Phu Quân Ta Là Hồ Ly - Chương 2
Đặc biệt là sư đệ nam chính, đúng chuẩn phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, dung mạo tuyệt thế.
Ta nghĩ, dù có là Phan An, Tống Ngọc hay Vệ Giới tái thế, cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Nữ chính càng thêm nghi hoặc, nàng ghé sát lại, giơ tay chỉ vào Vân Nhung Nhung, hận không thể rèn sắt thành thép:
“Vậy tại sao ngươi lại chọn con súc sinh này?!”
Vân Nhung Nhung kêu “hú hú” mấy tiếng, nghe không hiểu lắm, nhưng nhìn thái độ thì chắc chắn đang bị chửi rất khó nghe.
Nó rít gào trong lòng:
【Kỳ thị chủng tộc à?!】
Nữ chính liếc nó một cái đầy khinh miệt, tiếp tục bắt bẻ:
“Hơn nữa, nó còn là hồ ly đỏ!”
Vân Nhung Nhung lập tức chửi bậy thô tục hơn nữa.
【Ngươi còn dám phân biệt màu lông nữa hả?!】
【Ta là cửu vĩ! Thuần khiết đến mức không thể thuần hơn!!!】
Nhận ra trách mắng không có tác dụng, nữ chính nhanh chóng đổi hướng, chuyển sang chiến thuật cảm hóa.
Nàng nắm chặt tay ta, nước mắt lưng tròng, khóc lóc như thể ai đó nợ nàng tám trăm vạn linh thạch:
“Bảo bối đồ đệ à, con hồ ly chết tiệt này có người khác trong lòng! Ngươi đừng để bị nó lừa!”
“Nếu bị lừa, cuối cùng ngươi chỉ có thể trở thành một oán phụ nơi khuê phòng mà thôi!”
“Phụ nữ có thể chống trời! Con đường của chúng ta là biển sao và bầu trời, không phải ru rú trong nhà!!!”
Vân Nhung Nhung nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt, giận dữ đến mức suýt thì thổ huyết.
Nó tru lên bi thương:
【Cầu xin trời cao, phân rõ trung gian!】
【Nữ nhân này toàn vu oan!】
【Hoàn toàn vu oan!】
【Ta chỉ yêu mỗi mẹ! Ta muốn cùng mẹ ấm áp, một tổ, hai tổ, ba tổ hồ ly…】
【Nhưng mà mẹ sợ đau.】
【Không sao, ta có đan dược, để ta lo!】
【Một tổ, hai tổ, ba tổ, bốn tổ hồ ly… Hehe, ta thật hạnh phúc.】
Khoan đã!
Ta có đồng ý đâu, nó đã tự quyết định luôn rồi à???
Vân Nhung Nhung vẫn không biết ta có thể nghe thấy suy nghĩ của nó, vẫn tiếp tục giả vờ đáng thương, chui vào lòng ta, lông xù xù cọ cọ lên người, ra vẻ nhu nhược vô tội…
Bị nữ chính xách lên từ sau gáy, Vân Nhung Nhung cứ thế bị túm cổ lôi ra ngoài.
Nữ chính vung bản mệnh kiếm, kề sát lên cổ hồ ly, giọng đầy uy hiếp:
“Nói! Các ngươi kết khế ước từ bao giờ?!”
Vân Nhung Nhung lập tức “ư ư” mấy tiếng, vẻ mặt vô tội.
Nữ chính nghe không hiểu.
Nhưng ta thì có thể nghe thấy suy nghĩ của nó:
【Ngông cuồng! Cô dám để kiếm chĩa vào cổ ta sao?】
【Bổn tọa là hồ chủ Thanh Khâu…】
Khoan khoan!
Ta nhớ rõ ràng nó chỉ là một con hồ ly bình thường trong vương tộc hồ tộc mà?!
Sao bây giờ lại thành hồ chủ Thanh Khâu rồi?!
Định âm thầm đoạt vị đấy à?
Vân Nhung Nhung tiếp tục tự thoại trong lòng:
【Hơn nữa, ta và mẹ có nhân duyên đời đời kiếp kiếp. Chỉ cần gặp nhau, khế ước sinh tử sẽ tự động thành lập!】
Khoan đã, đây là tuyến truyện nào thế này?!
Ta thề lần sau đọc truyện, nhất định không được lướt qua nội dung nữa!
Đáng thương thay nữ chính, nàng không thể nghe thấy tiếng lòng của hồ ly, càng không hiểu nổi nó đang kêu cái gì.
Chỉ có thể bó tay nhét cho Vân Nhung Nhung một viên đan dược.
Hồ ly sốt ruột, lập tức há miệng, dùng tiếng người mà gào lên:
“Bổn tọa và mẹ đã lập lời thề! Cho dù ngươi có là sư tôn của mẹ, cũng không được ngăn cản!”
Khoảnh khắc ấy, trên gương mặt của một con hồ ly, ta lại thấy được khí chất vương giả mạnh mẽ.
Nhưng nó chưa kịp diễn xong, thì một con hồ ly đỏ khác đột nhiên từ vách đá trên cao rơi xuống!
Trùng hợp làm sao, con hồ ly này vừa vặn rớt trúng người Vân Nhung Nhung, đập nó ngất xỉu, sau đó lăn luôn vào lòng nữ chính.
Ngay lúc ấy, một điệu nhạc du dương vang vọng từ xa.
Bản nhạc đang được tấu chính là “Phụng Cầu Hoàng”.
Kết hợp với khung cảnh “ngã vào lòng nhau” theo phong cách lãng mạn của phim Hàn Quốc, không khí xung quanh lập tức trở nên đầy màu hồng.
Ta liếc nhìn con hồ ly vừa rơi xuống, chợt phát hiện trên chóp đuôi nó có một vệt lông trắng rất mờ.
Hồ ly này nằm trong lòng nữ chính, gương mặt yêu mị, ánh mắt đưa tình.
Theo mô tả trong sách về nam chính:
【Đuôi có vệt trắng, vẻ ngoài phong lưu mê hoặc.】
…
Khoan đã! Đây mới chính là nam chính thực sự!
Nói cách khác…
Ta nhận nhầm hồ ly rồi!
Ta ôm lấy Vân Nhung Nhung vừa bị đập ngất, cười hề hề.
Ha, vậy thì con này chính thức thuộc về ta rồi!
Không nói hai lời, ta lập tức vắt chân lên cổ mà chạy.
Sau lưng, nữ chính điên cuồng đuổi theo, vừa đuổi vừa rủa xả trong lòng:
【Hồ ly chín đuôi thuần chủng dễ kiếm lắm sao?! Nam chính nằm trong lòng ta rồi, vậy thứ đang nằm trong lòng đồ đệ ta là cái gì?!】
【Mặc kệ là thứ gì, lão nương cũng phải xé xác nó!】
【Ta thích nữ phụ này! Ta sẽ bảo vệ nàng!】
Chết tiệt!
Cuốn truyện này bị ai xuyên vào mà biến thành cái rổ thủng rồi vậy?!
4.
Ta còn chưa kịp trao đổi với nữ chính về chuyện xuyên sách.
Chỉ sợ nàng giận quá mất khôn, thực sự xé xác Vân Nhung Nhung.
Thế là ta ôm nó, chạy trốn khắp nơi.
Kết quả, vừa trốn chưa được bao lâu, ta đã không kìm lòng nổi mà ghé vào một quán ăn mua gà nướng.
Rồi… bị sư đệ phát hiện.
Đối với nam chính, ta là đánh không lại, chạy cũng không xong.
Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, cảnh tượng xung quanh liền trở thành một đống hỗn độn.
Ta liếc nhìn Vân Nhung Nhung, nó đã bị dư chấn linh lực làm ngất xỉu.
Sau đó, ta lập tức đổi sang trạng thái “cười giả trân”, khéo léo tìm cách thoát thân:
“Hehe, trùng hợp ghê! Sư đệ, ngươi cũng ở đây à?”
Sư đệ gõ tay lên chuôi kiếm, từng tiếng cạch cạch vang lên theo nhịp điệu đều đặn.
“Không trùng hợp chút nào đâu, sư tỷ.”
Hắn thong thả ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, tiếp tục diễn trò giả bộ cao thâm.
“Ta đang ngồi đây chờ ngươi mà.”
Xong rồi!
Mau chạy thôi!
Nhưng vừa định vận pháp chạy trốn, đã bị hắn giơ tay chặn lại.
“Ta không định đưa ngươi về.”
“Sư tỷ, ngươi đã thu hút quá nhiều sự chú ý của sư tôn.”
“Ta không muốn ngươi quay lại.”
“Cầm cái này đi, ta sẽ coi như chưa từng gặp ngươi.”
Hắn vứt cho ta một cái bọc vải.
Ta mở ra xem.
Hơ, cái quỷ gì đây?!
Là nam chính hồ ly vừa bị đánh ngất!
Cảm giác này… thật sự quá kỳ lạ!
Sư đệ lại tiện tay ném qua một cái hộp nhỏ, là một món thủ công tinh xảo của Mặc gia, thiết kế tinh mỹ đến mức có thể nói là tuyệt tác.
Nhưng mở ra thì rỗng không.
Ta cau mày:
“Ngươi nghĩ chỉ dựa vào thứ này là có thể mua chuộc ta sao?”
Sư đệ im lặng, vẻ mặt đầy ý tứ khó dò.
Sau đó, hắn thay ta mở ra tầng thứ hai của hộp.
Bên trong…
Là một đống thiên linh địa bảo chồng chất!
Ta lập tức thay đổi thái độ, nịnh nọt nhét cái hộp vào ngực áo.
Sau đó, không nói lời nào, xách lấy hồ ly nam chính cùng Vân Nhung Nhung, xông thẳng ra ngoài mà chạy!
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Hehe, hai con hồ ly xù xì.
Mùa đông mà có thế này để sưởi ấm thì đúng là tuyệt phẩm.
Ta bị nóng đến mức tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt ta là bờ ngực rắn chắc ẩn hiện dưới lớp y phục.
Ngước lên một chút, là một gương mặt có thể sánh ngang với sư đệ về độ tuấn mỹ.
Lại ngước lên nữa… đôi mắt hồ ly câu hồn đoạt phách!
Khoan đã!
Hồ ly nam chính?!
Ta lồm cồm bò ra khỏi lòng hắn, ánh mắt lập tức rơi xuống con hồ ly khác đang cuộn tròn ngủ say ở cuối giường, đuôi nhẹ nhàng phe phẩy.
Nếu nam chính hồ ly ở đây, vậy con kia… chính là Vân Nhung Nhung của ta.
Có vẻ như nam chính bị đánh ngất sớm, nên cũng tỉnh dậy sớm hơn.
Hắn híp mắt, đánh giá ta một lượt.
Trong đầu vang lên suy nghĩ của hắn:
【Trông có vẻ giống biểu tẩu…】
…
Trong nguyên tác, ta vốn là “phần thưởng” mà tác giả ban cho nam phụ si tình, nhan sắc tuy không đến mức đứng đầu Tứ Hải Bát Hoang, nhưng cũng đủ để xem là khuynh quốc khuynh thành.
Vậy mà giờ lại có người nhận nhầm mặt?!
Lén lút cho tác giả một sao review kém!
Nam chính hồ ly dời tầm mắt sang Vân Nhung Nhung, rồi đột nhiên hét lên một tiếng the thé:
【Aaaaa!!!】
【Biểu ca sao lại ở đây?!】
【Hắn không phải đang giữ linh vị cho biểu tẩu sao?!】
【Biểu tẩu đã vì cứu hồ tộc và biểu ca mà thần hồn câu diệt rồi mà!】
【Biểu ca lại còn tìm thế thân!】
【Trước kia còn thề thốt cái gì mà “một đời một kiếp”, toàn nói xàm hết!】
【Mất mặt hồ tộc Thanh Khâu chúng ta!】
…
Khoan đã!
Cái cốt truyện này từ đâu mà ra thế?!
Từ một bộ văn “cảm hóa – chữa lành”, thế quái nào mà lại chuyển thành văn “thế thân – bi kịch” rồi?!