nói chuyện tốt không linh chuyện xấu lại linh.
Tuyệt đối không thể tùy tiện mở miệng, mở miệng liền có chuyện xấu, chuyện xấu nói nhiều rồi, sẽ gặp báo ứng.
Phụ thân dặn ta không được mở miệng nguyền rủa bất kỳ ai. Lúc đó ta ngây thơ chẳng hiểu gì, chỉ biết gật đầu vâng lời, từ đó thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Rồi một ngày, trong nhà xuất hiện một nhóm cướp. Phụ thân giấu ta trong chum nước, một mình cầm dao chặt củi đối đầu với bọn họ.
Bọn cướp đông người, nhanh chóng đánh phụ thân bị thương nặng.
Trong lúc hoảng loạn, ta chui ra khỏi chum, hét lớn: “Đồ cướp xấu xa! Tất cả các ngươi đều chết hết đi!”
Chỉ vài phút sau, bọn cướp lần lượt thất khiếu chảy máu, chết một cách kỳ quái.
Chuyện này gây chấn động, khiến huyện lệnh đích thân đến điều tra.
Phụ thân vì muốn bảo vệ ta, đã nhận toàn bộ tội danh giết người. Trước khi bị giải đi, ông bắt ta thề độc, rằng cả đời không được mở miệng nói chuyện.
Tên cầm đầu bọn cướp vốn có quan hệ thân thích với huyện lệnh, nên chúng mới ngang ngược như vậy.
Phụ thân bị phán tử hình.
Hôm hành hình, ta phát sốt nặng, giọng khản đặc.
Dưới cơn mưa như trút nước, đao phủ giơ cao lưỡi đao, chém xuống. Đầu phụ thân lăn xa, máu trộn lẫn nước mưa, loang đỏ cả nền đất.
Ta ôm thi thể phụ thân, há miệng gào khóc nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Đây chính là báo ứng.
Miệng quạ đen không thể cứu phụ thân, cũng không thể cứu ta, chỉ để lại kết cục tan cửa nát nhà.
Từ đó, ta không nói gì nữa.
Về sau, ta trở thành cô nhi của thôn Đào Hoa. Vì sợ mang tai họa đến cho người khác, cũng lo bị báo ứng, ta lặng thinh không nói một lời, giả câm suốt bao năm.
Giả lâu rồi, ta gần như quên mất, mình là không dám nói, chứ không phải không thể nói.
Nhưng đến bây giờ, người sắp chết, còn gì để sợ nữa?
Ta chỉ mong những kẻ nợ ta sẽ nhận lấy báo ứng!
9
Mùa đông giá rét, trong nhà bếp của doanh trại biên phòng Đại Yến, các tướng sĩ ngồi đông đúc, tiếng nói chuyện rôm rả.
“A Mãn, cho ta thêm một bát hoành thánh nữa!”
“A Mãn, nhớ thêm gừng vào bát của ta, thật nhiều gừng nhé!”
Ta bận rộn cán bột, gói nhân, từng viên hoành thánh nhỏ nhắn được thả vào nồi nước sôi sùng sục. Hơi nóng bốc lên, một bát hoành thánh nóng hổi là thứ làm ấm lòng nhất trong tiết trời giá lạnh.
“Các ngươi nghe nói chưa? Vị thiếu tướng quân nhà họ Tạ sáng nay đấu thử với Giang tướng quân lại thua thảm hại, bị cha hắn mắng như tát nước vào mặt!”
“Các ngươi không thấy được sắc mặt khó coi của vị thiếu tướng kia đâu, có khi muốn giết luôn Giang tướng quân ấy chứ!”
“Giang tướng quân thì cười tươi như hoa, còn nói mình thắng không vẻ vang, hẹn khi thiếu tướng quân chữa khỏi bệnh tim rồi đấu lại.”
“Không phải nói bệnh tim của vị thiếu tướng đó đã được chữa khỏi trong hai năm mất tích sao? Sao giờ lại tái phát?”
“Báo ứng đấy! Nghe nói bệnh tim của hắn là nhờ tiểu thiếp chữa. Nhưng đêm đó, khi tướng quân phủ bị gián điệp Đông Di tập kích, hắn lại bỏ mặc tiểu thiếp, để nàng chết cháy trong phủ.”
“Đúng là kẻ máu lạnh! Bệnh tim tái phát là đáng đời. Người có thể chữa trị cho hắn đã không còn, xem giờ hắn làm thế nào!”
Hôm nay không phải tập luyện, đám nữ binh trong doanh trại tụ tập quanh nhà bếp, vừa ăn hoành thánh vừa bàn tán.
Toàn là nữ tử, tất nhiên đều đứng về phía tiểu thiếp kia, buông lời mắng nhiếc gã nam nhân tệ bạc.
“A Mãn, ngươi nói xem, có đúng không?”
Tay ta đang múc hoành thánh chợt khựng lại, ngẩn ngơ giây lát rồi mỉm cười gật đầu.
Đã mấy tháng trôi qua, giờ nghe cái tên quen thuộc đó từ miệng bọn họ, ta lại cảm thấy xa lạ đến lạ thường.
Đêm Đông Di tập kích tướng quân phủ, cả kinh thành chìm trong hỗn loạn.
Nhà họ Tạ chịu tổn thất nặng nề, mất đi không ít binh sĩ. Thiếu tướng quân Tạ Dao bệnh tim tái phát, triều đình một thời gian dài không thể tìm được tướng lĩnh đáng tin cậy.
Giữa tình thế dầu sôi lửa bỏng, công chúa Bình Dương đã đứng lên, tập hợp một đội nữ binh được huấn luyện bài bản. Chỉ trong thời gian ngắn, đội nữ binh của công chúa đã đẩy lùi gián điệp Đông Di đến tận biên giới.
Sau trận chiến này, đội nữ binh dưới trướng công chúa Bình Dương trở nên nổi tiếng, uy danh lừng lẫy, thậm chí có phần lấn át gia tộc nhà họ Tạ.
Mà vị Giang tướng quân trong lời kể của bọn họ, chính là ân nhân đã cứu mạng ta – Giang Ngưng.
10
Đêm ấy, lửa cháy trong tướng quân phủ dữ dội, như muốn thiêu rụi mọi thứ.
Không ai cứu ta. Nếu chỉ ngồi chờ trong từ đường, ta chỉ có một con đường chết.
Ta dồn hết sức lực, chụp lấy một chiếc ghế dài, đập mạnh vào cửa sổ.
Sau khi tạo được một lỗ hổng vừa người, ta dùng cả tay chân bò ra ngoài.
Khói đặc cuồn cuộn khiến ta không thể nhìn rõ phương hướng. Ta chỉ có thể chạy bừa như một con ruồi không đầu. Rồi bất cẩn hụt chân, ngã thẳng xuống hồ sen trong phủ.
Nước lạnh ngắt thấm vào những vết thương trên người ta, đau đớn đến mức không thể thở nổi.
Ta quẫy đạp trong nước cho đến khi kiệt sức, ý thức dần mờ nhạt. Trong giây phút đó, một ý nghĩ lướt qua đầu ta, bị chết đuối, có lẽ tốt hơn bị lửa thiêu chết.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trong một ngôi miếu hoang, trên người còn dính đầy lá sen khô héo.
“Ngươi tỉnh rồi? Dậy mà ăn cháo đi.”
Trước mắt ta là một nữ tử áo quần tả tơi, mặt đầy khói đen và tro bụi, giống như vừa thoát ra từ trận hỏa hoạn.
Gấu áo nàng vẫn còn ướt sũng, nước nhỏ từng giọt. Chẳng lẽ nàng đã cứu ta?
Ta vội vàng ngồi dậy, định hành đại lễ tạ ơn, nhưng nàng xua tay đẩy ta ngồi xuống:
“Được rồi, được rồi, khỏi cần cảm tạ. Mau khỏe lại đi đã.”
Nàng dùng lực mạnh đến mức ấn ta xuống chiếu cỏ, lúc đó ta mới nhận ra bản thân đang yếu đến không còn sức, bệnh tình thực sự không nhẹ.
Ta nằm suốt ba ngày, và nàng cũng chăm sóc ta suốt ba ngày đó.
Bên tai thỉnh thoảng nghe thấy nàng bực bội mắng chửi người bên cạnh: “Ta vốn định đến tướng quân phủ tóm vài tên Đông Di để giết lấy công, ai ngờ khi đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng ai, lại suýt thì bị lửa thiêu, ngạt thở mà chết.”
“May mà ta nhanh trí, nhảy xuống hồ làm ướt áo quần, ai dè nhìn thấy một mớ tóc đen nổi trên mặt nước, tưởng là quỷ nước đến đòi mạng, làm ta sợ chết khiếp!”
“Không ngờ lại kéo lên một người sống, nhìn khắp thân đầy thương tích, chắc là một nha hoàn trong phủ không kịp chạy thoát.”
“Nhưng dù sao cũng may, lần này không hoàn toàn công cốc. Ít nhất cũng cứu được một mạng người.”
“Ôi, nếu giết thêm được vài tên Đông Di nữa thì tốt biết bao. Bộ y phục này của ta không rẻ, giờ thì cháy thành mấy lỗ thủng rồi.”
Nàng than ngắn thở dài không ngớt, như thể chỉ cứu được mình ta làm nàng bị thiệt lớn.
Khi cơ thể đã bớt sốt, ta gắng sức ngồi dậy, nghe những lời nàng nói, liền vội vàng quỳ xuống, dập đầu tạ ơn thật mạnh.
“Đừng, đừng, ta không chịu nổi đâu!”
Nàng nhanh chóng ngăn ta lại, nói: “Ngươi định quỵt nợ à? Dập đầu thì không thể trả hết ân cứu mạng đâu, kia là giá khác.”
Ta ngẩng lên, khuôn mặt đầy vẻ ngơ ngác: “?”
11
“Tiền cháo cơm, tiền thuốc men, tiền cao dán, phí nhọc công kéo ngươi lên bờ và cõng vào đây, rồi cả bộ y phục này nữa…”
Giang Ngưng vừa đếm trên đầu ngón tay vừa kể ra từng khoản, nói rằng đã tốn bao nhiêu đồng bạc cho ta trong mấy ngày qua.
“Ừm, tổng cộng mười lượng bạc, lấy ra đây!”
Nàng chìa tay ra đòi tiền. Ta lúng túng sờ khắp người, nhưng chẳng còn thứ gì đáng giá, lấy đâu ra tiền trả nợ.
Dường như nàng đã đoán trước được chuyện này, liền thẳng tay nhét một tờ cáo thị vào lòng ta, cười híp mắt hỏi: “Biết chữ không?”
Ta gật đầu, mở tờ cáo thị ra xem.
Trên đó viết:
“Công chúa Bình Dương có lệnh: Hiện nay Đại Yến bị Đông Di xâm phạm, tranh chấp liên miên. Nữ nhi cũng là người có dũng khí, mang trọng trách bảo vệ non sông. Nay phụng thánh chỉ chiêu mộ nữ binh có thể lực khỏe mạnh, cùng nhau kháng địch bảo quốc, giữ gìn giang sơn.”
Nàng tiếp lời: “Vừa hay mỗi tháng được lĩnh hai lượng bạc. Nếu lập công giết địch, còn có thể thăng làm võ quan, về sau không thiếu quân lương và ruộng tốt. Thấy động lòng chưa?”
“Chưa đến nửa năm là trả xong nợ. Nếu chẳng may chết trên chiến trường, ta cũng không bắt ngươi trả nữa. Đúng là vụ làm ăn có hời.”
Giang Ngưng dụ dỗ đầy thiện chí, như thể ta không đồng ý thì nàng sẽ không để ta đi.
Một nữ binh đứng cạnh dở khóc dở cười, nhắc nhở: “Giang Bách Hộ, công chúa đâu có bảo ngài dùng cách này để chiêu binh.”
Ta cầm tờ cáo thị, đọc đi đọc lại. Trong đầu hiện lên vẻ mặt cao ngạo và khinh bỉ của Tạ Dao, cùng dáng vẻ tự đắc của Tống Tích Vân khi múa thương luyện võ.
Nữ binh? Có lẽ… ta cũng làm được.
Tâm trạng khẽ dao động, ta quên cả việc mình có thể nói, liền làm dấu với Giang Ngưng, cười tươi: “Ta… muốn đi.”
Giang Ngưng sững sờ, sau đó nhận ra ta không nói một lời nào trong mấy ngày qua, kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra ngươi bị câm?”
Khuôn mặt ta đỏ bừng, vội vàng hạ tay, cố gắng nói ra tiếng: “Ta… không phải…”
“Lại còn nói lắp?”
Nàng lắc đầu tiếc nuối: “Thôi bỏ đi, quân doanh không nhận người có bệnh. Nói lắp lên chiến trường, đến truyền lệnh cũng không xong, rắc rối quá.”
“Quên đi, ta không bắt ngươi trả nợ nữa.”
Nói rồi nàng quay người bước đi, dường như hối hận vì đã lãng phí quá nhiều thời gian và tiền bạc vào ta.
Ta thất vọng vô cùng.
Tình hình đã hỗn loạn, gián điệp Đông Di ẩn náu khắp nơi, người người kéo nhau chạy trốn về phía nam.
Thôn Đào Hoa cách kinh thành nghìn dặm, ta làm sao quay về được? Không nhà để về, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Đứng bơ vơ trước ngôi miếu hoang, ta trơ mắt nhìn họ dần đi xa.
Lá cờ của đội nữ binh tung bay giữa không trung, dường như đang gọi những nữ nhân có chung dòng máu nóng.
Người khác làm được, tại sao ta không làm được?
Ta lập tức chạy theo, chặn họ lại, cố gắng nói thật mạch lạc: “Ta… biết nấu ăn. Ngon lắm. Ta… vào nhà bếp.”
Giang Ngưng nhìn ánh mắt kiên định của ta, im lặng rất lâu.
Trái tim ta lạnh dần, đúng lúc sắp từ bỏ thì nàng thở dài: “Được rồi, đi theo ta.”
“Nhớ đấy, làm ngon vào.”
Ta vui mừng đến phát khóc, gật đầu thật mạnh, lau nước mắt rồi đi theo họ, trở thành một nữ đầu bếp trong doanh trại nữ binh.
Ít nhất, từ giờ ta sẽ không phải sống kiếp không có nhà để về nữa.