Phu Quân, Ta Vung Đao Rồi Đấy Nhé - Chương 3
11
Trong phòng.
Nữ tử kia bắt mạch cho Tiêu Vân Tễ, chân mày nàng càng lúc càng nhíu chặt.
“Ngũ tạng lục phủ đều đã bị ăn mòn, đây không chỉ là thuốc tuyệt tử…”
Nàng lẩm bẩm, giọng đầy nghi hoặc.
Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại nơi túi thơm treo bên hông Tiêu Vân Tễ.
Nàng nhanh chóng cầm lấy, đưa lên ngửi, sắc mặt lập tức đại biến.
“Trong này bị trộn lẫn Mỹ Nhân Lệ, thứ thuốc hiểm độc chuyên dùng để hại nữ nhân. Càng giao hoan nhiều, thân thể tổn thương càng nặng, cuối cùng sẽ chết trên giường…”
Một luồng hàn khí trào dâng trong lòng ta.
Thật độc ác!
Đối với một nữ tử mà nói, đây là sự nhục nhã kinh khủng đến chết cũng không yên.
Nghĩ lại mỗi lần ân ái với Tiêu Vân Tễ, ta đều thấy đầu váng mắt hoa, vốn cứ ngỡ do thể lực yếu kém.
Không ngờ lại là trúng độc.
Tiêu Vân Tễ cũng ngây ra như phỗng.
Hắn điên cuồng lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt đầy hoảng loạn: “Không! Không phải ta! Ta không biết gì cả!”
Tiêu Vân Tễ có lẽ thật sự không biết.
Vì túi thơm này là quà lễ cập kê mà Thẩm Như Ngọc tặng cho ta.
Ta quý không rời tay, mang theo bên mình suốt ngày đêm.
Nghĩ đến đây, ta đầy hối hận.
Sớm biết vậy thì không nên đốt xác Thẩm Như Ngọc, mà nên đem nàng ném cho chó ăn mới phải!
“Ta có cách giải độc.”
Nữ tử kia phá vỡ bầu không khí trầm mặc, lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo.
Nàng mở hộp, bên trong là một con cổ trùng đỏ như máu, cuộn mình lại.
Những chiếc chân nhỏ dính đầy chất lỏng sền sệt, trông vô cùng quỷ dị.
“Đây là Thực Tâm Cổ, nó sẽ ăn hết độc tố trong lục phủ ngũ tạng ngươi… tiện thể gặm cả chút máu thịt.”
Ta hỏi: “Đau đến mức nào?”
“Nghìn đao xé thịt, vạn trùng cắn tim, hơn nữa…”
Nàng liếc nhìn Tiêu Vân Tễ đang run cầm cập.
“Khi phát tác phải luôn giữ tỉnh táo, liên tục trong suốt một tháng.”
Tốt quá rồi!
Giải được độc, mà khổ thì không đến lượt ta chịu!
Ta suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Trong ánh mắt kinh hoàng của Tiêu Vân Tễ, ta túm lấy cằm hắn.
Nhìn con cổ trùng đỏ thẫm trườn vào cổ họng hắn, sau đó nhanh chóng bò qua các mạch máu, lúc ấy ta mới thỏa mãn buông tay.
“Ọe—”
Tiêu Vân Tễ vừa thoát khỏi tay ta liền gục xuống đất nôn khan.
Ta không do dự giáng mạnh một chưởng vào sau gáy hắn.
Hắn lại ngất đi.
Sau đó, ta đưa Tiêu Vân Tễ tới một tiểu viện riêng biệt.
Ta còn đặc biệt chọn mấy bà tử thân hình lực lưỡng để canh giữ hắn 24 canh giờ.
Tránh cho lúc cổ phát tác lại gây hại đến thân thể ta.
12
Tiểu viện nơi Tiêu Vân Tễ ở ngày đêm vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết.
Tới ngày thứ năm, tiếng kêu đã khàn đến chẳng còn ra tiếng người.
Ta đứng nơi cửa, nhìn đám hạ nhân bưng thuốc vào ra không ngớt, máu tươi trong chậu đồng khiến người rùng mình.
Ta bước vào phòng.
Mùi thuốc nồng nặc hòa lẫn mùi máu tanh ập thẳng vào mặt.
Tiêu Vân Tễ đang co rút ở góc giường trong một tư thế quái dị.
Ga giường bị cào xé rách tơi tả.
Nghe tiếng bước chân, hắn bất ngờ vùng dậy, nhưng vừa thấy ta liền mềm nhũn ngã xuống.
“Lạc Anh… Lạc Anh…”
Hắn bò đến chỗ ta, ngón tay níu chặt lấy vạt áo, trán đập liên hồi vào thành giường.
Giống hệt một con chó đang quẫy đuôi cầu xin tha mạng.
“Đổi lại đi… ta van nàng…”
Ta cúi xuống, nhấc cằm hắn lên, dùng khăn lụa lau máu nơi khóe môi.
“Sao lại gầy thế này?”
Đầu ngón tay ta lướt qua gò má hóp lại của hắn.
“Rõ ràng ta cho người hầm tổ yến cho chàng mỗi ngày mà.”
Tiêu Vân Tễ đột nhiên co giật dữ dội.
“A! Đau quá…”
Mấy bà tử lập tức xông lên, thành thạo trói hắn lại trong tư thế quỳ, rồi nhét nút gỗ vào giữa răng.
Ta nhìn sống lưng hắn cong thành đường vòng cung đáng sợ.
Cổ nổi đầy gân xanh.
Giống hệt một con cá sắp chết, điên cuồng giãy giụa trên giường.
Ngay lúc hắn sắp ngất đi vì đau, mấy bà tử lại vội vàng bấm nhân trung, ép hắn tỉnh lại.
Cứ thế tra tấn nối tiếp tra tấn, một nén hương chậm rãi trôi qua.
Co giật rốt cuộc cũng tạm thời lắng xuống.
Thấy vậy, các bà tử vội cởi trói cho hắn.
Tiêu Vân Tễ như một vũng bùn nhão nhoẹt ngã vật trên giường.
Từ hốc mắt hắn chảy ra hai dòng huyết lệ, bộ dạng thê thảm vô cùng.
“Giết ta đi… ta van các ngươi…”
Giọng hắn đầy tuyệt vọng.
“Phu nhân, đến giờ dùng thuốc rồi.”
Một bà tử bên cạnh khẽ nhắc.
Ta bình tĩnh nhận lấy bát thuốc từ tay bà ta.
Chất lỏng màu nâu đen bốc lên mùi đắng nghét.
Bà tử bước tới, thành thạo bẻ miệng Tiêu Vân Tễ ra.
Ta nhấc tay, nhẹ nhàng đổ thuốc vào miệng hắn.
Cho uống xong, ta chậm rãi lau tay.
Ánh mắt lạnh lẽo quét sang các bà tử bên cạnh.
“Nhớ kỹ, không được để phu nhân tự làm mình bị thương. Nếu không, cả nhà các ngươi đều phải chôn theo!”
Các bà tử hoảng sợ đến toàn thân run rẩy.
“Phịch!”
Cả đám lập tức quỳ rạp xuống đất, gật đầu liên tục, chẳng dám thở mạnh.
Ta bước ra khỏi phòng.
Bên trong lại vang lên những tiếng gào xé ruột xé gan.
13
Vừa bước ra khỏi viện, liền đụng phải lão phu nhân Tiêu gia đang hấp tấp đi tới.
Trên đầu bà đầy châu ngọc, leng keng va vào nhau.
“Vân Tễ nhi!”
Lão phu nhân Tiêu túm lấy tay áo ta, mắt đầy nghi ngờ nhìn về tiểu viện bị vây kín.
“Con ngày nào cũng sai người đưa bổ phẩm sang viện của con tiện nhân kia, vì sao đến ta mà cũng không cho vào nhìn một cái?”
Ta vội đỡ lấy bà, lui lại ba bước.
“Nương! Nàng ta nhiễm phải chứng lao dễ lây! Hôm kia đã có hai nha hoàn ngã bệnh vì chăm sóc nàng rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt lão phu nhân lập tức đại biến.
Bà kéo ta đi thật nhanh, mãi đến Phật đường trong viện của mình mới chịu dừng lại.
Hương đàn vấn vít.
Trong đôi mắt đục ngầu kia ánh lên vẻ độc ác.
“Đã vậy, sao không để tiện nhân ấy chết luôn đi?”
Ta ghé sát tai bà, hạ giọng thật thấp:
“Bản đồ mỏ vàng của Thẩm gia vẫn chưa lấy được. Thẩm Lạc Anh chưa thể chết.”
“Ta hiểu rồi!”
Bà liên tục gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay ta.
Chỉ là, ta thật không ngờ, cái gọi là “hiểu” của bà… lại triệt để đến thế.
Ba ngày sau.
Tiêu Vân Tễ chẳng biết dùng thủ đoạn gì, lại có thể mua chuộc được nha hoàn thô sử mang cơm.
Nha hoàn ấy nhân lúc không ai để ý, lén đưa một phong huyết thư tới tay lão phu nhân.
Chỉ là, lão phu nhân còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, đã nhíu mày sai người ném nó ra ngoài với vẻ mặt ghê tởm.
Đợi đến khi huyết thư bị vứt sang một bên, ta giả vờ tò mò, cúi người nhặt lên.
Mở tờ huyết thư được viết trên mảnh vải lót trong.
Bên trong ghi lại tường tận quá trình chúng ta hoán đổi thân thể.
Để lấy lòng tin của lão phu nhân, hắn thậm chí còn nhắc đến bí mật chỉ có Tiêu Vân Tễ mới biết.
Chẳng hạn như vị trí mật cách trong thư phòng— nơi giấu tín vật liên hệ với Nhị hoàng tử.
Ta không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thật đúng là đi khắp nơi không thấy, cuối cùng lại tự chui đầu vào lưới.
“Vân Tễ nhi, sao thế?”
Lão phu nhân ló đầu vào, thấy ta cười sung sướng thì mặt đầy nghi hoặc.
“Nương, người làm đúng lắm!”
Ta giơ ngón cái lên.
“Con tiện nhân đó chỉ muốn truyền bệnh lao cho người thôi!”
Nghe vậy, vẻ ghê tởm trên mặt bà càng đậm.
Bà hất tay áo mạnh như thể tay áo dính phải thứ gì bẩn thỉu, tức giận mắng:
“Ta biết mà! Cái thứ tiện nhân đó lúc chết còn muốn kéo người chết theo!”
Nói xong, bà quay sang dặn ma ma bên cạnh:
“Đi! Mang nha hoàn kia ra xử lý cho ta!”
Buổi trưa hôm đó.
Nha hoàn phản chủ bị mấy gia đinh vạm vỡ kéo tới viện của Tiêu Vân Tễ.
Ta cố ý sai người khiêng hắn ra đặt trước cửa sổ.
Để hắn có thể trơ mắt mà chứng kiến tất cả.
Lúc đầu nha hoàn kia còn gào được vài tiếng.
Sau hai mươi trượng, đã tắt thở.
“Đều nhìn cho rõ.”
Ta liếc mắt nhìn đám hạ nhân đang im thin thít xung quanh.
“Đây là kết cục của kẻ ăn cây táo rào cây sung.”
Khi xoay người rời đi, ta thoáng thấy gương mặt tái nhợt của Tiêu Vân Tễ phía sau cửa sổ.
Trong mắt hắn chỉ còn tuyệt vọng.
Ta mỉm cười với hắn một cái, hắn run rẩy càng dữ dội hơn.
14
Phủ Nhị hoàng tử.
Ta cung kính hai tay dâng lên tấm bản đồ.
“Điện hạ, đây là bản đồ mỏ vàng truyền đời của Thẩm gia.”
Giọng ta có chút run:
“Vì nó, thần thậm chí đã… đã hy sinh cả người gối chăn cận kề…”
Nhị hoàng tử nghe xong, đôi mắt không giấu nổi ánh sáng tham lam rực cháy, hắn nhẹ nhàng vuốt qua vết mờ trên bản đồ.
Đó là dấu tích ta cố ý sai người làm cũ.
Khi ánh mắt hắn rơi xuống vị trí mỏ vàng được đánh dấu, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Tốt! Tốt!”
Giọng hắn vì kích động mà cao lên vài phần:
“Vân Tễ quả nhiên không phụ kỳ vọng! Chờ bản cung bẩm báo với phụ hoàng, nhất định sẽ để ngươi toại nguyện!”
Nói đoạn, hắn vội vàng định đưa bản đồ cho thị vệ tâm phúc bên cạnh.
Ta lập tức bước lên nửa bước, khẽ cúi người, cao giọng nói:
“Điện hạ xin chậm đã!”
Sắc mặt Nhị hoàng tử thoáng trầm xuống, nhưng rồi lại lập tức hiểu ý, phất tay cho thị vệ lui ra.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, ta cẩn thận ghé tai hắn, hạ giọng nói nhỏ:
“Không biết ai tiết lộ tin tức, dường như người của Đại hoàng tử cũng đã bắt đầu để mắt đến nơi này rồi…”
Ta cố tình bỏ lửng câu.
“Cái gì?”
Sắc mặt Nhị hoàng tử lập tức trở nên âm trầm đáng sợ.
Ta nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
“Nghe nói Đại hoàng tử đã bí mật điều một đội binh lính riêng, ngày mai sẽ đích thân tới đó…”
Chưa kịp nói hết, chỉ nghe “rắc” một tiếng giòn tan.
Tách trà trong tay Nhị hoàng tử đã bị hắn bóp nát thành vụn.
Nước trà bắn tung tóe.
Hắn cố nén cơn giận, lại gượng cười với ta: “Vân Tễ cứ về trước đi, công lao này bản cung sẽ ghi nhớ.”
Ta khẽ cúi người hành lễ.
Rồi vững bước rời khỏi phủ Nhị hoàng tử.
Vừa bước ra khỏi cổng phủ, gió lạnh thốc qua mặt.
Gió nổi rồi.
Các ngươi… chết cả đi cho ta.