Phu Quân, Ta Vung Đao Rồi Đấy Nhé - Chương 2
Nàng thét lên như thấy quỷ: “Ngươi không phải Tiêu lang! Ngươi là ai?!”
Phản ứng của nàng quá dữ dội, khiến đứa trẻ trong bụng càng quẫy đạp mãnh liệt.
Qua lớp da bụng còn có thể thấy được hình dáng bàn chân nhỏ xíu.
Ta cúi đầu nhìn đôi tay lớn rắn rỏi của mình.
Làm nam nhân thật tốt.
Có dư thừa sức mạnh.
“Ta là Tiêu lang của nàng mà, cũng là cha của đứa bé này.”
Ta nhẹ nhàng thì thầm, vẻ mặt nhu hòa.
Song ngón tay lại siết chặt.
Lần này, ta không cho nàng cơ hội mở miệng.
Nàng nên chết rồi.
Đồng tử Thẩm Như Ngọc giãn to, đôi tay tuyệt vọng cào cấu tay ta.
Cuối cùng, vô lực buông thõng xuống.
Tặc!
Thì ra giết người lại dễ dàng đến thế.
06
Ánh nến lay động dữ dội, chiếu bóng ta lên tường như ác quỷ.
Ta ngoái đầu nhìn Thẩm Như Ngọc lần cuối.
Nàng trợn trừng đôi mắt, ánh nhìn còn đọng nỗi kinh hoàng và không cam lòng.
Chết mà không nhắm mắt.
Ta vung tay nghiêng ngọn đèn.
Ngọn lửa lập tức bén vào màn giường thêu uyên ương.
Lai Phúc đã chờ sẵn ngoài cổng nhỏ với xe ngựa.
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng biết điều không hỏi gì thêm.
Ta quay đầu nhìn lại.
Sân viện của Thẩm Như Ngọc đã cuộn lên từng làn khói đen ngùn ngụt.
“Lai Phúc, hồi phủ.”
Ta trèo lên xe ngựa.
Lai Phúc quất roi giục ngựa, con tuấn mã hí vang rồi lao đi như gió.
Tiêu phủ.
Tiểu nha hoàn Tiểu Liên hớt hải chạy ra đón.
“Gia, cuối cùng ngài cũng về rồi! Phu nhân—”
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn, xen lẫn tiếng thét thất thanh của nữ nhân.
Ta đẩy cửa bước vào, bên trong hỗn độn một mảnh.
“Nương tử! Cuối cùng nàng cũng trở về rồi!”
Một thân ảnh loạng choạng nhào tới ôm lấy ta.
Là Tiêu Vân Tễ.
Không, chính xác mà nói—là Tiêu Vân Tễ hiện đang mang thân xác ta.
Tóc hắn rối tung, ánh mắt đầy hoảng loạn.
“Nương tử, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao chúng ta lại đổi thân xác? Mau! Mau tìm cách đổi lại! Chuyện này thật hoang đường!”
Ta khẽ nghiêng người né tránh bàn tay hắn đang vươn tới, thong thả cất lời: “Vì sao phải đổi? Thiếp thấy làm nam nhân cũng rất tốt.”
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên vạt áo trước ngực ta.
Tựa hồ nhớ ra điều gì kinh khủng, giọng hắn không kìm được mà run rẩy:
“Nương tử… nàng… nàng từ đâu trở về?”
Ta chậm rãi nhếch môi cười:
“Chàng đoán xem?”
07
Sắc mặt Tiêu Vân Tễ xám xịt thấy rõ.
Trán hắn rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Nương tử, nghe ta giải thích…”
Giọng hắn mang theo chút khẩn cầu.
“Vậy thì giải thích đi!”
Ta bình tĩnh nhìn hắn.
Ta cũng muốn nghe xem, hắn còn có thể bịa ra lời dối trá nào nữa!
“Ta… ta…”
Môi Tiêu Vân Tễ run rẩy dữ dội, cố gắng biện bạch cho mình, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Cuối cùng, hắn giãy giụa vùng vẫy, không thèm giả vờ nữa.
“Thẩm Lạc Anh, là nàng ép ta!”
Hắn gần như gào lên điên dại:
“Ta đã cầu xin nàng bao nhiêu lần? Chỉ cần nàng giao bản đồ mỏ vàng ra, chúng ta đã có thể…”
Ta cười nhạt nhìn hắn trong bộ dạng mất kiểm soát.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, căn bản không có bản đồ mỏ vàng nào cả! Tại sao chàng cứ không tin ta?”
Tiêu Vân Tễ bật cười lạnh, nét mặt đầy cố chấp.
“Lại là câu đó, Thẩm Lạc Anh, đến nước này rồi nàng vẫn muốn lừa ta sao!”
“Thẩm Như Ngọc chính miệng nói với ta, Thẩm gia các người nhờ mỏ vàng ấy mới phát đạt như vậy! Ta chỉ muốn thăng quan, muốn cho nàng một tương lai tốt đẹp, ta sai ở đâu?”
Hắn siết chặt tay ta, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
“Bây giờ vẫn còn kịp! Chỉ cần nàng giao bản đồ ra… Nhị hoàng tử đã hứa cho ta làm Hộ bộ Thượng thư, Lạc Anh, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại…”
Ta bật cười ngửa mặt.
Cười đến thân thể run rẩy.
Cười đến rơi nước mắt.
“Bắt đầu lại?”
Ta chợt giật tay về.
“Lúc chàng vụng trộm với thứ muội của ta, có nghĩ đến bắt đầu lại không? Khi chàng hạ thuốc tuyệt tử cho ta, có nghĩ đến bắt đầu lại không? Khi chàng giết cả nhà ta, có nghĩ đến bắt đầu lại không?”
Hắn tránh ánh mắt của ta, giọng lấp bấp đầy chột dạ:
“Nàng… nàng đều biết rồi sao?”
“Tiêu Vân Tễ, chỉ khi chàng chết rồi, mọi thứ mới thật sự bắt đầu lại được.”
Ngón tay ta từ từ lướt xuống cổ hắn.
“Dưới suối vàng, chàng có thể cùng thê tử và cốt nhục sum vầy.”
08
Ngón tay ta từng chút siết chặt.
Tiêu Vân Tễ hoảng sợ trợn tròn mắt.
“Lạc Anh, không… nàng không thể… giết ta…”
Hắn khó khăn rít qua kẽ răng, móng tay cắm sâu vào cổ tay ta.
“Bây giờ… ta đang ở trong… thân thể nàng…”
Ta bật cười lạnh lẽo.
Lại siết chặt thêm vài phần.
Sắc mặt hắn vì thiếu dưỡng khí mà chuyển sang tím tái.
Ta cúi sát, thì thầm bên tai hắn:
“Phu quân, chàng cứ yên tâm, ta sẽ sống thật tốt với thân phận của chàng.”
“Lạc Anh… nàng là… huyết mạch duy nhất… còn lại của Thẩm gia…”
Giọng hắn đã khàn đặc chẳng ra hơi.
Hắn vẫn còn cố giãy giụa trong cơn hấp hối.
“Nàng… nhẫn tâm nhìn Thẩm gia… tuyệt hậu sao…”
Ta đột ngột buông tay.
Tiêu Vân Tễ rơi xuống đất, ho sặc sụa cuộn mình lại.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã ngất lịm.
“Tặc, vô dụng.”
Ta thật sự muốn giết hắn.
Nhưng hắn không thể chết với thân xác của ta.
Ta chỉ muốn để hắn nhớ kỹ.
Bây giờ, ta muốn giết hắn dễ như nghiền chết một con kiến.
Ra khỏi phòng, ta dặn Lai Phúc:
“Tăng gấp ba số người canh gác, một con ruồi cũng không được để lọt vào.”
09
Trong thư phòng.
Ta day day ấn đường.
Những ngày qua, ta đã tìm hết danh y trong thành.
Kết quả nhận được gần như giống hệt nhau.
Dược tính của thuốc tuyệt tử đã thâm nhập vào tận tủy xương, thân thể của Thẩm Lạc Anh này nhiều nhất chỉ cầm cự được nửa năm nữa.
Chẳng lẽ cả quãng đời còn lại, ta thật sự phải sống dưới thân phận Tiêu Vân Tễ sao?
Không!
Ta không cam lòng!
“Gia, có một nữ tử nhất quyết đòi gặp ngài, nói… nói rằng có thể chữa được bệnh cho phu nhân.”
Lai Phúc cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Mấy ngày nay chẳng biết bao nhiêu kẻ lừa đảo lấy cớ này để tới gạt tiền.
Ta đang định phẩy tay từ chối, thì liếc mắt thấy bóng dáng mảnh khảnh đứng trong sân.
Tim ta đột nhiên hẫng mất một nhịp.
Tựa như có thứ gì đó xui khiến, ta đổi giọng:
“Dẫn nàng ta tới tiền sảnh.”
Nữ tử kia từ lúc nhìn thấy ta đã dùng ánh mắt dò xét mà quan sát.
Không lẽ lại là một kẻ ngốc chỉ mê mỗi cái mặt của Tiêu Vân Tễ?
Ta hơi thất vọng.
“Xem ra ngươi thích nghi với thân thể này không tệ.”
Nàng đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lẽo.
“Choang!”
Tách trà trong tay ta rơi xuống đất.
Nước nóng hắt lên mu bàn tay, ta cũng hoàn toàn không hay biết.
Ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt lộ ra ngoài tấm sa của nàng.
Tại sao nàng biết?
Rốt cuộc nàng là ai?
“Thẩm Lạc Anh, làm nam nhân có mùi vị thế nào?”
Nàng bật cười, từ tốn tháo khăn che mặt xuống.
Chiếc ngọc tím nơi cổ vô cùng nổi bật, trên mặt còn khắc bốn chữ “ái nữ Lạc Anh”.
Hô hấp của ta khựng lại trong thoáng chốc.
Đây—
Rõ ràng là lễ vật sinh nhật tám tuổi mà phụ thân tặng ta!
Ý nghĩ trôi tuột về một đêm Thượng Nguyên năm ta tám tuổi.
Khi ấy ta bị lạc khỏi phụ thân giữa dòng người náo nhiệt.
Ta hoảng loạn, ngồi co ro bên đầu cầu, nước mắt rưng rưng.
Chính lúc đó, ta nhìn thấy một bé gái gầy gò quỳ giữa lớp tuyết mỏng phía xa.
Trước mặt nàng là một chiếc chiếu rơm quấn lấy một thi thể gầy guộc, thảm thương đến tận cùng.
“Thứ này cho ngươi.”
Không hề do dự, ta tháo viên ngọc tím nơi cổ xuống, nhét vào tay nàng đang đỏ ửng vì lạnh, nghiêm túc nói:
“Phụ thân ta bảo cái này đáng giá lắm, ngươi đem bán lấy ít bạc, lo liệu tang sự cho người nhà đi.”
Tuyết rơi đậu lên lông mi nàng.
Ta chẳng rõ vẻ mặt nàng lúc đó ra sao, chỉ nhớ nàng hỏi ta: “Ngươi có điều ước gì không?”
“Ta muốn trở thành nam nhân.”
Ta ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
“Như vậy ta có thể đường đường chính chính học buôn bán cùng phụ thân, bảo vệ Thẩm gia không bị kẻ xấu bắt nạt…”
Không ngờ, lời ngây thơ thuở ấy, giờ lại thành sự thật.
10
Nữ tử kia tháo viên ngọc từ cổ xuống, trang trọng đặt vào tay ta.
Cảm giác lạnh buốt khiến ta không khỏi rùng mình.
“Sư phụ từng nói, không nên dùng chú dời hồn lên người phàm.”
Nàng cụp mắt xuống, hàng mi dày rũ bóng lên má.
“Nhưng ngày ấy khi ta thấy ngươi giữa đống tàn tích Thẩm phủ…”
Lời nàng đột ngột nghẹn lại, tựa như có thứ gì chặn nơi cổ họng, giọng cũng run run:
“Ngươi ôm thi thể Thẩm lão gia, khóc thảm thiết, trông y như ta năm đó quỳ trong tuyết.”
“Vì vậy ta mới biến thành thế này…”
Giọng ta cũng run rẩy.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc mang theo chút áy náy:
“Đáng tiếc ta học nghệ chưa tinh, loại chú này chỉ duy trì được hai tháng.”
Hai tháng!
Ta siết chặt viên ngọc trong tay.
Cạnh ngọc cấn vào da khiến lòng bàn tay đau nhói, nhưng trong lòng ta lại tràn đầy vui sướng!
Đủ rồi!
Chừng ấy thời gian đủ để ta bắt Tiêu Vân Tễ phải trả giá bằng máu!
Ta quỳ rạp xuống đất.
Trán đập mạnh xuống sàn gỗ.
“Ân nhân đại đức, Thẩm Lạc Anh đời sau xin kết thảo hoàn lễ…”
“Đừng như vậy!”
Nàng bị hành động của ta dọa sợ, luống cuống đưa tay đỡ ta dậy.
Nàng xấu hổ xoắn tay áo, nhỏ giọng nói:
“Tuy ta không giỏi y thuật, nhưng đối với độc lý và chú pháp thì vẫn biết đôi chút. Nếu ngươi tin ta, hãy đưa ta đi gặp ngươi.”