Phụ Tử Tranh Kiều - Chương 2
4
Tạ đại công tử tránh cúi đầu mũi giày
“Trước đó nàng ”
Thật Sao chẳng nhớ chút nào
Xong lẽ mắc chứng mất trí nhớ Lần tới gặp Tạ Trĩ Vân nhờ ông kê cho ít thuốc mới
Ta khẽ kéo vạt áo Tạ đại công tử chút chột lên tiếng:
“À … thể đừng kể chuyện giữa hai … cho phụ thân biết ”
Khóe môi Tạ đại công tử khẽ giật:
“Tại ”
“Chàng biết chứ ông phiền chết cứ viện cớ thân thể yếu kém mà cái cho cái Nếu để ông biết trốn khỏi phủ nhất định sẽ tăng thêm đống thuốc đắng cho cho mà xem”
Tạ đại công tử dường như chấp nhận lý do đó lộ nụ bất đắc dĩ
“Vậy là nàng ghét… phụ thân ”
Ta yêu phụ thân
giờ rút tình yêu đó
Sự im lặng của Tạ đại công tử hiểu nhầm thành ngầm thừa nhận khóe môi trễ xuống trông như thể tiếp nhận việc mà kính trọng ghét bỏ
Mỹ nhân u sầu
Lần đầu tiên cảm nhận cái gọi là đau lòng
Ta lúng túng an ủi vội vàng vá :
“Chàng… đừng buồn tuy ghét ông nhưng ảnh hưởng gì đến việc thích cả”
Vẻ mặt bỗng chốc cứng chớp mắt liên tục như thể đang cố tiêu hóa một việc quá mức hoang đường Giọng mang theo sự hoài nghi rõ rệt:
“Nàng gì Nàng thích ”
Ta giơ ba ngón tay thề thốt nhón chân nâng mặt lên vô cùng trịnh trọng:
“Thật đó gạt Chàng trai thế ngay cái đầu tiên đã tim đập chân run suýt thì ngất xỉu Trước nay từng cảm giác như Tin chắc chắn… thật sự thích ”
Chứ nếu … bất chấp việc là con trai của ông chứ
Đương nhiên câu thể để biết
Gương mặt Tạ đại công tử đỏ ửng thấy rõ trong lòng bàn tay
Hắn lúng túng ho nhẹ một tiếng ánh mắt sang chỗ khác
“Được tin là nàng thật sự thích … nhưng nàng buông tay đã”
Lúc mới chợt nhận lố vội buông tay lùi một bước cuống cuồng tìm đề tài để xóa khí ngượng ngùng bất chợt
“Hơ hơ… trông vẻ trưởng thành chín chắn hơn so với cùng tuổi nhỉ”
Tạ đại công tử vô thức nắm chặt lấy vạt áo giọng pha chút căng thẳng xen lẫn tự ti:
“Vậy là nàng chê già”
Ta vội vàng xua tay:
“Sao thế Như là nhất hợp ý ”
“À đúng mai cũng tan học giờ Ta đến tìm nhé ”
Đôi mắt Tạ đại công tử sáng rỡ mỉm gật đầu đồng ý
Từ hôm đó bắt đầu lén lút hẹn hò với Tạ đại công tử
Cũng biết tên của — Tạ Thanh Lâm Nghe êm tai
Chỉ điều một tật — thích gọi tên khi đang âu yếm cứ bắt gọi là Tạ công tử
Hôm nay cải nam trang đến thư viện sớm len lén chui giảng đường
He he chuẩn cho Tạ Thanh Lâm một bất ngờ nho nhỏ
5
Trước cửa giảng đường sững
Sao Tạ Thanh Lâm ở chỗ của phu tử Một lát nữa mà phu tử tới thấy nhất định sẽ trừng trị
“Tạ Thanh Lâm”
Trong cơn hoảng loạn buột miệng gọi to
Một học sinh phía thấy lập tức phắt dậy chỉ tay về phía hỏi:
“Ngươi là ai”
Tạ Thanh Lâm bục sắc mặt đại biến vội vàng bước nhanh về phía
Hắn kéo đến cuối hành lang dáo dác quanh như làm chuyện mờ ám chắc chắn xung quanh ai mới thở phào
Ta trêu:
“Giờ thì biết sợ Ban nãy dám lén trèo lên bục giảng của phu tử chẳng thấy hồi hộp gì hết ”
“À đúng gọi tên mà học sinh phản ứng lớn như thế là ai thế”
Tạ Thanh Lâm tránh trả lời ngược hỏi:
“Dao Dao nàng đột nhiên đến đây”
Ta vặn vẹo thân làm dáng yểu điệu còn cố tình nũng nịu:
“Đến cho một bất ngờ đó~ Thế nào Vui Ta cải trang thế cũng dáng phong lưu công tử ”
Tạ Thanh Lâm gượng :
“Vui chứ Dao Dao thế nào cũng ”
Hắn ngưng hít sâu vài đột nhiên nắm lấy vai như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó:
“Dao Dao thật …”
“Thật gạt đúng ”
Ta đã mơ hồ cảm thấy liền cắt lời
Sắc mặt lập tức trắng bệch yên như tượng như một đứa trẻ làm sai chuyện
“Chàng gạt Chàng thấy bất ngờ càng cảm thấy mặc thế là Nếu là bất ngờ gương mặt lấy một chút kinh ngạc Trong mắt lấy một tia rung động”
Ta tức đến mức sắp bật
Ta ngốc lắm Không phân biệt nổi thật giả
Ngón tay đâm ngực nghiến răng nghiến lợi:
“Lần bỏ qua nếu lần còn dám lừa thì chúng coi như chấm dứt”
Toàn thân Tạ Thanh Lâm run lên lập tức ôm chặt lấy như thể sợ đánh mất thứ gì quý giá:
“Dao Dao nàng tức giận thì đánh mắng bao nhiêu cũng nhưng đừng mấy lời như ‘chấm dứt’ nữa ”
“Hừm hừm thế Chẳng lẽ… còn chuyện gì gạt nữa”
Ta giãy khỏi vòng tay của mặt đầy cảnh giác chiều ‘ mà dám lập tức đá bay’
Tạ Thanh Lâm thần sắc thay đổi mấy lần cuối cùng dè dặt kéo lòng lần nữa gian nan mở miệng:
“Không ”
Sau khi trở về phủ cảm thấy cứ lén lút vụng trộm thế mãi cũng chuyện
Ta lấy hết dũng khí tìm cha mẹ
Tất nhiên giấu chuyện hẹn hò riêng tư chỉ kể rằng Tạ Trĩ Vân như thế thì con trai ông chắc chắn cũng tệ
Cầu xin cha mẹ đến cầu hôn
Ở triều đại việc nữ nhi chủ động cầu thân cũng chuyện lạ
Cha mẹ chịu nổi năn nỉ mãi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý
Hôm thấp thỏm cổng chờ bà mối mang tin vui về
Từ xa bà mối thấy liền tái mặt dám thẳng ấp úng lí nhí xin :
“Tạ Thanh Lâm công tử… đồng ý Tất cả đều do lão thân làm việc chu đáo xin tiểu thư trách phạt”
Tạ Thanh Lâm lắm
Toàn thân như hóa thành cơn bão tức giận đến mức khí thế sắc bén lạ thường
Chẳng còn lọt tai lời an ủi của cha mẹ và bà mối
Ta giận dữ lao thẳng đến Tạ gia
6
Trước cổng lớn Tạ gia gã sai vặt giữ cửa tận tụy ngăn
“Tiểu thư tìm ai Xin phiền thông báo ”
“Tránh gặp Tạ Thanh Lâm”
“Tiểu thư việc gì Cần thông báo mới ”
Thông báo cái khỉ gì
Ta thèm để tâm lao thẳng bên trong Chỉ còn sót chút lý trí sang hỏi:
“Phụ thân ở nhà ”
“Ông chủ sáng nay đã khỏi thành tìm thuốc ạ”
Tốt lắm
Vậy thì chẳng còn điều gì cần kiêng dè nữa
Trong Tạ phủ chạy loạn như ruồi mất đầu đám hạ nhân theo dám cản chỉ đành bất đắc dĩ chỉ đường:
“Tiểu thư công tử đang ở thư phòng phía ”
Sợ liên lụy bọn họ thấy đến cửa thư phòng liền tản sạch sẽ
Ta đẩy cửa bước chỉ thấy trường kỷ trong thư phòng một đang nghiêng mặt trong đắp một chiếc chăn gấm tựa như đang chợp mắt
“Tạ Thanh Lâm tại từ chối chuyện cầu hôn”
Người đang ngủ lập tức bừng tỉnh rõ lời thì như gặp quỷ thân cứng đờ lập tức rúc cả trong chăn run rẩy như cầy sấy
Giọng từ trong chăn truyền nghèn nghẹn như thể còn là thật nữa:
“Một nữ nhi như nàng dây dưa đến mức Mặt mũi còn cần nữa ”
Ta tức đến phát điên mắt bỗng tối sầm lập tức ngất xỉu
Trời cao chứng giám là đầu tiên tức chết thật
Khi tỉnh bên cạnh là một thiếu niên non nớt dáng vẻ tội nghiệp đang xổm cạnh
Trong tay còn run rẩy cầm một cái lọ thuốc trống
“Nàng chứ”
Trông vẻ quen quen
Não tỉnh dậy còn kịp vận hành nghĩ mãi chẳng là ai Thôi quên chắc là gã sai vặt nhà Tạ gia theo lúc nãy
Ta ngất xỉu ở đây thể nào cũng liên lụy
“Đừng lo Không liên quan gì đến ngươi cả sẽ ai trách tội ngươi ”
Thiếu niên sững sờ:
“Nàng… nàng giận ”
Dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu quá nhịn đưa tay xoa xoa đầu
“Tất nhiên chỉ giận ngươi còn cảm ơn ngươi nữa chứ Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của mà”
Thiếu niên đỏ bừng mặt lí nhí lẩm bẩm:
“Biết sớm … đã từ chối nàng ”
Chỉ là… mở cổng cho thôi
Ta hiểu ý gật đầu thông cảm:
“Không trách ngươi từ chối là chuyện thường tình là do quá nóng vội”
Thiếu niên mừng rỡ vô cùng:
“Diệp tiểu thư nàng thật sự là Vừa xinh nhân hậu sẽ bao giờ từ chối nàng nữa”
Ta gượng nhận lời thiện chí của ngoài miệng :
“Đa tạ nhé mong ngươi giúp đỡ nhiều”
trong lòng thì đã rõ như ban ngày — cái cổng lớn nhà họ Tạ thề đời bước chân nữa
Khi hồi phục hẳn thiếu niên cứ quanh quẩn bên cạnh rót trà bưng nước
Sợ buồn còn kể đủ thứ chuyện thú vị
Ta cũng kể cho những kỳ ngộ của khi ở Linh Sơn mấy năm trời
Kể đến mức ngẩn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ
Lúc sắp rời lưu luyến chẳng buông:
“Diệp tiểu thư bao giờ chúng mới gặp ”
Không cơ hội gặp nữa
Ta nỡ phá vỡ kỳ vọng của thiếu niên chỉ vẫy tay chào rời khỏi Tạ phủ
Về đến nhà trốn trong phòng một trận thật sảng khoái
Sáng hôm đến tìm cha mẹ quyết định đối mặt với hiện thực
Tạ Thanh Lâm đã thay lòng cũng thể dùng quyền thế ép buộc cưỡng cầu sẽ chẳng kết cục
“Cha mẹ chuyện hôn sự với Tạ gia…”
Ta định hủy bỏ việc cưới xin thì cha mẹ giữ chặt hồ hởi cướp lời :