Phu Quân Nạp Thiếp - Chương 3
“A Tùy muốn ép đại ca ta đưa A Duệ hồi cung sao?”
“Trì Hầu giờ thân thể yếu nhược, e rằng vì muốn truyền tước vị cho con đích của ông ta nên mới đẩy ngươi vào phủ của ta.” Ta vuốt ve quân cờ trơn bóng, khẽ nhếch môi:
“Ta thuận thế bảo với Trì Hầu rằng đợi Thái tử và Nhị hoàng tử đấu đá nhau rồi sẽ đưa A Duệ hồi cung.”
Trì Chiêu vội vàng ngăn ta lại:
“Nhưng ngươi không thể biết A Duệ đang ở Trì phủ, Thái tử và Nhị hoàng tử tranh giành ngôi vị, ngươi ít nhiều cũng sẽ bị cuốn vào.”
“Nếu ngươi biết A Duệ luôn ở Trì phủ, bệ hạ sẽ sinh nghi.”
Ta mân mê đầu ngón tay:
“Phải nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.”
“Đưa phụ thân ngươi từ Thái miếu ra làm bia đỡ đi, ông ta mưu mô sâu xa, làm chuyện này cũng chẳng có gì lạ.”
Trì Chiêu cười điên cuồng:
“Nói rằng tiên hoàng hậu từng nhờ phụ thân ta che chở ngươi và A Duệ, nhưng khi thấy A Duệ trong cung gặp nguy hiểm liền giả chết và đưa A Duệ về Trì phủ.”
“Không được, phụ thân ngươi làm gì có gan lớn như vậy? Hơn nữa đại ca ngươi cẩn trọng nhất, không có lợi lộc lớn thì làm sao lại dám làm chuyện này.”
“Vậy thì để phụ hoàng ngươi đối chất với phụ thân ta đi.”
Trì Chiêu nhún vai vô lại:
“Đại ca ta từng vì ái mộ mẫu hậu ngươi mà giận dữ đội mũ đỏ, đến lúc đó ngươi và A Duệ khóc thương tâm một chút là được.”
Ta sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, kiểm tra xem có sơ hở nào không, vừa lúc Lê Thanh bước vào báo rằng phụ hoàng triệu ta tiến cung:
“Điện hạ, Nhị hoàng tử truyền tin nói mọi thứ đã sẵn sàng.”
Ta quay đầu căn dặn Trì Chiêu:
“Ngươi về bảo với đại ca ngươi, sau khi Thái tử gặp chuyện thì lập tức đưa A Duệ hồi cung, đừng chần chừ.”
Khi ta đến điện Cần Chính, trong điện yên lặng như tờ.
Ta quỳ xuống hành lễ, phụ hoàng phất tay ngăn lại:
“A Tùy, hôm nay triệu con vào triều là vì chuyện Thái tử.”
“Có người nói Thái tử bí mật đóng chiến thuyền mưu phản, ngân lượng do Tần Quý phi lấy từ nội khố trong cung.”
Ta khẽ giật mình:
“Phụ hoàng nói năm đó khi nhi thần bệnh nặng nên giao lại việc trong cung cho Tần Quý phi sao?”
“Sổ sách năm đó là khi phong tỏa mới chuyển đến tay nhi thần. Nhi thần vốn định phát bạc thưởng cuối năm theo lệ cũ, vài ngày trước nhi thần xem qua hai trang thì thấy có chỗ không khớp, chỉ mới ghi chú lại vài chỗ chứ chưa kịp tra kỹ.”
Thái giám Tần Nội Thị nhận lệnh phụ hoàng đi lấy sổ sách. Ta hành lễ định lui ra thì bị phụ hoàng giữ lại:
“A Tùy, con ở lại.”
Cách lão thần Yến các lão cúi đầu thì thầm với ta:
“Thái tử câu kết với ngoại thích buôn bán quan chức, còn bí mật đóng chiến thuyền ở Mộc Châu để mưu phản.”
“Á? Không thể nào? Những chuyện này đều là tội chết đó!” Ta trợn tròn mắt kinh ngạc:
“Thái tử đâu rồi?”
Yến các lão nháy mắt ra hiệu:
“Bị trói nhốt trong điện bên rồi.”
Ta lắc đầu liên tục, thở dài ngao ngán:
“Hồ đồ! Thật là hồ đồ!”
Tần Nội Thị mang sổ sách về, đưa cho Thượng thư Hộ bộ. Sau khi tra xét, Thượng thư Hộ bộ quỳ xuống:
“Bệ hạ, sổ sách không khớp với phiếu chi của Nhị hoàng tử!”
Cả điện xôn xao, gương mặt phụ hoàng đầy giận dữ:
“Hay lắm! Đứa con ta tự tay nuôi dạy lại là nghịch tử bất trung bất hiếu!”
“Phế truất Thái tử, giam vào Tông Nhân phủ! Nhà họ Tần cả gan xúi giục Thái tử mưu phản, tru di cửu tộc!”
Ta vội ôm ngực, than thở:
“Trời ơi, phụ hoàng nổi giận thật đáng sợ quá!”
“Điện hạ mau tỉnh lại đi!” Yến các lão kéo tay áo ta, cùng ta quỳ xuống:
“Bệ hạ, xin người suy nghĩ kỹ!”
Ta cũng vội quỳ xuống:
“Ô ô ô, phụ hoàng xin người suy nghĩ kỹ lại!”
Thái tử bị phế truất, Giang Triết nhất thời thăng thế, liên tục năm ngày liền gửi mỹ nam vào phủ ta.
Trì Chiêu lạnh mặt sắp xếp mỹ nam khắp các viện trong phủ, vừa làm vừa hậm hực:
“Hậu viện của phủ công chúa này thật náo nhiệt, tình cũ tình mới cùng tụ họp!”
Ta trợn mắt quay lưng bỏ đi:
“Nếu ngươi ghen tị với bọn họ thì cùng vào hậu viện mà ở đi.”
“Nếu ta vào hậu viện rồi, vậy ai lo cho hoa viên ngoài tiền thính đây?”
Trì Chiêu bám theo sau ta:
“A Tùy, hôm nay xem vở kịch ‘Đinh Lang nhận mẫu’ đi, ngươi cũng nên học hỏi chút.”
Ta hít sâu một hơi:
“Hôm nay không xem cũng được, ta bây giờ đã có thể khóc ngay lập tức rồi.”
“Khóc đi.” Trì Chiêu bất ngờ áp sát mặt ta:
“A Tùy, khóc một cái cho ta xem nào.”
Ta đẩy mặt Trì Chiêu ra:
“Ngươi bị bệnh gì vậy?”
“Nếu không khóc thì cười một cái cho gia xem?” Trì Chiêu không chịu buông tha:
“Gia mua kẹo hạt thông cho ngươi, ngươi hồi bé từng vì kẹo hạt thông mà gọi ta là ca ca đấy.”
“Trì Chiêu, ngươi đang nói linh tinh gì vậy!”
Ta tức giận giơ tay đánh Trì Chiêu, đuổi theo hắn mấy vòng, cuối cùng hắn mới chịu dừng lại:
“Được rồi, coi như hôm nay luyện tập xong.”
Ta còn chưa kịp thở đều, Lê Thanh đã vội vã chạy vào phòng:
“Điện hạ, bệ hạ muốn người tiến cung! Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở cửa rồi!”
Trì Chiêu liếc mắt ra hiệu cho ta, xem ra màn kịch này sắp khai diễn rồi.
Vừa bước vào điện Cần Chính, ta đã thấy phụ hoàng đỏ hoe mắt, kéo lấy A Duệ mà nhìn tới nhìn lui. A Duệ nước mắt tuôn rơi như mưa, gọi ta một tiếng:
“A tỷ.”
Ta vội vàng bước lên hai bước rồi quỳ mạnh xuống đất, trán đập thẳng vào góc bàn ngự án, một dòng máu ấm theo trán chảy xuống cằm.
Phụ hoàng và A Duệ hoảng hốt đỡ ta dậy:
“Mau truyền thái y!”
Ta mấp máy miệng mấy lần nhưng không thể thốt ra lời nào. Thái y chẩn đoán ta vì bi thương quá độ mà bị mất giọng, không có gì đáng ngại. Phụ hoàng nhìn ta nắm chặt tay A Duệ, ánh mắt tràn đầy áy náy:
“Trẫm đáng ra phải cho người báo trước cho con, đều tại trẫm.”
Ta ngơ ngác nhìn phụ hoàng, miệng chỉ phát ra:
“A… a… a?”
A Duệ hiểu ý, nghẹn ngào nói:
“Năm đó là đệ đệ Trì An của con thay con mặc đồ đi chơi bên hồ, con tận mắt thấy Trì An bị người ta đẩy xuống hồ, nhưng xung quanh không có một ai. Con muốn cứu nhưng lại bị cá trong hồ cắn vào tay.”
“Đúng lúc lão Hầu gia đến đón Trì An về phủ, thấy thi thể của Trì An thì đưa con về Trì phủ.”
A Duệ giơ tay lên, lộ ra vết sẹo trên mu bàn tay, yếu ớt nhìn phụ hoàng:
“Lão Hầu gia nói con ở trong cung không có ai bảo vệ, sớm muộn gì cũng mất mạng.”
“Nghĩ đến mẫu hậu từng nhờ lão Hầu gia chăm sóc tỷ đệ chúng con, lão Hầu gia mới để con ở lại Trì phủ.”
“Sau khi Tần Quý phi chết, Trì Hầu thấy trong cung an toàn hơn nên mới đưa con trở về cung.” A Duệ nắm chặt tay ta:
“A tỷ, con nhớ người lắm!”
Phụ hoàng thở dài một tiếng:
“Rốt cuộc là trẫm không bảo vệ được tỷ đệ các con. Trẫm sẽ trọng thưởng cho Trì Hầu.”
Nước mắt ta rơi lã chã, ta vừa cười vừa vuốt đầu A Duệ, rồi bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi lên vạt áo trước của A Duệ, mắt trợn trắng rồi ngất đi.
Xung quanh lại vang lên tiếng hốt hoảng huyên náo, ta nhắm chặt mắt thầm than:
“Diễn xuất của ta chắc có thể lên sân khấu hát tuồng được rồi!”
Phụ hoàng cho an trí ta tại Nguyệt Linh cung, còn đưa cả Trì Chiêu tới chăm sóc. Nhưng Trì Chiêu khóc cứ như thể ta mắc bệnh nặng, khiến A Duệ và phụ hoàng cũng liên tục sụt sịt bên tai ta.
Trong tiếng khóc rưng rức không dứt, ta ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra thì trời đã tối mịt. Trì Chiêu ngồi trên ghế đôn ngủ còn say hơn ta.
Ta vừa định đưa tay đẩy hắn, Trì Chiêu đã mở choàng mắt, trừng trừng nhìn ta:
“A Tùy, ta đâu có ngủ đâu.”
“A Tùy, phụ hoàng ngươi thấy ngươi phun máu thì chân tay mềm nhũn cả ra. Túi máu đó chính là do A Duệ nghĩ ra đấy, tỷ đệ các ngươi đều gian xảo quá rồi.”
Trì Chiêu khẽ chạm vào băng trên trán ta:
“Ta đã bảo chỉ cần phun máu là đủ, sao phải đập đầu nữa làm gì?”
Ta thuận thế nắm lấy tay Trì Chiêu, kéo hắn nằm lên giường:
“Ở lại ngủ với ta một lát đi.”
Trì Chiêu hừ một tiếng, bắt đầu loạt soạt cởi áo.
Ta vội nắm lấy vạt áo hắn đang mở:
“Ngươi làm gì vậy?”
Trên ngực Trì Chiêu trắng ngần như ngọc, đỏ ửng lên như mây lửa, lan đến tận mang tai như sắp nhỏ máu:
“Ngươi không bảo ngủ một lát sao?”
“Ta nói là ngủ một lát, chứ không phải ngủ với ta!”
Trì Chiêu bừng tỉnh, vội kéo chăn che kín đầu:
“Ồ… ồ… ồ… ồ…”
Phụ hoàng nói chuyện A Duệ năm đó bị đẩy xuống nước thật sự quá kỳ lạ, nên đã giữ kín thân phận của A Duệ, không công bố ra ngoài.
Nhưng lại cho A Duệ ở cùng ta tại Nguyệt Linh cung, thêm cả Trì Chiêu, ngày nào cũng ồn ào như gà bay chó chạy.
Trì Chiêu khi thì nói chữ của A Duệ dạo này nguệch ngoạc lộn xộn, khi thì nói A Duệ tay chân mềm yếu, uổng công hắn truyền thụ cả đời, tóm lại chẳng có ngày nào yên bình.
Phụ hoàng cũng thỉnh thoảng đến góp vui, mang theo bầu rượu cùng Trì Chiêu uống đến mắt lờ đờ, rồi cùng nhau chửi bới Trì Vực.
Trì Chiêu mắng xong lại khóc rống lên, trách phụ thân hắn năm đó đúng ngày ta thành thân đã đánh ngất hắn, suýt nữa khiến hắn ôm hận suốt đời.
Phụ hoàng vỗ mạnh lên lưng Trì Chiêu, tỏ vẻ đồng cảm:
“Trẫm hiểu cả rồi, đợi mọi chuyện kết thúc sẽ để ngươi làm kế thất.”
Trì Chiêu gật đầu lia lịa nhưng trong mắt lại rõ ràng tỉnh táo, chẳng có chút say nào.
Ta cong khóe miệng, Trì Chiêu đúng là không uổng công xem kịch, diễn xuất còn tốt hơn ta!
Nguyệt Linh cung ngày ngày tràn ngập tiếng cười nói, nhưng lại có người muốn đến tìm chuyện. Lê Thanh báo rằng Thái tử bị phế muốn gặp ta, nói sẽ tiết lộ bí mật của Giang Triết.
“Nhân tiện bảo người báo cho phụ hoàng cùng đến nghe.” Ta nhếch môi cười lạnh:
“Dù sao Việt phi cũng là tri kỷ của phụ hoàng mà.”
Trì Chiêu không biết từ đâu chui ra hỏi ta:
“Tri kỷ gì cơ? Nói ta à?”
“Đâu đâu cũng có ngươi.” Ta đẩy mặt Trì Chiêu ra:
“Nói về trái tim của phụ hoàng ta đã đội nón xanh cho ông ấy.”
Mặt Trì Chiêu đột nhiên nghiêm túc:
“A Tùy, nếu sau này ta dám nuôi ngoại thất thì cứ để phụ thân ta dưới suối vàng không yên nghỉ.”
“Đừng hành hạ phụ thân ngươi nữa.” Ta gõ vào đầu Trì Chiêu:
“Phụ thân ngươi lúc mất đã gầy trơ xương, chết rồi còn bị ngươi lôi ra thề thốt nữa.”
“Nhưng ta cũng chẳng có tư cách nói điều này. Ai mà chẳng biết bây giờ là trưởng công chúa nuôi ta, bị nuôi thế này thì lấy đâu ra tiền mà nuôi ngoại thất.”
Nét kiêu ngạo trên mặt Trì Chiêu thoáng chùng xuống, nghiêm túc hỏi ta:
“A Tùy, ngươi sẽ không nuôi ngoại thất chứ?”
Ta mỉm cười nhét trái nho mà Trì Chiêu vừa bóc vào miệng:
“Có lẽ sẽ không đâu? Ở kinh thành này có ai đẹp hơn ngươi sao?”