Phụ Tử Tranh Kiều - Chương 3
7
“Hôn sự với Tạ gia thành Sáng sớm nay Tạ Thanh Lâm công tử đích thân tới cửa cầu thân còn vì chuyện hôm qua mà trăm lần xin là bản thân nhất thời hồ đồ Hắn còn đợi phụ thân về sẽ chính thức đính hôn”
Ta chết lặng
“Cha mẹ hai xác nhận tới cầu thân là chính miệng Tạ Thanh Lâm cưới con ”
“Dĩ nhiên chuyện làm mà nhầm ”
Người thích đến cầu thân lẽ nên vui vẻ mới
Vậy mà trong lòng chẳng chút mừng rỡ như tưởng tượng
Ngược đủ loại suy nghĩ hỗn loạn trào lên hàng loạt những ý niệm hoang đường lướt qua trong đầu nắm bắt nhưng chẳng đầu mối chỉ còn cảm giác trống rỗng lạ thường
Ta lắc đầu thật mạnh quyết định tha cho bản thân
Có lẽ chỉ vì chuyện Tạ Thanh Lâm từ chối hôm qua nên mới cảm giác nặng nề thế
Biết … chỉ đang chơi trò “dục cự nghênh”* giả vờ cao giá bày chút dáng vẻ ngại ngùng thôi
*(dục cự nghênh): ngoài mặt từ chối nhưng trong lòng là chờ mong giả vờ từ chối để khiến đối phương chủ động hơn
Hừ làm bộ làm tịch Ta quyết định trừng phạt — khi thành thân sẽ tới thư viện tìm nữa
Trong phủ hỷ sự khắp nơi giăng đèn kết hoa vui mừng rộn rã
Không biết vì quá căng thẳng mà bỗng dưng lên cơn sốt cao
Cha mẹ sốt ruột đến phát hoảng lập tức sai phi ngựa đưa tin cho Tạ Trĩ Vân đang ngoại thành tìm thuốc
Ánh nến lấp lóe chiếu bạt giường thành sắc vàng u ám
Trong cơn mê man chỉ cảm thấy như đang giữa biển lửa cả thở cũng nóng rát như thiêu
Mí mắt nặng trĩu thấy rõ đang bên giường là ai
Chỉ ngửi mùi hương dược quen thuộc khiến lòng an
“Đừng sợ về ”
Tạ Trĩ Vân cúi đến gần đôi tay thon dài cầm lấy khăn tẩm thuốc nhẹ nhàng lau trán và cổ
Cảm giác mát lạnh khiến dễ chịu vô cùng dần dần khôi phục chút tỉnh táo
Chỉ với bên cạnh:
“Sốt cao lui cần cởi y phục châm cứu”
Cởi y phục
Nàng dâu tương lai thể cởi đồ mặt cha chồng
Ta còn mặt mũi nào làm nữa
Ta gắng sức mở mắt để phản đối
cổ họng nóng rát như thiêu chỉ thốt mấy tiếng khàn đặc:
“Mặt mũi… khụ khụ… mặt mũi…”
Cha mẹ lập tức hiểu ý lấy chiếc khăn mỏng che lên mặt
“Tiểu nữ sĩ diện xin Tạ danh y cứ mà châm cứu”
Ta: …
Cả chẳng còn chút sức lực mặc cho y phục kéo xuống đến thắt lưng
Tầm mắt che mọi cảm giác càng thêm rõ ràng
Ta cảm nhận rõ bàn tay của Tạ Trĩ Vân đặt lên thậm chí còn cảm nhận đầu ngón tay khẽ run nhiệt độ nơi đầu ngón cũng dần tăng cao
Chắc cũng đang căng thẳng cũng thấy khó xử lắm
Châm cứu chỉ nửa nén nhang ngắn ngủi mà khi kết thúc cả và Tạ Trĩ Vân đều mồ hôi đầm đìa như đánh xong một trận đại chiến
Giọt mồ hôi nơi trán còn rơi xuống ngực
Chưa kịp lau đã vội kéo chăn lên che đầy chột
Trong phòng lặng ngắt như tờ
Ta chợt cảm thấy nếu đã sắp gả cho Tạ Thanh Lâm thì với Tạ Trĩ Vân nhất định một lời kết thúc
Dù từng biết từng thích vẫn vì đoạn tình cảm đầu đuôi cho bản thân một lời từ biệt
May mà khăn mỏng che mặt giúp tránh phần nào ngượng ngùng
“Tạ danh y hôm nay thật làm phiền ngài ”
“Không cần khách khí Lúc đến vội quá để ý giờ mới phát hiện trong phủ rộn ràng thế chẳng sinh thần của Diệp đại nhân sắp đến ”
Ừm…
Đang lo biết mở lời thế nào đưa đến tận cửa
Ta cố gắng để giọng vẻ vui vẻ hơn:
“Quả thật hỷ sự nhưng sinh thần của phụ thân … là của ”
“…Của nàng sinh thần của nàng là tiết Hạ Chí ”
“Là… sắp thành thân ”
“Choang”
Tiếng chén trà rơi xuống đất vang lên
8
Tiếp đó là tiếng Tạ Trĩ Vân cúi đầu luống cuống nhặt chén vỡ
Nha bên ngoài tiếng vội vã chạy hạ giọng kinh hô:
“Máu Tạ danh y tay ngài cứa Đừng nhặt nữa để nô tỳ làm cho”
Tạ Trĩ Vân đỡ dậy nhưng như hề cảm thấy đau phất tay đuổi nha thẳng bước đến bên giường
Hắn đó cách một lớp khăn mỏng chăm chú ánh mắt xuyên qua tấm vải thở rơi xuống bên môi
“Diệp Sơ Dao nàng gì”
“Nàng… thành thân ”
Trong trí nhớ của Tạ Trĩ Vân luôn là ung dung bình tĩnh lạnh lùng xa cách
Chưa từng thất thố như bây giờ
Bị khí thế đột ngột và áp lực mạnh mẽ làm cho khiếp sợ nhắm chặt mắt chẳng thể thốt một lời
vẫn cố chấp cứng đầu gật đầu
Phía còn động tĩnh gì
Một lúc lâu mới thấy tiếng khẽ khàn đặc mang theo chua xót và cam lòng:
“Hơ thật đúng là một tiểu nha đầu vô tâm”
Áp lực trong phòng bỗng chốc tan biến như thể từng tồn tại
Ta cuối cùng cũng thở phào vội kéo khăn mỏng xuống lập tức mở miệng:
“Ta tâm mà Sau sẽ cùng Tạ Thanh Lâm hiếu thuận với ngài thật ”
trong phòng trống rỗng
Ta ngẩn ngơ tại chỗ
Nha bước thấp giọng bẩm báo:
“Tiểu thư Tạ danh y đã vội vã rời Ngài linh thảo cần gấp đã thúc ngựa chạy thẳng đến cửa thành”
Ta ngã vật xuống giường kiệt sức
Đi thì Đi cho sạch sẽ
Khoan đã
Hắn còn hôn sự giữa và Tạ Thanh Lâm thì tính
Có lẽ lòng linh cảm ngày hôm Tạ Thanh Lâm liền gửi thư cho
Trong thư bày tỏ vô cùng phiền muộn phụ thân đến vội cũng gấp mà chuyện hôn sự là việc lớn nhất định trực tiếp bàn bạc với ông thể chỉ nhắn thư mà làm qua loa
Cuối thư một đống lời nhớ nhung yêu thích lằng nhằng lê thê
Ta chằm chằm những dòng chữ sững sờ
Cảm thấy Tạ Thanh Lâm như đa nhân cách
Trước dù khiêu khích đến mức nào cũng chịu mở miệng một câu tình cảm
Vậy mà giờ đây ngọt như mía lùi cứ như biến thành khác
Hắn còn hẹn với rằng khi phụ thân về mỗi ngày sẽ cho một bức thư
Ta cũng đều đặn hồi âm
Thế nhưng mấy ngày trôi qua…
Ta càng lúc càng cảm thấy Tạ Thanh Lâm… thật sự quá phân liệt
Rõ ràng điềm tĩnh trưởng thành dù tuổi còn nhỏ mà đã khí chất cao ngạo như đóa hoa lạnh lẽo núi cao
Còn bây giờ giống như một thiếu niên non nớt ngốc nghếch ngây ngô nực
Chỉ vì khen mèo con ngoan một câu cũng ghen năn nỉ chỉ khen chỉ thích
Không chê sự ngây thơ
Chỉ là so với Tạ Thanh Lâm từng thích giờ đây giống như đổi khiến biết nên phản ứng thế nào
Thiếu niên quấn lấy quá đỗi si tình
Chỉ cần hồi âm chậm một chút thư hôm gửi tới đã đầy nước mắt loang lổ
Ngọt ngào đấy nhưng cũng phiền phức vô cùng
Ta chán ghét bản thân như một kẻ bạc tình vô tâm chẳng biết trân trọng
Ta từng cố ép yêu trong sáng đơn thuần giống như yêu qua những dòng thư
mỗi khi cầm bút lên cuối cùng chẳng nổi một chữ nào
Lúc đó biết — thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa
Ta quyết định tìm Tạ Thanh Lâm
Cho dù mắng là kẻ thay lòng đánh vài cái cũng
Dù thế nào nữa… lừa dối càng tiếp tục lừa chính
Ta mang theo tất cả thư từ gửi trong những ngày qua đến Tạ phủ
Chưa đến cửa đã thấy một bóng dáng quen thuộc
Là Tạ Thanh Lâm
Hắn cưỡi ngựa lưng mang theo một túi thuốc
Rõ ràng đã thấy … mà vẫn lướt qua như hề quen biết
Thật đúng là… mẹ nó đa nhân cách
9
Người sáng nay còn thư lóc năn nỉ hãy yêu nhiều hơn một chút… thật sự là cùng một với tên lạnh nhạt lướt qua ban nãy
Hắn đến Tạ phủ lập tức chạy đón
Là thiếu niên ngốc ngốc dễ thương lần khi ngất xỉu ở Tạ phủ đã bận bận chăm sóc
Tạ Thanh Lâm giao dây cương cho thiếu niên định gì đó thì Tạ Thanh Lâm phất tay ngăn bước thẳng về phía thư phòng trông mỏi mệt tột cùng
Nghĩ đến cái kiểu bám riết buổi sáng lạnh lùng buổi chiều cái sự trái ngược …
Ta tức quá mà bật
Lập tức lao thẳng đến cổng Tạ phủ
Thiếu niên thấy đôi mắt sáng rỡ ném dây cương chạy ào tới giọng mừng kinh ngạc:
“Diệp tiểu thư Nàng đến tìm ”
Ta trong lòng còn đang tức chỉ thư phòng lơ đãng đáp:
“Ta tìm việc lát nữa chơi với ngươi nha”
Thiếu niên tiu nghỉu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu ánh mắt lưu luyến bước về phía thư phòng
Trước cửa thư phòng nha Vừa thấy liền sững
“Tiểu thư là ai Hôm nay lão gia tiếp bệnh nhân”
Lão gia Tạ Trĩ Vân cũng ở đây
Mặc kệ thì Hôm nay nhất định rõ ràng với cái tên đa nhân cách
Phất tay đuổi nha đẩy cửa bước
Dù gì cũng là lần đầu tiên đồng thời gặp hai từng thích bảo hồi hộp thì đúng là tự lừa
Kỳ lạ là trong phòng chỉ một đang lưng giá sách
Tim cứ đập thình thịch nhẹ nhàng bước đến gần
Vừa thấy nửa khuôn mặt nghiêng của thở phào nhẹ nhõm phịch xuống bàn:
“Tiểu tử ngươi đang giả làm phụ thân hả”
Làm sợ chết còn tưởng là Tạ Trĩ Vân thật
Ta biết ngay mà ban nãy rõ ràng thấy Tạ Thanh Lâm thư phòng
Nghe tiếng Tạ Thanh Lâm lúc mới nhận bước nha mà là
Sắc mặt khựng khi rõ câu ánh mắt càng thêm phức tạp Vừa định mở miệng…
Thì nha
“Lão gia trà mới mà ngài đã mang đến ”
“Ôi trời ơi vị tiểu thư thể lên bàn của lão gia ngay mặt ngài như chứ”
…Lão gia
Ta lắp bắp đầu lưỡi như thắt :
“Ngài là… Tạ Trĩ Vân”
10
Gặp quỷ còn chẳng đáng sợ bằng lúc
Ta lảo đảo móc đống thư tình trong ngực áo ngón tay run bần bật chẳng cầm vững làm bộ thư rơi lả tả bàn
“Vậy đã gửi thư cho sẽ cưới về nhà… là ai”
Tạ Trĩ Vân chỉ liếc qua nét bút thư lập tức trừng to mắt gần như cùng lúc với đồng thanh cất tiếng:
“Nàng định gả cho nhi tử ”
“Người định gả mới chính là Tạ Thanh Lâm thật sự”
Ánh mắt hai đều ngập đầy khiếp sợ và… tổn thương
lúc thiếu niên sáng sủa từ ngoài bước nhận bầu khí quỷ dị trong phòng
Giọng phấn khích xen lẫn thẹn thùng:
“Cha con thích Diệp tiểu thư Chúng con quyết định sẽ thành thân ”
“Không ”
“Không ”
Câu đầu là Tạ Trĩ Vân hét câu là hét
Thiếu niên ngờ hai đồng thời phủ định mím môi vành mắt đỏ hoe sắp đến nơi
Dẫu cũng là con ruột Tạ Trĩ Vân khựng sắc mặt phần mềm xuống giọng cũng dịu đôi chút:
“Lâm nhi con ngoài Cha chuyện quan trọng với Diệp tiểu thư thể trì hoãn”
Tạ Thanh Lâm tủi thân gật đầu bước mà cứ ngoái đầu từng bước
Còn chẳng dám ngẩng đầu một lần
Trong thư phòng
Sau khi Tạ Trĩ Vân xong như hóa đá nửa ngày hồi thần
“Cho nên… mà gặp ở thư viện hôm đó là ngài”