Phu Quân Bị Đoạt Xác - Chương 2
4
Lần này, việc Thành Ngọ trêu chọc Vân Yên chẳng khác nào tát thẳng vào mặt đại thiếu phu nhân, hơn nữa còn công khai cho cả phủ biết rằng hắn dám nhòm ngó đến nữ nhân của đại thiếu gia.
Ta hận không thể lập tức hòa ly với hắn ngay tại chỗ!
Thành Ngọ bị đám gia đinh tới sau đè chặt xuống đất, không thể động đậy.
Tin từ đại thiếu phu nhân cũng được truyền đến:
Chuyện này hoàn toàn do Vân Yên quyết định.
Ngụ ý chính là, nàng có quyền xử lý hắn theo ý mình.
Ngay lập tức, Thành Ngọ bị vứt thẳng ra ngoài cổng.
Còn ta thì bị phạt ba tháng tiền công.
Ta thở phào nhẹ nhõm—chỉ cần vẫn còn được ở lại đây là tốt rồi.
May mà bình thường ta chịu chi tiền để kết giao với mọi người, lại thường xuyên xuất hiện trước nhị tiểu thư, tạo được chút ấn tượng.
Nàng đã quen có ta hầu hạ, nhất thời vẫn chưa muốn thay người.
Những năm qua, ta luôn cẩn trọng, làm việc gọn gàng, chưa từng gây chuyện thị phi.
Vân Yên ra tay chừa lại một đường sống, vẫn cho ta một con đường lui.
Ta lập tức quỳ xuống tạ ơn, nhưng nàng đưa tay ngăn lại:
“Không dám nhận.”
Nói rồi, nàng nhìn Thành Ngọ bằng ánh mắt đầy hàm ý, sau đó khẽ lắc đầu với ta.
Nàng đang nhắc nhở ta phải trông chừng hắn, sao ta lại không hiểu chứ?
Thành Ngọ trong khoảng thời gian này như bị quỷ ám.
Hắn trở nên ngông cuồng, tự phụ, miệng lẩm bẩm toàn những câu ta nghe không hiểu.
Ngay cả khi bị đám gia đinh ném ra ngoài, hắn vẫn không ngừng chửi bới:
“Một con nha đầu còn chưa trưởng thành thì có tư cách gì đuổi ta? Đúng là không biết điều…”
Ta vội nhặt một viên đá dưới đất, nhét thẳng vào miệng hắn, chặn họng ngay lập tức.
Hắn lấy đâu ra cái gan mà dám ăn nói bừa bãi ở đây?
May mà kẻ hắn trêu chọc là một nha hoàn.
Nếu là tiểu thư, e rằng hắn đã không còn mạng để sống!
5
Ta không dám tin vào mắt mình—Thành Ngọ thật sự có cái gan làm chuyện này.
Hắn bị quẳng ra ngoài cổng, loạng choạng mấy bước, đến khi quay đầu lại, ánh mắt đầy căm phẫn:
“Cứ chờ đó mà xem!”
Tối hôm đó, còn chưa kịp để ta tìm hắn tính sổ, hắn đã chủ động lượn lờ quanh ta, cố tình dò hỏi xem các tiểu thư trong phủ thường lui tới những đâu.
Lập tức, ta cảnh giác: “Ngươi định làm gì?”
Vậy mà hắn lại tỏ ra như chẳng hề nhớ đến nỗi nhục nhã ban ngày, mặt dày mà mơ mộng viển vông:
“Nghe nói tiểu thư trong phủ đều bó chân ba tấc, ta thật sự muốn xem thử…”
“Ngươi đừng có nằm mơ!” Ta cắt ngang, chẳng buồn nể nang.
“Vì cái gì chứ?!” Hắn bị ta chặn mất giấc mộng ban ngày, lập tức tỏ vẻ khó chịu: “Ngươi ghen sao? Sợ ta vừa ý một tiểu thư nào đó rồi sẽ bỏ rơi ngươi?”
Nói rồi, hắn còn ngang nhiên liếc từ đầu đến chân ta một lượt, ánh mắt đầy khinh thường:
“Cũng đúng thôi, với bộ dạng của ngươi, có thể gả cho ta đã là phúc phận kiếp trước tích được rồi, tốt nhất nên biết trân trọng.”
Ta giật giật khóe môi, cười lạnh:
“Ha, gả cho ngươi chính là đại họa của đời ta! Còn muốn mơ tưởng đến tiểu thư? Ngươi cũng nên soi lại bộ dạng của mình xem là cái thứ gì!”
Đừng nói đến việc thân cận, ngay cả muốn gặp được tiểu thư một lần, hắn cũng đừng hòng.
Những tiểu thư con nhà quyền quý không có chuyện gì thì chẳng bao giờ bước ra khỏi cửa.
Dù ở trong phủ, người hầu hạ bên cạnh cũng chỉ có nữ nhân, ngay cả nha hoàn thiếp thân cũng là những người chưa thành thân.
Nha hoàn cấp cao trong phủ còn không thể dễ dàng để nam nhân ngoài thấy mặt, huống hồ là tiểu thư!
Thành Ngọ đúng là kẻ si tâm vọng tưởng.
“Ngươi còn mơ mộng gì tiểu thư, đến chị gái ở đầu thôn cũng không thèm nhìn ngươi một cái!” Ta cười khẩy.
Mặt hắn trầm xuống, ra vẻ muốn động tay.
Nhưng còn chưa kịp giơ tay lên, ánh mắt hắn bỗng lóe sáng như nghĩ ra điều gì đó, lập tức quay sang ta, giọng đầy hứng khởi:
“Ngươi không phải đang hầu hạ nhị tiểu thư sao?”
“Tìm cách dụ nàng ra gặp ta đi! Yên tâm, đợi ta phát đạt rồi, chắc chắn không để ngươi thiệt thòi!”
Ta kinh ngạc đến mức há hốc mồm—chưa từng nghe qua chuyện hoang đường nào đến vậy!
Không đáp một lời, ta xoay người đi thẳng vào bếp, lấy ra một đôi đũa cùng một cái bát, đổ đầy nước vào bát.
Hắn nhíu mày: “Ngươi đang làm gì?”
Ta cắm đũa vào bát nước, chắp tay nhắm mắt, làm bộ thành kính:
“Ta đang lập đũa hỏi quỷ, chắc chắn là ngươi bị quỷ nhập nên mới nói ra mấy lời ma quái thế này.”
Thành Ngọ tức giận đến đỏ mặt, đập mạnh cửa bỏ đi:
“Không giúp thì thôi! Sớm muộn gì ta cũng bỏ ngươi!”
Nhưng ta thì lại sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì… đôi đũa trong nước thật sự đã đứng thẳng!
Thành Ngọ… quả nhiên là bị quỷ ám rồi.
Đúng là vận xui tận mạng!
6
Ta muốn đưa Thành Ngọ đi trừ tà.
Hắn nhất quyết không chịu: “Phong kiến mê tín, đàn bà ngu xuẩn cái gì cũng tin!”
Gần đây, hắn tỏ ra khó chịu với ta từ đầu đến chân.
Hết chê ta thô kệch: “Nhìn cứ như con trâu cày ruộng.”
Lại chê ta ăn mặc quê mùa: “Đi cùng ngươi, ta còn thấy mất mặt!”
“Ngươi có biết gương mặt của nữ nhân là thứ quan trọng nhất không?” Hắn liếc ta từ trên xuống dưới, giọng đầy khinh bỉ.
“Chỉnh trang lại bản thân đi! Ngươi nhìn xem Tiểu Liễu Nhi người ta kìa…”
Ta nhíu mày: “Tiểu Liễu Nhi là ai?”
Hắn lập tức nghẹn lời, ấp úng một lát rồi nói tiếp:
“Tiểu Liễu Nhi là ai không quan trọng! Quan trọng là, nữ nhân khác đều dịu dàng, da trắng nõn nà. Ngươi còn xứng làm phụ nữ sao?”
Nói xong, hắn lườm ta một cái đầy khinh miệt.
Thấy ta giận đến mức cầm chổi lên định đánh, hắn liền vội vàng mở cửa, chuồn thẳng ra ngoài.
Vừa chạy vừa lầm bầm:
“Không phải nói nữ nhân cổ đại đều sợ chồng sao? Sao nữ nhân này lại hung hãn thế không biết!”
Nhìn theo bóng hắn ngạo mạn rời đi, ta cười lạnh một tiếng rồi lặng lẽ bám theo.
Ta muốn xem thử… rốt cuộc hắn đi gặp Tiểu Liễu Nhi nào đây!
7
Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, ta lại tức đến muốn ói máu—tên khốn này lại mò vào kỹ viện!
Một đồng cũng chẳng mang về nhà, vậy mà lại tiêu tiền của ta để đến đây mua vui!
Hắn đúng là bị dâm quỷ nhập thân rồi!
Ta xông thẳng vào.
Thành Ngọ đang bám sát vào một cô nương, mặt đầy vẻ hèn mọn, ôm bầu rượu mà cười khả ố.
Uống cạn một chén, một đồng tiền liền trượt vào tay áo cô gái kia.
“Hầy, vẫn là Tiểu Liễu Nhi dịu dàng, vừa xinh đẹp lại vừa hiểu lòng nam nhân.” Hắn vuốt ve mặt nàng ta, chậc chậc cảm thán, nét mặt đầy tiếc nuối:
“Không giống cái mụ đàn bà chết tiệt kia…”
Ta lập tức túm lấy cổ áo hắn: “Không giống ta thì làm sao?”
Hắn hoảng hốt quay đầu, tay run lên, làm đổ cả rượu lên người.
“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?!” Hắn chỉ tay vào ta, hét lên, rồi nhảy phắt ra khỏi lòng cô nương kia.
“Ta theo dõi ngươi thì sao nào? Một xu cũng không có mà còn dám tới đây vung tiền làm đại gia à?” Ta kéo hắn xềnh xệch ra ngoài, “Cút ra!”
Trước mặt đám người, hắn mất hết thể diện, đương nhiên không chịu, lập tức đập mạnh chén rượu xuống bàn, gầm lên:
“Ngươi là đồ đàn bà chanh chua, tin hay không, ta bỏ ngươi ngay bây giờ!”
Hắn nói xong, đứng đó chờ ta hoảng sợ mà xuống nước, như thể ba chữ “bỏ ngươi” có thể nắm chắc ta trong tay.
Nghe xong, ta bật cười lạnh lẽo, giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt hắn:
“Bỏ ta? Được thôi, của hồi môn ta mang theo khi gả vào đây, một đồng cũng không thiếu, trả lại hết cho ta.”
Hắn nghĩ ta còn muốn tiếp tục sống cùng hắn chắc? Ta đã chịu đựng đủ rồi!
Tên ngu xuẩn này còn chưa kịp hiểu ra vấn đề. Công việc hắn làm là ta nhờ người tìm giúp, rắc rối do hắn gây ra là ta giải quyết, căn nhà hắn ở cũng là do của hồi môn của ta đổi lấy.
Nếu ta mặc kệ hắn, hắn chỉ có nước chết đói ngoài đường!
Lời ta vừa dứt, hắn lập tức cứng đờ, ấp a ấp úng không nói thành câu:
“Cái… cái gì mà của hồi môn? Ngươi lấy đâu ra của hồi môn?”
Tiểu Liễu Nhi đứng bên cạnh, lúng túng không biết nên đi hay ở.
Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng ta, nhất quyết không buông:
“Đừng để ý đến nàng ta, chúng ta tiếp tục uống rượu đi.”
Ta không thèm đôi co với hắn, tiện tay ném một túi bạc về phía Tiểu Liễu Nhi:
“Ta trả tiền, tìm người lôi hắn ra ngoài cho ta ngay lập tức.”
Tiểu Liễu Nhi nhận bạc, liếc nhìn số tiền trong tay rồi so sánh với chút bạc vụn mà Thành Ngọ vừa cho nàng ta.
Lập tức, nàng ta đứng hẳn về phía ta, cười tươi đáp lời:
“Được thôi, tỷ tỷ.”
Nàng ta ôm bạc đi tìm tú bà nói một tiếng, lập tức có mấy gã lực lưỡng xông vào, nhấc bổng Thành Ngọ lên, ném thẳng ra ngoài cửa.
Hắn vẫn cố sức bám chặt lấy váy Tiểu Liễu Nhi, không chịu buông.
Nhưng “nương tử tri kỷ” của hắn chẳng những không giúp, mà còn giáng cho hắn một cước, đá văng ra xa, không thèm liếc nhìn hắn một cái, chỉ quay sang ta cười lấy lòng.
Ta nhìn hắn thất hồn lạc phách nằm sõng soài trên đất, bật cười giễu cợt.
Bất kể là ai, trên đời này chỉ có tiền mới là vương đạo.
Không có tiền, đừng nói đến tam thê tứ thiếp, đến một nụ cười cũng không mua nổi.
Mà hiện tại, hắn còn đang sống nhờ vào ta.
Muốn mở miệng nói chuyện? Kiếm được tiền rồi hãy tính!
8
Thành Ngọ phủi phủi quần áo, lồm cồm bò dậy, mặt mày nhếch nhác thảm hại.
Hắn lặng lẽ đi theo sau ta về nhà.
Ta quay đầu nhìn hắn: “Đi theo ta làm gì? Không phải muốn bỏ ta sao?”
Mặt hắn lập tức đỏ bừng, cổ cứng ngắc, không nói nên lời.
Giờ thì hết mạnh miệng rồi à?
Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục đi.
Giữa đường, một đoàn xe ngựa bất ngờ dừng lại.
Người đánh xe ăn mặc tinh tế đứng bật dậy, chỉ vào một nam nhân trước xe mà mắng chửi ầm ĩ.
Người kia bị đá văng từ trên xe xuống, ngã sóng soài trước bánh xe.
Ngay sau đó, mấy gia đinh từ phía sau xe lao tới, mỗi người giáng cho hắn một cú đấm, đánh đến mức mặt mũi hắn sưng vù, tím bầm.
Đánh xong vẫn chưa hả giận, bọn họ lập tức túm lấy hắn, lôi thẳng đến quan phủ.
Mấy kẻ đứng xem bàn tán, nói rằng tên kia chính là một tên háo sắc gan to bằng trời, dám ngang nhiên nhảy lên xe ngựa của tiểu thư để sàm sỡ nàng ta.
Tất nhiên, hắn lập tức bị tóm gọn, giờ đang bị áp giải đến quan phủ.
Mà gia đình của tiểu thư kia có thừa tiền, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn dễ dàng.
Tên này dù có thể sống sót ra khỏi đại lao, e rằng cũng không còn là một nam nhân nguyên vẹn nữa.
Ta liếc nhìn Thành Ngọ đứng sau lưng mình:
“Nhìn thấy chưa? Ngươi còn dám mơ tưởng gặp tiểu thư? Chưa bị đánh chết đã là phúc tổ bảy đời của ngươi rồi!”
Mặt hắn tái nhợt, mắt đầy vẻ hoang mang lẫn khó tin:
“Không biết toàn cảnh thì đừng vội kết luận! Ai biết có phải do nữ nhân đó cố tình dụ dỗ hắn không?”
“Hắn đâu có ngu, sao có thể giữa ban ngày ban mặt mà đi trêu chọc nàng ta chứ?”
“Nhưng dù có sai thì cũng đâu chỉ mình nam nhân sai? Chẳng lẽ nữ nhân thì không có lỗi sao?”
“Đã vậy thì báo quan làm gì? Nếu muốn phạt, nữ nhân kia cũng phải chịu phạt!”
“Giữa ban ngày ban mặt mà ngồi xe ngựa ra ngoài, chẳng phải chính là muốn được người ta trêu ghẹo hay sao? Nhìn qua là biết ngay không phải hạng nữ nhân đàng hoàng!”
Hắn càng nói càng hùng hổ, nước bọt bay tứ tung.
Ta nhíu mày, bước tới hàng bên đường mua một nắm gạo trắng, lạnh lùng rắc lên người hắn:
“Ác quỷ lùi bước!”
9
Kể từ hôm đó, Thành Ngọ như phát điên, ngày nào cũng lải nhải chuyện muốn tự tử.
“Thời đại phong kiến khủng khiếp này! Xã hội cũ ăn thịt người này!”
Hắn lại bắt đầu lẩm bẩm những câu ta nghe không hiểu, trông vô cùng quái gở.
“Ta phải quay về!”
Hắn hét lớn một tiếng, rồi lao thẳng vào tường.
“Ngươi làm cái gì vậy?!” Ta giật mình hét lên, vội vàng kéo hắn lại.
Muốn chết thì tìm chỗ khác mà chết, chết ngay trong nhà ta là có ý gì?!
Nhưng ta kéo không kịp, hắn “rầm” một tiếng đập đầu vào tường, máu chảy ròng ròng.
Ta trừng lớn mắt, hốt hoảng lật người hắn lại, vội vàng kiểm tra hơi thở.
Không phải mới đó mà chết rồi chứ?
Tên máu me đầy người đột ngột mở mắt, trừng trừng nhìn ta.
Thành Ngọ bật ra một câu chửi:
“Mẹ nó, sao còn chưa chết?!”
Ta cũng chửi thẳng vào mặt hắn:
“Muốn chết thì chết xa xa một chút!”
Hắn bĩu môi, liếc ta bằng ánh mắt đáng thương, không nói một lời, rồi thật sự đi tìm chỗ khác mà chết.
Hắn chạy ra bờ sông, không chút do dự mà nhảy thẳng xuống.
Kết quả, hắn trôi nổi trên sông suốt ba ngày ba đêm, vậy mà vẫn không chết, chỉ bị cảm lạnh đến phát sốt.
“Ta không tin ta không chết được!”
Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, cuối cùng thử treo cổ lên cây.
Nhưng quỷ dị thay, dây thừng lại tự động đứt lìa.
Thành Ngọ rơi bịch xuống đất, mông đập mạnh xuống nền đất lạnh cứng.
Hắn lồm cồm bò dậy, chân bị trẹo một bên, nhưng mạng vẫn còn nguyên.
Lúc hắn quay về tìm ta, trông còn thảm hại hơn cái ngày bị ném ra khỏi kỹ viện.
“Ngươi không phải nói sẽ dẫn ta đi gặp pháp sư trừ tà sao?”
“Ta đi!”