Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta - Chương 3
08
Tiêu Viêm bỏ nhà ba ngày mới trở về.
Nhưng hắn chuyển vào thư phòng ở, cả ngày tránh mặt ta.
Ngược lại, hắn mời thầy dạy học cho An Nhi, còn cắt cử ma ma chăm sóc cẩn thận.
Người trong phủ đều nghĩ Tiêu Viêm vì thiên vị con riêng mà giận dỗi với ta. Lắm kẻ buôn chuyện còn khuyên Quỳnh Chi nhân cơ hội này mà leo lên làm chính thất.
Nhưng Quỳnh Chi lại cư xử trái ngược, không bước chân ra khỏi tiểu viện, chỉ tập trung chăm sóc đứa trẻ.
Ngày 13 tháng 9, là ngày giỗ của mẫu thân ta.
Ta chỉ mang theo hai nha hoàn lên núi cúng tế.
Quỳ trước mộ bia, ta lơ đãng đốt giấy, gió thu lạnh lẽo khiến lòng ta càng thêm sầu.
Đằng sau ta, có một người đứng đó, là phu quân của ta – người đã giận dỗi ta bao ngày nay.
Hắn không nói gì, chỉ quỳ xuống bên cạnh, cùng ta hóa vàng, sau đó bắt đầu kể khổ với mẫu thân ta.
“Điện hạ, ngài không biết đâu, A Tương của ngài thật là hư. Trước khi thành thân thì dây dưa hoa cỏ, sau khi thành thân lại để người ta mang con đến tận cửa, ngài nói xem số hiền tế của ngài khổ biết bao.”
“Ngài có thể gửi cho nàng một giấc mộng, mắng nàng vài câu, bảo nàng phải biết trân trọng người phu quân hiểu lý lẽ như ta không?”
Ta nhìn hắn, bộ dạng đầy ai oán khiến ta không nhịn được trêu ghẹo: “Nếu ta tệ như vậy, Tiêu công tử sao không hòa ly với ta?”
Tiêu Viêm lập tức biến sắc, mặt trắng bệch. Phải một lúc lâu hắn mới lên tiếng:
“Ta đã tránh nàng mấy ngày nay, nàng vẫn muốn bỏ ta sao? Chỉ vì hắn có con ư?”
“Có con thì có gì ghê gớm? Nếu không phải ta không nỡ để nàng sinh, con của ta đã chạy đầy viện rồi.”
“Hơn nữa, hắn chưa chắc đã biết nuôi con. Ta còn biết mời thầy dạy học, hắn chỉ coi đứa trẻ như công cụ.”
“Hay nàng thích gương mặt của hắn? Nhưng hắn lớn hơn ta năm tuổi, sau này chắc chắn không đẹp bằng ta!”
Ta không nhịn được bật cười, vòng tay ôm lấy hắn: “Phu quân của ta đã ưu việt như vậy, còn lo lắng gì nữa?”
Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm, ôm ta vào lòng: “Ta sợ nàng hối hận, sợ ta không giữ được nàng.”
“Dù sao, năm đó nàng gả cho ta chỉ vì muốn cân nhắc lợi hại.”
“Hoàng thượng muốn nàng đi hòa thân, nàng chỉ có thể gả trước để tránh. Những kẻ gia thế thấp thì không xứng, kẻ có thế lực lớn thì hoàng thượng không đồng ý. Chỉ vì ta xuất thân không thấp, lại không phải người kế thừa tước vị, nàng mới chọn ta.”
Ta khẽ cười: “A Viêm, đúng là ta chọn chàng vì chàng là người phù hợp nhất.”
“Nhưng chàng cũng là người duy nhất ta muốn gửi gắm chân tình. Chàng chưa bao giờ là lựa chọn bất đắc dĩ của ta.”
Ta tựa vào lòng hắn, chạm vào bia mộ của mẫu thân: “Mẫu thân, hình như ta quên nói với người, hiền tế mà người chọn thực sự rất tốt, ta rất thích hắn.”
09
Trên đường về phủ, Tiêu Viêm cùng ta ngồi chung xe ngựa.
“A Tương, hôm đó ta ấm ức lắm. Ta làm đổ chén trà, nàng cũng chẳng lo xem ta có bị bỏng không.”
“Ngược lại để tên họ Lục kia làm ta bực bội!”
Ta nghịch lọn tóc hắn, nhàn nhạt đáp: “Chàng nghe lén cũng khá lâu rồi. Chén trà khi ấy đã nguội, ta thấy cả rồi.”
Tiêu Viêm nghẹn lời, cúi xuống hôn mạnh lên trán ta: “Hôm nay ta dọn về phòng ngủ chung! Họ Lục kia sống gần như vậy, chắc chắn ngày nào cũng cho người nghe ngóng tình hình trong phủ. Biết phu thê chúng ta cãi nhau, hắn vui lắm cho mà xem.”
“Ta nhất định phải cho hắn thấy phu thê chúng ta yêu thương nhau thế nào!”
Ta chỉ thấy bộ dạng này của Tiêu Viêm vô cùng thú vị, liền để mặc hắn quậy.
“A Tương, hay để đứa trẻ ở lại nhà đi.”
“Ta sẽ coi nó như con ruột của mình. Dù sao bên ngoài cũng đồn rằng nó là con riêng của ta, ta nhận thì cũng chẳng sao.”
Giọng Tiêu Viêm trầm buồn, như thể hắn sẵn sàng làm mọi thứ vì ta.
“Năm xưa, để cưới ta, chàng đã khiến lão hầu gia phải dùng gia pháp. Nếu bây giờ thật sự nhận con riêng, e rằng ông ấy sẽ đánh gãy chân chàng mất.”
Tiêu Viêm không hề sợ hãi: “Sợ gì? Lão đầu tử cùng lắm lại đánh ta một trận. Đánh xong, ông còn phải tự thấy nhà họ Tiêu có lỗi với nàng, sau này gặp nàng chắc chắn sẽ cung kính.”
Ta khẽ cười nhưng vẫn từ chối ý kiến của Tiêu Viêm. Lão hầu gia là người chính trực, việc có một cô con dâu như ta đã khiến ông đau đầu không ít. Nếu lại dính đến chuyện con riêng, e rằng vị lão thần ba triều này sẽ bị ta và Tiêu Viêm làm cho tức chết.
“Phu quân, thật ra năm đó, đứa trẻ ấy suýt chút nữa đã không giữ được.”
“Đứa trẻ sinh ra yếu ớt, suýt mất ngay khi vừa chào đời. Khi ấy ta tự lo cho bản thân còn chẳng xong, chính Quỳnh Chi đã không quản ngày đêm chăm sóc nó, sợ rằng nó không thể sống sót.”
“Khi đó, ta đã nghĩ, Quỳnh Chi thích hợp làm mẹ nó hơn ta. An Nhi là con trai của nàng ấy, ta sẽ không bao giờ tranh giành.”
Tiêu Viêm ôm ta chặt hơn: “A Tương, ta biết nàng rất quan tâm đến đứa trẻ. Chỉ là nàng không muốn nó lớn lên trong những lời đàm tiếu như nàng đã từng.”
“Nàng nghĩ thân phận của nàng là gông xiềng cho nó, nhưng tình yêu của nàng thì không phải.”
Đôi mắt ta chợt cay cay, trong thoáng chốc, ta nhớ lại khi Tiêu Viêm một mình đến cầu hôn:
“Quận chúa, ta tuy không có gia thế hiển hách, tài trí hơn người, nhưng chắc chắn ta sẽ là người đối tốt với nàng nhất trên đời!”
“Ta biết nàng không thích ta, nhưng chỉ cần cưới được quận chúa, ta không bận tâm điều gì.”
Chàng trai năm đó, bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng quên lời hứa của mình. Hắn đối với ta thật sự rất tốt.
10
Tiêu Viêm chuyển về ở chính viện, lời đồn phu thê chúng ta bất hòa tự nhiên tan biến.
Hắn ngày ngày kéo ta đi dạo ngắm hoa, vì ta mà gảy đàn, ngâm thơ, náo nhiệt vô cùng.
Nhưng không bao lâu sau, công công Tương Dương hầu của ta liền đến phủ mắng hắn một trận:
“Lớn tuổi rồi, chẳng làm nên trò trống gì, còn suốt ngày ở nhà uống rượu tiêu dao, trông ra cái thể thống gì!”
Tiêu Viêm lập tức cãi lại: “Phụ thân, người và mẫu thân không hòa thuận, cớ sao lại không chịu được khi con cái sống hòa thuận?”
“Chẳng lẽ con ra ngoài đấu gà đá chó, kiếm vài đứa con riêng mang về, người lại thấy vui sao?”
“Quận chúa giữ được con ở trong nhà, người phải mừng mới đúng.”
Lão hầu gia tức giận bỏ đi, Tiêu Viêm lại rất đắc ý: “A Tương, nàng xem, hắn gấp gáp rồi! Chỉ nghe lén vài ngày đã không chịu được, còn trẻ con đến mức đi mách cha ta nữa.”
Hắn khoe khoang như vậy, so với trẻ con thực sự chẳng khác là bao, nhưng ta không nỡ dội nước lạnh vào hắn.
Thoắt cái, lại đến mùa xuân chim hót cỏ xanh. Hoàng thượng định đi săn ở vùng ngoại ô, nửa số quan lại ở kinh thành đều đi theo.
Ta và Tiêu Viêm cũng nhận được lời mời. Nhưng hai chúng ta từ trước đến nay vốn kín đáo, chỉ xuất hiện trước mặt Hoàng thượng một lát rồi rủ nhau lẻn đi chơi.
Tiêu Viêm dắt ngựa cho ta, nói muốn đưa ta vào rừng hái nấm.
“Người ta đi săn, phu quân lại không mê thịt rừng mà chỉ thích nấm.”
Tiêu Viêm chẳng bận tâm lời trêu ghẹo của ta: “Họ đều là phàm phu tục tử, đâu vào được mắt của phu nhân.”
Ta ngồi trên lưng ngựa, lắc lư theo bước chân nó, còn Tiêu Viêm vừa dắt ngựa vừa cúi xuống hái nấm bên vệ đường.
Cứ như vậy trôi qua hơn nửa ngày, nấm trong tay Tiêu Viêm cũng thu được kha khá.
“Phu quân, chàng xem, bên kia nấm nhiều quá kìa.”
Tiêu Viêm nhìn theo hướng ta chỉ, quả nhiên trên một sườn dốc không xa có rất nhiều nấm.
“A Tương, ngựa không qua được đâu. Nàng đợi ở đây, tối nay ta nhất định cho nàng ăn canh nấm ngon nhất.”
Ta gật đầu, nhưng Tiêu Viêm vừa đi được vài bước thì biến cố xảy ra.
Một mũi tên lông vũ từ phía sau bên phải ta bắn tới, trúng chân sau của con ngựa.
Ngựa đau đớn hí vang, liền lao nhanh về phía trước.
Ta kinh hô một tiếng, vội vàng nắm chặt dây cương.
Tiêu Viêm dường như đang chạy đuổi theo ta, nhưng làm sao chạy nhanh hơn được một con ngựa phát cuồng?
Không bao lâu, ta không còn nghe thấy tiếng của hắn nữa, chỉ còn tiếng gió rít bên tai.
Ta chỉ có thể ép mình nằm sát trên lưng ngựa, tránh bị hất xuống mà trọng thương.
Không biết đã chạy bao lâu, bỗng ta nghe một giọng nói quen thuộc:
“Quận chúa, buông tay ra!”
Động tác nhanh hơn suy nghĩ, ta buông dây cương theo bản năng. Ngay sau đó, ta bị kéo vào lòng một người.
11
Ta còn chưa kịp nhìn rõ người ấy là ai, đã bị hắn ôm chặt trong lòng, cùng lăn xuống một sườn dốc.
Đầu ta bị hắn ấn chặt vào ngực, không nhìn thấy xung quanh, chỉ nghe tiếng cành cây gãy răng rắc và tiếng hắn thỉnh thoảng rên khẽ.
Lăn một hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Ta lảo đảo ngồi dậy từ trong lòng hắn, đầu óc hơi choáng váng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một Lục Hành Châu nhếch nhác.
“Đa tạ Lục công gia cứu mạng.”
Áo quần và tóc tai của Lục Hành Châu đều xộc xệch, vậy mà hắn lại bật cười: “Ta cứu mạng, quận chúa không định lấy thân báo đáp sao?”
Ta chỉnh lại mái tóc dính đầy lá cây, đứng dậy: “Bổn quận chúa không có ý định tái giá.”
“Lục công gia có biết nơi này là đâu không? Trên người có mang tín hiệu không? Trời sắp tối rồi, nên sớm quay về.”
Mắt Lục Hành Châu thoáng trầm xuống: “Ta không biết đây là đâu. Ta đuổi theo ngựa của quận chúa đến đây, e rằng đã cách doanh trại mười mấy dặm.”
“Giờ ta là công gia, dĩ nhiên không mang tín hiệu gì theo.”
Ta nghĩ hắn nói có lý, chắc Tiêu Viêm đã bắt đầu tìm ta, nhưng nơi hoang vu này, trong chốc lát sợ rằng vẫn chưa tìm ra chúng ta.
Ta phủi bụi trên áo choàng: “Nếu đã vậy, có lẽ ta và công gia phải tìm nơi nghỉ qua đêm.”
“Đi thôi.”
Ta vừa xoay người định bước đi, chợt phát hiện Lục Hành Châu vẫn ngồi yên, không nhúc nhích.
Ta khó hiểu nhìn hắn, lúc này hắn mới tái mặt nói: “Quận chúa, chân ta bị thương rồi.”
Ta nhìn xuống chân hắn, quả thật ống quần đã thấm đỏ, nhưng màu vải không lộ rõ, ta không nhận ra ngay.
Ta nhíu mày bước đến, “Bị thương mà không nói sớm, ngươi có mang theo thuốc cầm máu không?”
Lục Hành Châu lấy ra một lọ nhỏ từ trong ngực áo, ta vụng về giúp hắn băng bó.
Khi ta đang buộc nút, Lục Hành Châu đột nhiên cất lời: “Quận chúa, nàng từng nói muốn ta đường đường chính chính đứng trước mặt nàng. Nhưng tại sao khi ta làm được, nàng đã gả cho người khác?”
“Nàng có biết ba năm ở Tương Châu ta đã sống thế nào để có được thân phận này không?”
Động tác buộc dây của ta hơi mạnh, khiến Lục Hành Châu rên lên một tiếng.
“Lục đại nhân, ngươi sống thế nào thì liên quan gì đến ta?”
“Ngươi vì ta mà làm bao nhiêu việc, ta không muốn biết, vì tất cả đều không phải ta yêu cầu. Là ngươi tự nguyện.”