Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn - Chương 24
Trong hành lang chỉ có hai người bọn họ. Ánh đèn trên cao mờ ảo, hai bóng người quấn lấy nhau phảng phất dưới chân họ.
Cạch cạch.
Tiếng cửa phòng bên cạnh vang lên nhè nhẹ.
Dây thần kinh của Quý Thính nhảy dựng, Đàm Vũ Trình cũng nghe thấy, anh buông cô ra, môi Quý Thính bị m út đến đỏ bừng, cô vịn bờ vai anh nhẹ nhàng đối mặt với anh một giây, nhẹ giọng thì thầm: “Người không biết còn tưởng anh đang ghen đấy.”
Đàm Vũ Trình nhướng mày, hơi ấn vào eo cô.
Sát vách truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ, họ lần lượt bước ra ngoài, lúc người đàn ông bước ra Đàm Vũ Trình hoàn toàn buông Quý Thính ra. Tai Quý Thính hơi nóng lên quay người lại đẩy anh một cái, mở cửa bước vào để lại Đàm Vũ Trình đối mặt với cặp đôi vừa bước ra, Đàm Vũ Trình vẫn đứng vững như núi.
Hai vợ chồng kia hơi sửng sốt, họ nhớ hàng xóm của mình là một cô chủ quán cà phê rất xinh đẹp, người đàn ông này là ai? Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, cổ áo rộng mở, tay áo xắn lên, trong bóng tối nhìn có mấy phần tuỳ tiện gật đầu với hai người, sau đó bước một bước dài đi theo Quý Thính vào nhà.
Cánh cửa được đóng lại.
Quý Thính đã thay giày, hai má đỏ bừng, cô đi đến quầy cà phê quay đầu nhìn anh: “Anh có muốn uống cà phê không? Đột nhiên tôi muốn uống.”
Đàm Vũ Trình cởi cúc tay áo trên khuỷu tay thả lỏng người, ngước mắt lên nói: “Uống.”
“Vậy anh ngồi xuống một lát đi.” Quý Thính nghe xong liền cúi đầu bật máy pha cà phê lên, trong khoảng thời gian này ở nhà cô không dùng máy pha cà phê nhiều mùi thơm của cà phê cũng gần như không còn nữa, Quý Thính lấy túi đựng hạt cà phê lấy chúng ra và ngửi thử. Thời tiết ở miền Nam rất dễ bị ẩm. Những ngày này thì đỡ hơn, nhưng vào mùa xuân thì rất tệ. Phải cẩn thận với những hạt cà phê này kẻo nó bị ẩm.
Quý Thính lấy ra một nắm cho vào máy pha cà phê, lấy hai chiếc ly lau sạch rồi bật một ngọn đèn nhỏ màu cam trên đầu.
Sau khi Đàm Vũ Trình cởi cúc áo ra anh nhìn cô, mấy sợi tóc mái rủ xuống một bên mặt cô, bên cạnh bệ bếp dài dáng người cô mảnh mai với làn da trắng vừa rồi bị anh làm có chút lộn xộn. Anh bước tới ôm lấy eo cô từ phía sau.
Quý Thính hơi ngừng lại cơ thể có chút mềm nhũn, nhịp tim tăng tốc. Nhưng đầu ngón tay lại rất tập trung xay hạt cà phê trên máy, Đàm Vũ Trình ôm cô, lười biếng nhìn cô pha chế trong ánh sáng mờ ảo.
Đầu ngón tay của Quý Thính thon dài, mặc dù nhịp tim đang đập nhanh nhưng động tác lại rất nghiêm túc.
Đàm Vũ Trình cũng theo động tác của cô chăm chú nhìn giữ im lặng, chợt điện thoại di động của anh vang lên anh lật xem rồi lại đặt xuống, khoảnh khắc hiếm hoi này có chút ấm áp.
Lúc này trong điện thoại của Đàm Vũ Trình có tin nhắn, là của Từ Nhữ, nói có trò chơi mới nhờ anh ta giúp kiểm tra nội bộ. Quý Thính nghe được thông báo tin nhắn liền nhìn sang, Đàm Vũ Trình thản nhiên ấn xuống, trả lời Từ Nhữ “được”.
Từ Nhữ nhanh chóng gửi tới một liên kết.
Đàm Vũ Trình bấm vào đây là một game tương tự như mấy trò chơi Parkour, không thể chơi bằng một tay mà phải chơi bằng cả hai tay. Đàm Vũ Trình buông eo Quý Thính ra tựa người sang một bên để ấn chơi. Quý Thính nghe tiếng nhạc khá thú vị và có vẻ vui k1ch thích trí tò mò của cô, cô cầm điện thoại lên nói: “Gửi cho tôi đường link, tôi cũng thử chút.”
*Parkour là trò chơi vận động mạo hiểm (X-game) có nguồn gốc từ Pháp như nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, leo tường chỉ với đôi tay, tung người vượt qua chướng ngại vật…
Đàm Vũ Trình ừ một tiếng, gửi liên kết cho cô. Thế là trong lúc chờ cà phê cả hai đều giúp Từ Nhữ thử nghiệm trò chơi.
Một lúc sau, cà phê đã pha xong.
Hai tách cà phê được đặt trên bàn mùi cà phê thoang thoảng lan tỏa trong phòng, Quý Thính khoanh chân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha cách Đàm Vũ Trình không xa, cô chơi mấy lần cuối cùng cũng nắm rõ được luật chơi.
Đàm Vũ Trình đưa tay lấy cà phê nhấp một ngụm nhìn cô, Quý Thính cũng vừa buông game ra ngước mắt lên nhìn anh, đèn tường trong phòng khách đã được bật lên ánh đèn cũng khá mờ.
Khóe môi Đàm Vũ Trình hơi cong lên, đến gần Quý Thính nói vào tai cô: “Thi không, mỗi ván cởi một thứ.”
Quý Thính nghe được lời này tim đập thình thịch, vô thức liếc nhìn chiếc áo sơ mi trên người anh sau đó lại nghĩ đến mình, lúc này nhìn vào cửa phòng ngủ chính đang mở cô nảy ra ý tưởng, mím môi dưới: “Được.”
Đàm Vũ Trình tựa người lên ghế sô pha nhìn nét mặt của cô.
Quý Thính cười nói: “Vậy anh chờ tôi chút.”
Nói xong cô rời khỏi ghế sô pha đi vào phòng ngủ chính.
Đàm Vũ Trình nhướng mày, dựa lưng vào ghế nhìn bóng lưng cô: “Em định chơi xấu?”
Quý Thính cũng lười để ý đến anh mở tủ quần áo ra lục lọi một lúc lấy thêm vài cái áo, quần áo mùa hè mỏng mặc thêm đồ cũng không thành vấn đề, dài ngắn đều có thể mặc được. Cô từ phòng ngủ chính đi ra không nói gì nhưng trông người cô và bờ vai phồng lên trông thấy, cô buộc tóc lại rồi ngồi xuống cạnh anh.
Đàm Vũ Trình chống khuỷu tay lên đầu gối, cầm điện thoại di động liếc nhìn cô.
Quý Thính ho khan một tiếng, nói: “Tôi nhớ ở đây anh còn có áo khoác, không mặc sao?”
Đàm Vũ Trình không lên tiếng nhìn quần áo của cô, cổ áo anh hơi hé mở lộ ra chút da thịt và yết hầu bên trong, khẽ hừ một cái nói: “Không cần.”
Quý Thính lại ho một tiếng, cầm điện thoại di động lên giải thích: “Rõ ràng là anh giỏi hơn tôi, tôi phải đề phòng.”
“Vậy sao.”
Đàm Vũ Trình thản nhiên trả lời, anh đã bấm vào trò chơi.
Quý Thính cũng tiến vào, trong giai đoạn thử nghiệm ID của cả hai người đều rất thô và không có biệt danh nào được đặt, tuy nhiên điểm số thành tích sẽ được hiển thị trên bảng danh sách, trò chơi này sử dụng số bước làm điểm cuối cùng thành tích.
Chạy càng xa, càng lâu, càng có cơ hội thắng.
Chướng ngại vật trên đường được bố trí rất nhiều tất cả đều quỷ dị, rõ ràng là Từ Nhữ muốn thiết kế một trò chơi Parkour mới vượt qua Parkour truyền thống.
Điểm thành tích của Đàm Vũ Trình ngang bằng với Quý Thính, anh thường có xu hướng nghiên cứu những trở ngại này, còn Quý Thính sẽ tránh chúng bất cứ khi nào có thể nên điểm của cô ngang bằng với điểm của Đàm Vũ Trình.
Ngay khi Đàm Vũ Trình trở nên nghiêm túc, Quý Thính đang gặp khó khăn.
Ván đầu tiên đương nhiên là Đàm Vũ Trình thắng. Hô hấp Quý Thính run lên, Đàm Vũ Trình ngước mắt lên ra hiệu. Hai má Quý Thính đỏ bừng nhìn anh vài giây rồi giơ tay cởi áo khoác mỏng ra.
Bên trong áo khoác mỏng là một chiếc áo sơ mi dài, bên trong cô mặc vài chiếc áo sơ mi, Đàm Vũ Trình nhìn thấy vậy nhếch khóe miệng nói: “Em định cởi chỗ này đến khi nào”
Quý Thính nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi đen của anh, không cam lòng chịu yếu thế mà khiêu khích anh: “Anh chỉ có một cái thôi, cứ thoải mái đi.”
Đàm Vũ Trình nhíu mày.
Hai người tạm gác lại đoạn đối thoại chua ngoa.
Quý Thính còn nhiều lần, anh thì chỉ có một. Đàm Vũ Trình không chút hoang mang, dành thời gian quan sát cách cô mặc những bộ quần áo này và làm thế nào để cởi từng chiếc ra.
Điểm số của Đàm Vũ Trình liên tục lập kỷ lục mới, đến cuối cùng khi đi được hơn một trăm vạn bước anh nghiêng đầu nhìn lại. Đừng nói hai bên tai Quý Thính đã đỏ bừng ngay cả da trên cổ cũng đỏ, cô chỉ còn hai lớp áo cuối cùng, đầu ngón tay khẽ run lên khi chạm vào nút áo.
Chỉ chốc lát sau chiếc áo sơ mi rơi xuống sàn, da thịt có cảm giác mát lạnh. Hô hấp của cô như muốn ngừng lại.
Cô siết chặt điện thoại suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng chơi tiếp sẽ thật xấu hổ mặt mũi rất quan trọng, đứng dậy định rời đi thì anh nắm lấy cổ tay cô kéo lại đẩy xuống ghế sô pha. Đàm Vũ Trình đứng dậy cúi người chống tại đỉnh đầu của cô, nhìn cô: “Bây giờ em định chạy trốn à?”
Quý Thính đỏ mặt, mím môi: “Anh đã từng chơi thế này chưa?”
Đàm Vũ Trình cười khẽ một tiếng cúi đầu hôn lên môi cô, một tay ôm lấy vòng eo non mịn chậm rãi tiến lên cởi bỏ lớp áo cuối cùng. Toàn thân Quý Thính rùng mình nâng cổ lên hôn anh, tay đặt lên bờ vai cơ bắp rắn chắc.
Đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.
Đêm qua tựa hồ đã mở ra cánh cổng, đêm nay là dư quang của đêm qua, tóc Quý Thính ướt đẫm xõa trên lưng anh, cô sốt ruột ôm lấy cổ anh giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào tai anh, anh khẽ gạt mái tóc ướt của cô m út lấy môi nuốt chửng những âm thanh của cô nhưng thỉnh thoảng lại thả chúng ra.
Hồi lâu sau.
Cô thì thầm: “Ghế sô pha.”
Đàm Vũ Trình liếc mắt một cái, quay đầu hôn cô: “Mai đổi cho em một cái khác.”
Quý Thính ngước mắt nhìn anh có chút trách móc, trong mắt Đàm Vũ Trình mỉm cười m út môi cô mà không đáp lại.
Cô thích ngồi trên ghế sô pha vì nó màu xám làm nổi bật làn da trắng như ngọc của cô, nhưng có thể sắp tới cô phải thay vỏ sô pha thường xuyên.
Đêm đã khuya, trong phòng khách bóng người thướt tha, Quý Thính tóc dài xõa xuống lưng chống đỡ bằng cách ấn lên bờ vai anh, môi đỏ mọng, lưng dưới bị lòng bàn tay anh giữ vào. Trên mu bàn tay của người đàn ông xuất hiện những đường gân uốn lượn đến cổ tay, đặt tại làn da trắng của cô trông đặc biệt quyến rũ.
Một lúc lâu.
Anh mới bế cô vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Quý Thính lười biếng dựa vào thành ghế sô pha, mặc bộ đồ ngủ mềm mại cô cầm điều khiển từ xa tùy ý bấm. Đàm Vũ Trình đang ở trong phòng tắm, anh giơ tay cài nút áo sơ mi lúc quay lại hơi gạt tay đánh rơi một cái chai xuống bồn rửa mặt. Chiếc lọ rơi xuống đất, mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra.
Quý Thính sửng sốt một chút, nhìn về phía phòng tắm: “Anh đánh rơi cái gì vậy?”
Đàm Vũ Trình cúi xuống nhặt lên một mảnh vỡ có ghi tên loại nước hoa trên đó, dựa vào khung cửa lắc lắc về phía cô: “Chai mà Lục Hải tặng cho em.”
Quý Thính lắng nghe một lúc rồi mới phản ứng lại, nhìn anh, “Ồ.”
“Anh không sao thì tốt.”
Đàm Vũ Trình nhướng mày quay người ném mảnh vỡ vào thùng rác rồi bước ra khỏi phòng tắm, cầm cây chổi ở bên cạnh quay vào phòng tắm dọn sạch mảnh vỡ trên sàn rồi tháo đầu vòi hoa sen di động ra xả nước, loại bỏ mùi nước hoa dính trên sàn phòng tắm. Quý Thính ngồi đó mấy giây, sau đó mặc bộ đồ ngủ đi chân trần đến cửa phòng tắm nhìn anh làm.
Đàm Vũ Trình dọn dẹp sạch sẽ xong, nhìn cô nói: “Sao thế? Không nỡ à?”
Quý Thính sững sờ, chớp mắt: “Không phải.”
Đàm Vũ Trình buông chổi xuống, dặn dò: “Hai ngày này vào phòng tắm phải cẩn thận, nhớ mang dép.”
Quý Thính ừ một tiếng.
Đàm Vũ Trình gói những mảnh vỡ vào túi rác, buộc lại, rửa tay rồi cài nút lại ra khỏi phòng tắm. Quý Thính khẽ ngáp một cái, trên cổ áo rộng mở của anh có vết đỏ do cô cắn. Đàm Vũ Trình nhìn thấy cô ngáp dài cầm điện thoại di động và chìa khóa xe lên, trầm giọng lười biếng nói: “Đi ngủ đi.”
Quý Thính nhìn anh không nhúc nhích.
Hai tay Đàm Vũ Trình đều cầm đồ, thấy cô như vậy anh bước tới gần cụp mắt xuống căn dặn: “Tôi đóng cửa, sẽ khóa lại cho em.”
Quý Thính ngước mắt lên, nhìn anh vài giây rồi gật đầu.
Đàm Vũ Trình cũng nhìn cô vài giây sau đó đứng dậy xoay người bước ra ngoài, tiện tay cầm chìa khóa xe và điện thoại di động, nắm tay nắm cửa nhà ngước mắt lên nhìn ra hiệu cho cô đi ngủ.
Quý Thính nhìn muốn giữ anh lại nhưng cô không dám, cuối cùng cô không nói gì sợ mình sẽ hình thành thói quen cũng sợ anh sẽ từ chối, dù sao hai đêm này anh đều không có ý muốn ở lại.
Cô khẽ gật đầu.
Đàm Vũ Trình cầm điếu thuốc đưa vào miệng châm lửa, mái tóc đen dài rũ xuống giữa hai hàng lông mày, lông mày mang theo vài phần lười biếng cộng thêm vết cắn trên cổ cả người anh toát ra vẻ đẹp trai vừa giễu cợt vừa bất cần. Anh ngậm điếu thuốc lại ra hiệu cho cô, sau đó mở cửa sập một tiếng.
Tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên.
Trong lòng Quý Thính run lên cô đứng đó một lúc mới cầm điện thoại, tắt đèn trong phòng khách đi vào phòng ngủ chính. Tựa lưng vào đầu giường Quý Thính cũng không ngủ ngay lướt xem một số mạng xã hội, khi xem vlog của người khác tình cờ cũng lướt qua bài viết trong vòng bạn bè.
Người đầu tiên lọt vào mắt chính là Thư Tiêu.
Bên đó thời tiết lạnh nên cô ấy mặc áo khoác lông dài màu đen, đút hai tay vào túi áo rồi khoác tay bạn trai đi dạo, trong ảnh chụp cô đang nắm tay bạn trai, người bạn trai thì không lộ ra khuôn mặt chỉ có khuôn mặt của cô ấy lộ ra cùng nụ cười ngọt ngào trên môi, đôi lông mày cong cong và trong mắt như có những vì sao.
Quý Thính ngẩng mặt lên nhìn.
Chung Du bình luận dạo: Bây giờ yêu đương Tiêu Tiêu càng trở nên xinh đẹp hơn.
Phong Dĩnh Dĩnh: Ở đó chắc lạnh lắm.
Chung Du trả lời Phong Dĩnh Dĩnh: Tất nhiên là lạnh, nào có giống như chúng ta ở đây vẫn đang mặc áo ngắn tay.
Phong Dĩnh Dĩnh: Đúng vậy, hôm nay tớ đi công tác còn nhìn thấy Đàm Vũ Trình, cậu ấy mặc áo sơ mi đen đang nói chuyện với khách hàng…
Cô ta đột nhiên nhắc đến Đàm Vũ Trình.
Chung Du sửng sốt, những bạn học khác cũng choáng váng.
Quý Thính hơi nhíu mày.
Lúc này, Long Không gửi cho cô một tin nhắn: [Tôi không biết phải nói gì với cái miệng của Phong Dĩnh Dĩnh.]
Quý Thính: [….Có lẽ là vô ý.]
Long Không: [Có thật là vô ý không?]
Long Không thở dài: [Mộng Gia đã về Hồng Kông, cậu ấy nói anh Trình đã dứt khoát từ chối cậu ấy nên sẽ không đến Lê Thành một thời gian nữa.]
Quý Thính có chút sửng sốt. [Cho nên đêm đó Đàm Vũ Trình và Mộng Gia nói chuyện lâu như vậy, chính là về chuyện này sao?]
Long Không: [Mộng Gia cũng rất hối hận, nhưng bây giờ là bạn cùng lớp cũng tốt.]
Quý Thính: [Ừm.]
Nhìn khung trò chuyện một lúc, Quý Thính cảm thấy hơi buồn ngủ đặt điện thoại xuống nằm xuống ngủ. Sáng sớm hôm sau, Quý Thính tỉnh dậy Khâu Đan gửi cho cô một tấm danh thiếp, mở ra thì thấy một cái tên là Mục Dương. Cô không trả lời bà nhưng Mục Dương ở bên kia đã gửi lời mời kết bạn với cô. Cô không nhận lời mời kết bạn ngay phải suy nghĩ lại một chút.
Sau khi rời giường vệ sinh cá nhân, dọn dẹp phòng khách một chút rồi thay quần áo, thời tiết càng ngày càng lạnh cô phải mặc áo dài tay, bên trong Quý Thính mặc áo có đai đeo, bên ngoài là áo khoác mỏng phối cùng quần dài trông gọn gàng và ngăn nắp.
Nói xong, cô đi xuống lầu đi vào cửa tiệm.
Cánh cửa mở ra.
Có một kiện hàng chuyển phát nhanh từ cùng thành phố Quý Thính nhận lấy cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nếu là bố gửi dưa đỏ thì không nhỏ như vậy, cô mở ra đi đến quầy tính tiền. Sau khi mở ra bên trong lộ ra một chai nước hoa nhãn hiệu cao cấp.
[Dấu ấn đặc biệt]
Là một dòng nước hoa xa xỉ, sang trọng và quyến rũ, lấy mùi hương trái cây và hoa làm chủ đạo, hòa quyện giữa hoa lan ý và hoa mẫu đơn, sau đó là hương thảo và xạ hương. Giá không hề rẻ mùi cũng rất thơm. Quý Thính đã từng thấy nó trên Internet nhưng vẫn chưa kịp mua.
Cô mở chai nước hoa ra xem có danh thiếp người gửi không.
Tiểu Uyển đi tới xem: “Chị Thính, lại có người tặng quà cho chị à.”
Quý Thính ừ một tiếng, còn không biết ai là người tặng.
Tiểu Uyển cầm tờ đơn chuyển phát nhanh ở bên cạnh mở ra đưa cho Quý Thính chỉ vào chữ “Đàm” bên dưới, “Ồ, chị Thính, hình như là anh Đàm Vũ Trình gửi cho chị.”
Đôi mắt cô bé đầy sao.
Quý Thính dừng một lúc, cầm lấy tờ phiếu chuyển phát nhanh nhìn xem.
Chữ Đàm viết bằng mực đen khá rõ ràng, cô nhớ đến lọ nước hoa anh làm rơi tối qua, tai hơi nóng, cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho anh.
Quý Thính: [Anh gửi nước hoa à?]
Đàm: [Đền cho em.]
Quý Thính: [Nó khá đắt.]
Đàm: [Có thích không?]
Quý Thính: [Ừm.]
Đàm: [Thích là được.]