Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn - Chương 68
Nhắc đến ngày sinh nhật của cô Đàm Vũ Trình nhớ tới trạng thái của hai người lúc đó, anh ôm chặt eo cô, giọng nói trầm thấp lười biếng: “Cho anh vào nhóm, còn nữa, sau buổi hòa nhạc ban đêm chúng ta sẽ mời bọn họ một bữa.”
Quý Thính sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đàm Vũ Trình đối diện với ánh mắt của cô, nói: “Sớm muộn gì họ cũng phải biết.”
Tim Quý Thính đập thình thịch. Cô mím môi, gật đầu. Đã đến lúc phải nói, giấu lâu quá cũng không phải chuyện tốt.
Cô nhìn điện thoại, bấm vào nhóm rồi kéo ảnh đại diện màu đen của anh vào. Mọi người trong nhóm đều đang tag cô, khi nhìn thấy Đàm Vũ Trình đột ngột được thêm vào, họ kinh ngạc trong vài giây. Quý Thính cầm máy tính bảng lên, vào nhóm trò chuyện gõ chữ.
Đàm: Quý Thính và tôi đã mua vé rồi.
Long Không sửng sốt một lát: À? Ra là thế.
Mộng Gia: Thế thì tôi cũng phải lấy nhiều vé hơn rồi.
Vu Hy: @Đàm, các cậu mua khi nào vậy? Ahhhhh.
Đàm: Vừa xong.
Vu Hy: Nhanh thế sao? A a a
Long Không: Năm ngoái tôi đã không đến được Hồng Kông, năm nay nhất định phải bù lại.
Long Không: Nếu đã như vậy, chúng ta mua vé trong tay Mộng Gia là được. Nếu thừa, Mộng Gia, cậu tự xử lý nhé.
Mộng Gia: Chậc, không tốn tiền, không vấn đề.
Vé của cô ấy đều đến từ công ty của bố, dù có tốn tiền cũng là chi phí của bố nên cô ấy liền lấy, coi như một ân tình đưa họ đến xem.
Vu Hy: Wow, vậy lần này mấy người chúng ta lại được tụ họp à? Từ đầu năm đến giờ chúng ta đã không gặp nhau rồi.
Long Không phụ hoạ: Đúng vậy.
Nếu là trước đây, anh ta nhất định sẽ mời mọi người cùng nhau uống cà phê hoặc dùng bữa tại quán của Đàm Vũ Trình. Nhưng năm nay anh ta đã thất bại trong việc theo đuổi Quý Thính, đang trong quá trình khôi phục tâm trạng, buổi hòa nhạc cũng là một cơ hội.
Mộng Gia nói bằng tiếng Quảng Đông: Có gì mà tụ tập?
Vu Hy: Không có gì để tụ tập, vậy sao cậu lại từ nước ngoài chạy về Lê Thành?
Mộng Gia: Cắt.
Đàm: Sau buổi hòa nhạc, chúng ta đi uống vài chén.
Long Không và Vu Hy lập tức đồng ý: được, được.
Chỉ có Mộng Gia trả lời bằng biểu tượng cảm xúc: [Hả?]
Đàm Vũ Trình không để ý tới biểu tượng cảm xúc của Mộng Gia, sau khi gửi đi anh đặt máy tính bảng xuống. Hơi thở của Quý Thính tràn ngập mùi hương sữa tắm giống như của anh, sau khi tắm xong tóc cô được buộc lại bằng kẹp, cần cổ thon dài. Đàm Vũ Trình m út cổ Quý Thính làm đầu ngón tay hơi run cô siết chặt điện thoại, tai nóng bừng, một lúc sau điện thoại tùy ý đặt trên ghế sô pha.
Anh giữ chặt cổ cô hôn. Ánh đèn trong phòng khá sáng nên bóng người càng được phản chiếu rõ ràng hơn. Chiếc áo sơ mi hở cổ, làn da hồng hào bờ vai trắng ngần, chiếc cổ thon dài xinh đẹp, mái tóc dài hơi xõa xuống.
Vài giây sau.
Đàm Vũ Trình bế cô lên đi chân trần vào phòng ngủ chính, trong căn phòng tối tăm ở giữa có một chiếc giường tối màu. Sau khi đặt cô lên giường, Đàm Vũ Trình cúi người xuống lại lần nữa hôn lên môi cô.
Một âm thanh xào xạc truyền đến. Chiếc kẹp trên đầu Quý Thính cuối cùng cũng rơi ra không biết rơi xuống đâu, nhưng mái tóc dài đã che kín vai, che khuất tấm lưng phía sau. Đàm Vũ Trình dùng đôi bàn tay to lớn giữ cổ cô, ấn xuống hôn m út lấy môi cô, một lúc anh mỉm cười rời đi thì thầm vào tai cô. Quý Thính không nhịn được cắn anh một cái, dấu răng xuất hiện trên bả vai.
Đêm dài.
Người đàn ông trẻ tràn đầy sinh lực, Quý Thính lại tắm rửa một lần nữa rồi được bế trở lại giường. Đàm Vũ Trình thu dọn căn phòng bừa bộn, tắt đèn phòng khách. Bước vào phòng vén chăn lên vùi vào cổ cô cánh tay vòng qua eo, Quý Thính mơ màng ngủ xoay người lại, người đàn ông phía sau tiến tới ôm lấy. Quý Thính ngủ thiếp đi nhưng không sâu lắm.
Chiếc tủ sô pha lại hiện lên trong đầu cô. Anh đã vứt bỏ cái tủ sô pha trước đó và biết về chiếc vòng tay bên trong. Hơi ẩm toả lên từ máy tạo độ ẩm trong phòng, Quý Thính hỏi với giọng rất nhẹ: “Đàm Vũ Trình, anh vứt tủ sô pha đi là vì em à?”
Đàm Vũ Trình đang chuẩn bị ngủ, nghe được lời này thấp giọng nói: “Ừ.”
Đàm Vũ Trình đưa tay làm gối cho cô, đôi mắt anh nhắm nghiền rõ ràng là đang định ngủ, nhưng giọng nói của Quý Thính lại nhẹ nhàng vang lên: “Em rất vui nhưng cũng muốn hỏi một điều.”
Đàm Vũ Trình ừm một tiếng, trong đêm khuya giọng nói trầm thấp dễ chịu, có chút cảm giác hờ hững tuỳ ý.
Quý Thính bị anh ôm, nhìn về phía bóng tối cách đó không xa, “Lần trước lúc Thư Tiêu có bạn trai mới, cảm giác anh thế nào?”
“Cảm giác?”
“Anh lấy đâu ra cảm giác?” Đàm Vũ Trình mở mắt ra, cơn buồn ngủ đã tiêu tan một chút.
Quý Thính quay lại nhìn anh: “Lúc đó không phải anh cầm chiếc vòng tay ra xem sao?”
Đàm Vũ Trình nhướng mày: “Vòng tay gì? Ý em nói là cái trong ngăn kéo ấy hả?”
Quý Thính ừ một tiếng.
Đàm Vũ Trình im lặng mấy giây, mỉm cười vùi đầu vào cổ lười biếng ôm cô nói: “Em không nhớ gì à? Lúc chuyển đến đây anh đang đi công tác ở Bắc Kinh nửa tháng rồi, mẹ là người đã giúp dọn dẹp bà cũng mang mọi thứ từ Nam An qua.”
“Lúc đó anh không có ở đó?”
“Giúp dọn dẹp nhà cửa.”
Quý Thính: “….”
“Anh chỉ mới phát hiện ra chiếc vòng tay đó vào sáng nay. Anh lấy nó ra nhìn khi nào? Đừng trách oan anh chứ.”
Quý Thính: “….”
Đàm Vũ Trình buồn ngủ, giọng lười biếng nói tiếp: “Nếu em không tin thì ngày mai ở nhà có thể kiểm tra camera giám sát. Có lẽ dì giúp việc tới dọn dẹp lấy đồ ra khiến em hiểu lầm.”
Quý Thính nhớ lại nhà của anh đều được dì bảo mẫu dọn dẹp. Vậy thì có lẽ anh đã không mở chiếc tủ sô pha phía dưới mà lần trước cô thấy. Với tính cách của anh, làm sao sau khi mở ra lại không đóng lại đàng hoàng được?
Quý Thính nghe xong nhưng không nói gì.
Đàm Vũ Trình thấy cô im lặng, thấp giọng nói: “Em có thể xem trên máy tính bảng.”
Quý Thính trả lời anh: “Không cần xem.”
Đàm Vũ Trình vùi mình vào cổ cô, giọng điệu càng lười nhác: “Cứ xem đi.”
Quý Thính lười phản ứng với anh. Đàm Vũ Trình bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Quý Thính dần dần mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đêm khuya, Quý Thính xoay người, Đàm Vũ Trình cũng đổi tư thế ôm cô vào lòng. Sáng sớm hôm sau, hai người bị điện thoại di động của Quý Thính đánh thức, cô đang buồn ngủ Đàm Vũ Trình với lấy điện thoại đưa tới, Quý Thính bấm nghe.
Một cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình.
Quý Thính càng tỉnh táo hơn, trả lời: “Đàn anh.”
Cách gọi này vừa vang lên Đàm Vũ Trình liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng mình, trong điện thoại vang lên một giọng nói trong trẻo: “Quý Thính, em đang nghỉ ngơi à? Vài ngày nữa anh đi công tác ở Lê Thành, lúc đó chúng ta gặp nhau đi.”
Quý Thính trả lời: “Được.”
Có một nụ cười thoáng qua trên lông mày cô, rất là chướng mắt.
Trở lại.
Người đàn ông duy nhất thân thiết nhất với Quý Thính khi còn ở trường đại học là Chu Hối, người đã chỉ dẫn Quý Thính đến ký túc xá vào ngày nhập học. Sau đó, khi cô đang thực hiện một dự án Chu Hối là trợ lý gia sư và hỗ trợ họ.
Đàm Vũ Trình đã gặp vài lần, rất có ấn tượng. Bởi vì, lúc đó có người đồn rằng Quý Thính ở bên anh ta.
Quý Thính trò chuyện xong, vừa định cúp điện thoại Đàm Vũ Trình lại mở miệng hỏi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Một giọng nam lười biếng truyền vào điện thoại, Chu Hối ở bên kia kinh ngạc một chút. Còn Quý Thính tắt máy, hào phóng trả lời Đàm Vũ Trình: “Sao cũng được.”
Đàm Vũ Trình nhíu mày, tiến lại gần hôn l3n chóp mũi và môi cô.
“Vậy thì rời giường thôi?”
Quý Thính mỉm cười đáp: “Được.”
Đàm Vũ Trình nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, sự nham hiểm trong mắt hơi tiêu tan được một chút, anh đứng dậy xuống giường. Quý Thính cũng vén chăn lên, chuẩn bị mang dép thì Đàm Vũ Trình đã cầm lấy đi cho cô.