Phu Quân Nạp Thiếp - Chương 1
1.
Hôm đó, sau khi vào cung gặp phụ hoàng xong, ta trở về phủ thì thấy ngoài cổng có một nữ tử đang quỳ, khóc lóc nói rằng nàng ta đang mang cốt nhục của phò mã Trì Vực.
Dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán.
Mẫu thân của Trì Vực vội vàng chạy ra từ phủ công chúa, tự mình đỡ nữ tử kia dậy, ánh mắt cầu xin nhìn ta:
“Đứa trẻ trong bụng này, dù sao cũng là huyết mạch của Trì gia.”
Ta sai người đến Lễ Bộ triệu Trì Vực về phủ.
Trì mẫu hoảng hốt, vội vã đỡ nữ tử kia định đưa vào phủ, nhưng lại bị thị vệ của ta chặn ngoài cửa.
Xem kịch vui thì càng đông người càng tốt.
Trì Vực vừa nhìn thấy nữ tử kia, bước chân lảo đảo, chỉ vội vàng vươn tay muốn đỡ ta, thấp giọng khẩn cầu:
“A Tùy, vào phủ rồi đóng cửa lại xử lý chuyện này được không?”
Ta liếc nhìn móng tay vừa được nhuộm màu trong cung, giơ tay vung một bạt tai thẳng vào mặt hắn.
“Nàng ta mang thai, bản cung không động đến nàng ta. Ngươi thay nàng ta chịu đi.”
Lợi dụng lúc nữ tử kia và Trì mẫu đang khóc lóc than trời trách đất, ta lại giáng thêm một bạt tai nữa.
“Cái tát này là cho ngươi! Lúc cưới bản cung, ngươi từng thề độc, nói rằng chúng ta là thanh mai trúc mã, ngươi vĩnh viễn không nạp thiếp. Bản cung mới chịu gả.”
Dân chúng nghe vậy thì xôn xao bàn tán, chỉ trỏ về phía Trì Vực.
Ta khẽ phất tay, thị vệ lập tức nhường ra một lối đi.
Ta lạnh nhạt nhìn nữ tử tên Tề Ngọc, cười nhạt:
“Bản cung ghét nhất là loại người khóc lóc sướt mướt. Nếu muốn vào phủ, về sau tốt nhất đừng khóc nữa.”
Trì mẫu thấy ta đã tỏ ý mềm mỏng, cũng không dám trách cứ ta vì đã đánh con trai bà ta ngay trước mặt bao người.
Bà ta run rẩy đỡ lấy Tề Ngọc, lảo đảo bước vào trong phủ.
Cửa phủ vừa khép lại, Trì Vực đã quỳ xuống trước mặt ta, gương mặt sưng đỏ, giọng nói lộ vẻ hối hận:
“A Tùy, ta sai rồi. Là ta nhất thời hồ đồ. Chờ Tề Ngọc sinh con xong, ta sẽ ghi đứa bé vào danh nghĩa nàng, sau đó đưa nàng ta rời đi. Chúng ta vẫn như trước, được không?”
Tề Ngọc cả kinh, vội vàng quỳ xuống cầu xin:
“Trì lang, chàng đã nói sẽ cưới thiếp mà!”
Lời vừa thốt ra, Trì mẫu đã sợ đến mức hốt hoảng bịt miệng nàng ta lại.
Nhưng ta chỉ bật cười, chậm rãi nói với Lê Thanh bên cạnh:
“Nhìn xem, nuôi một con chó bên cạnh hàng ngày mà cũng có lúc phản chủ. Thế gian này, quả nhiên chẳng có gì là đáng tin cả.”
Lê Thanh vung tay, một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Tề Ngọc.
“Điện hạ là trưởng công chúa của Đại Yến, thay cố hoàng hậu giữ ấn phượng nội cung. Còn ngươi là thứ gì? Loại chạy theo nam nhân làm thiếp mà cũng đòi sinh con ra làm thế tử?”
Nàng ta trợn tròn mắt, nước mắt lăn dài.
Ta nâng cằm nàng ta lên, thản nhiên nói:
“Nhưng dù có nuôi, nuôi lớn bao nhiêu, thế nào, đều do bản cung quyết định.”
“Chỗ dựa của ngươi không phải Trì Vực sao?” Ta nhìn sang Trì Vực, nhếch môi cười lạnh.
“Nhưng chỗ dựa của hắn, lại là ta.”
“Ngay cả quan chức hiện tại của hắn cũng là do bản cung cầu phụ hoàng ban cho. Ngươi đoán xem, hắn sẽ chọn thế nào?”
“Trì Vực, chuyện hôm nay là ai bày kế cho nàng ta quỳ trước phủ ép ta, trong lòng ngươi rõ ràng nhất.”
Ta lười biếng vuốt lại đầu ngón tay, hờ hững liếc nhìn Trì mẫu, bà ta cúi đầu không dám đối diện.
Ta khẽ cười, chậm rãi nói:
“Thời điểm loạn thế, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là đưa lão mẫu nhà ngươi về Trì gia, hai là giết ả hồ ly này, sau đó đóng cửa, cả nhà chúng ta vẫn tiếp tục sống hòa thuận.”
Xung quanh lập tức rối loạn, tiếng Trì mẫu giận dữ, tiếng Tề Ngọc khóc lóc vang lên không dứt.
Trong lúc hỗn loạn, bỗng nhiên trên tường có một cái đầu thò ra.
Tam thúc của Trì Vực, Trì Chiêu, với gương mặt tươi cười hớn hở, lên tiếng trêu chọc:
“A Tùy, nghe nói cháu ta nuôi ngoại thất rồi?”
“Sớm đã bảo nàng rồi, nếu chọn, thì chọn người lớn tuổi chút, đáng tin hơn.”
“Hay là nàng hưu phu, cưới ta đi? Ta cũng là người nhà họ Trì, tuổi ta lớn, nói một là một!”
Ta nghiến răng nghiến lợi.
Năm đó, vì muốn ở lại kinh thành, ta chọn trúc mã Trì Vực, Trì Chiêu liền trêu chọc ta rằng:
“Trì gia là một lũ tre tàn, chỉ mình ta là măng tốt, nàng e là chọn sai người rồi.”
Hiện tại, lời hắn lại thành thật!
Trì Vực lườm Trì Chiêu một cái, như thể đã quyết định điều gì, nhỏ giọng khuyên Trì mẫu:
“Mẫu thân, người về Trì gia trước đi.”
Đúng là hiếu thảo đến mức đáng sợ!
Ta phất tay ra lệnh, lập tức có người áp giải Trì mẫu về Trì gia.
Nhân tiện, ta thuận tay ném luôn Trì Vực ra ngoài, đập thẳng vào mặt Trì Chiêu.
Thiên hạ quạ đen đều một màu!
Lê Thanh sai người sắp xếp Tề Ngọc tại đình Phong Các và cho người canh giữ cẩn thận. Nàng dè dặt nhìn ta đang lật xem sổ sách, hỏi:
“Điện hạ, chuyện này cứ để vậy sao?”
“Trì mẫu đã bị đưa về Trì gia, chắc hẳn Trì gia cũng đã biết chuyện ô uế này rồi.”
Ta không ngẩng đầu, tiếp tục nói:
“Ta muốn vị trí đó, Trì gia cũng muốn chia phần, vậy thì con thuyền của ta và Trì gia không thể chìm được.”
“Trước tiên điều tra rõ ràng lai lịch của Tề Ngọc, không chừng nàng ta đến đây nhằm vào ta.” Ta ngước mắt nhìn Lê Thanh, thấy mắt nàng đỏ hoe, liền bật cười:
“Ngươi sao lại tỏ ra ấm ức như vậy?”
“Ta chỉ cảm thấy bất bình thay cho điện hạ.” Mắt Lê Thanh đỏ lên, nghẹn ngào nói:
“Nếu Hoàng hậu nương nương còn tại thế, làm sao có thể để điện hạ chịu uất ức như vậy?”
Ta thoáng ngẩn người, vừa định an ủi Lê Thanh thì Bạch Thuật bước vào bẩm báo rằng phụ hoàng muốn gặp ta.
Lê Thanh mặt mày rạng rỡ:
“Điện hạ, bệ hạ chắc chắn muốn đòi lại công bằng cho người rồi!”
Ta thay y phục, vội vàng tiến cung, nhưng câu đầu tiên phụ hoàng nói lại là muốn sắc phong Tần Quý phi làm Hoàng hậu, nói rằng phải giúp Thái tử có danh phận chính đáng.
“A Tùy, con yên tâm, con vẫn là trưởng nữ mà trẫm yêu thương nhất, không ai có thể vượt qua con.”
Ta đỏ hoe mắt nhìn phụ hoàng, chờ đến khi nước mắt từng giọt rơi xuống mới nghẹn ngào lên tiếng:
“A phụ, người có biết ngoại thất của phò mã đang mang thai, quỳ trước cửa phủ ta, trước mặt bách tính mà ép ta phải để nàng ta vào phủ không?”
Phụ hoàng sững sờ khi nghe vậy, chén trà trong tay liền vỡ tan tành:
“Trì Vực dám làm vậy sao? Năm đó hắn đã thề độc trước mặt trẫm rằng suốt đời chỉ có mình con!”
Ta khóc nức nở, nghẹn ngào từng tiếng:
“Đúng vậy, chúng ta là thanh mai trúc mã, hắn từng nói chỉ một đôi nhân duyên!”
“A phụ, hôm nay con mới hiểu được nỗi uất ức trong lòng mẫu thân, năm đó tại Vương phủ, Tần Sương cũng mang thai Thái tử mà vào phủ như vậy.”
“A phụ, những lời này người cũng từng nói với mẫu thân, nhưng khi mẫu thân nhìn thấy Tần Sương, nỗi đau của mẫu thân còn gấp trăm lần con!”
“Và cả đệ đệ nữa, mẫu hậu dùng tính mạng sinh hạ đệ đệ, vậy mà bị người ta đẩy xuống hồ nuôi cá ăn thịt, thân xác bị cắn xé đến không còn nhận ra, thậm chí không có cả thi thể nguyên vẹn. Những lời hứa với mẫu hậu, chúng ta chẳng thực hiện được điều gì.”
Ta khóc càng lúc càng bi thương:
“Hóa ra mọi thứ đều có thể thay đổi, lòng người cũng vậy.”
Phụ hoàng sững sờ hồi lâu, cuối cùng mới đứng dậy từ long ỷ, khẽ xoa đầu ta như muốn an ủi:
“Đó là lỗi của phụ hoàng. A Tùy, trong lòng phụ hoàng chỉ có mẫu thân con, sau này trăm năm phụ hoàng muốn được hợp táng cùng mẫu thân con.”
Phụ hoàng dịu dàng dỗ dành ta hồi lâu. Ta mắt đỏ hoe rời khỏi cung, vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Thái tử Giang Sầm đang chờ ở cửa.
“Hoàng tỷ lại vào cung ngăn cản phụ hoàng sắc phong mẫu phi của ta làm Hoàng hậu sao?”
Ta lau khô nước mắt, lạnh lùng liếc Giang Sầm một cái:
“Thái tử yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày thì ngươi mãi mãi chỉ là thứ con hoang sinh ra từ ngoại thất. Sau này dù có ghi chép về mẫu phi của ngươi trong sử sách thì cũng sẽ ghi rằng ngoại thất của mẫu phi ngươi đã quỳ trước cửa Vương phủ cầu xin mẫu hậu ta.”
Giang Sầm tức giận vung tay áo:
“Giang Tùy, ngươi quá phận rồi! Thiên hạ này sau này là của cô!”
Ta nhìn theo bóng dáng Giang Sầm, khẽ cười lạnh:
“Nhưng ngươi ngồi vững được sao?”
Ta đứng yên một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng phụ hoàng trong điện Cần Chính đang lớn tiếng trách mắng Thái tử, ta mới quay người trở về phủ.
Vừa vào phủ, Trì gia đã trói gô Trì Vực thành bó giò đưa trở về, cùng đến còn có Trì Hầu:
“Điện hạ, bệ hạ tuyên người tiến cung, chắc hẳn đã biết chuyện này rồi?”
Ta suy nghĩ nhanh chóng, không nói gì về chuyện sắc phong:
“Phụ hoàng nổi cơn thịnh nộ, có lẽ ngày mai sẽ trách mắng biểu cữu vài câu trên triều đình.”
“Đứa nghiệt chủng này, vào lúc quan trọng như vậy lại phá hỏng hết mọi chuyện!” Trì Hầu đá Trì Vực hai cái, sau đó dè dặt nhìn ta:
“Giờ tên nghiệt chủng này đã để lộ mặt trước bệ hạ, e rằng không giữ được nữa. Tối nay thần sẽ cho người đến phủ giải khuây cho điện hạ?”
Ta gật đầu, chuyển sang chuyện khác:
“A Duệ ở Hầu phủ vẫn tốt chứ?”
Trì Hầu đổi sắc mặt hòa hoãn hơn:
“Điện hạ yên tâm, năm đó người giao A Duệ cho Trì gia, thần vẫn luôn xem nó như con ruột mà bảo vệ.”