Phù Dung Nở - Chương 3
13
Vốn dĩ là một nơi để về
Cuối cùng vẫn quyết định theo bạn thân – Từ San – về quê cô
Xa thật xa xa đến mức Chu Kinh Nam đuổi theo cũng chẳng đủ sức mà chịu nổi cả chặng đường dài như
Lúc xuống máy bay
Điện thoại im lặng đến kỳ lạ
điện thoại của Từ San thì như phát điên rung liên tục ngừng
Cô chặn hàng loạt số nhưng bên vẫn kiên trì gọi tới
Tôi một bên cô nghiến răng nghiến lợi bấm điên cuồng màn hình điện thoại
Trong lòng chút ghen tị rõ nguyên do
Giờ chắc Chu Kinh Nam đang cùng Triệu Uyển Nghi mặn nồng bên
Sớm đã quên đến tận chín tầng mây
như cũng
Cuối cùng Từ San dứt khoát bẻ gãy thẻ sim
“Yên tĩnh ”
Cô thản nhiên vứt thẻ sim
Rồi sang hỏi :
“Phù Phù em định đổi số ”
Tôi chậm rãi lắc đầu:
“Số điện thoại liên kết với quá nhiều thứ đổi phiền lắm”
“Hơn nữa Chu Kinh Nam căn bản sẽ tìm em nên đổi cũng thôi”
Từ San im lặng một lúc
Đôi mắt cô đỏ hoe ôm lấy :
“Tên khốn đó thực sự định với Triệu Uyển Nghi ”
“Chắc là đã khi còn sắp tin vui nữa”
Từ San đầy thương xót:
“Phù Phù nếu em buồn thì cứ mặt chị Chị nhất định em ”
Tôi gục đầu lên vai cô giọng nhẹ bẫng:
“San San chị buồn Khi Phó Tuấn Dật đối xử với chị như thế”
Từ San biểu cảm đeo kính râm lên:
“Một lát nữa ăn gì Lẩu nướng”
“Chị định gọi mười tám trai chia cho em tám nhé”
Tôi vô thức đặt tay lên bụng còn bằng phẳng của khoác tay cô
“San San trai cứ để chị em cần”
“Sao Nhát gan Giang Dĩ Phù”
“Không …”
“Mà là em thai ”
Túi xách trong tay Từ San rơi thẳng xuống đất
Cô gần như hét lên với giọng cao tám độ:
“Giang Dĩ Phù”
“Em mang thai mà sớm với chị”
“Nếu Chu Kinh Nam biết em mang thai mà chị còn dám dẫn em chạy trốn xé xác chị ném cho rùa ăn chắc”
14
“Hắn sẽ biết ”
“Em cũng sẽ để biết”
Mắt đỏ hoe níu tay áo Từ San khẽ lắc lắc:
“San San đừng nhắc đến nữa ”
Từ San nghiến chặt răng giận đến mức cả run lên
“Cái tên khốn đó chỉ biết sướng bản thân hại em mang thai mà chịu chịu trách nhiệm”
Thực Chu Kinh Nam kiểu đàn ông như
Mỗi lần đều cẩn thận dùng biện pháp an
Là
Là Giang Dĩ Phù ngu ngốc còn biết đang sống trong một cuốn tiểu thuyết
Là tự nguyện
Là sinh một đứa con cho
Muốn để một chút huyết mạch cho đàn ông bệnh tật
“Không của San San”
“Là em tự như ”
Tôi gượng
“Chị thử nghĩ xem em nhan sắc tiền bây giờ còn cả con tương lai còn kế thừa tài sản”
“Chẳng là chuẩn chiến thắng trong cuộc đời ”
Từ San đột nhiên tháo kính râm xuống mắt cô sưng đỏ
“Phù Phù em yêu Chu Kinh Nam đúng ”
“Ba năm em đã hứa với chị những gì em quên hết ”
Tôi trả lời nổi
Chỉ biết nước mắt cứ thế kìm mà tuôn rơi
Vì Chu Kinh Nam quá với
Tốt đến mức chẳng biết mà rung động mất
“Em biết đang tự đẩy chỗ chết ”
Từ San đau lòng tức giận:
“Chuyện mang thai nhất định thể để lộ ngoài”
“Phó Tuấn Dật đã với chị ”
“Cô bề ngoài vẻ hiền lành nhưng thực chất Triệu Uyển Nghi là kẻ độc ác nhất”
“Nếu cô thực sự kết hôn với Chu Kinh Nam mà biết em và con vẫn còn tồn tại…”
“Chắc chắn cô sẽ buông tha cho hai mẹ con em ”
Từ San hít sâu một siết chặt lấy tay :
“Chúng thể ở đây nữa Phù Phù”
“Đi ngay bây giờ mua đại một tấm vé máy bay…”
lời còn dứt
Đám đông phía bỗng tách
Một nhóm vệ sĩ cao lớn dàn thành hai hàng rẽ lối giữa dòng đông đúc
Ngay đó
Một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ xuất hiện mắt chúng
Tôi lập tức mở to mắt
Kéo tay Từ San bỏ chạy
15
chạy mấy bước
Cả và Từ San đều dừng
Phó Tuấn Dật điên biết đã kéo theo bao nhiêu đến đây
Toàn bộ lối của sân bay đều của chặn kín
“Chạy chứ Sao chạy nữa”
Phó Tuấn Dật khẩy:
“Không giỏi lắm Giờ biết sợ ”
“Phó …”
Tôi run rẩy định biện hộ
“Im miệng Tao Chu Kinh Nam hứng thú với mấy trò làm nũng của cô ”
Nhìn bộ dạng hung hăng của sợ hãi vô thức trốn lưng Từ San
Từ San vẫn bình thản thậm chí còn với
“Phù Phù em đợi chị một chút chị chuyện cần với ”
“Ừm”
“Tốt thì chuyện ”
Từ San và Phó Tuấn Dật cách khá xa
Tôi biết họ đã gì với
Chỉ biết rằng khi Từ San cô đã mua cho một tấm vé máy bay mới
Tôi lập tức hoảng loạn:
“Chị thì Chị cùng em ”
“Chờ một thời gian nữa chị sẽ đến tìm em”
“Không San San Phải cùng chúng đã mà”
“Phù Phù đừng như nghĩ đến đứa bé trong bụng em ”
“Em quan tâm Em chị về Phó Tuấn Dật sẽ kết hôn với khác chị về thì làm ”
Tôi đến nghẹn ngào ôm chặt lấy cô chịu buông
“Chị cách em đừng lo cho chị”
Từ San xong siết chặt lòng một cái:
“Ngốc ạ chúng thể cùng chết chìm Với tính cách của em thì chỉ nước nuốt đến tận xương tủy thôi chị thì khác”
“Ai thắng ai thua còn biết ”
“Giang Dĩ Phù hồi nhỏ em đã từng nhảy xuống sông cứu chị lần coi như chị trả cho em”
Nói xong cô đeo kính râm lên ngẩng cao đầu bước
Tôi nức nở đuổi theo nhưng của Phó Tuấn Dật đã chặn
“Giang Dĩ Phù đừng ép đổi ý”
“Dù thì nếu gã đàn ông của cô biết chuyện hôm nay cũng khó sống”
Hắn xong liền xoay đuổi theo Từ San
Tôi biết cô đã gì với tại Phó Tuấn Dật chịu để
Hắn bao giờ là dễ dàng bỏ qua như
Tôi lo lắng cho Từ San nhưng cũng hiểu rằng cô đúng
Nếu bây giờ cố chấp về
Thì tất cả những gì cô đã làm hôm nay đều trở nên vô nghĩa
Tôi hít một thật sâu buộc bình tĩnh
Mở điện thoại kiểm tra thông tin chuyến bay
Con đường phía một
Vẫn còn đứa bé trong bụng
Lần nhất định sinh nó bình an khỏe mạnh
16
Thành phố xa lạ quanh năm ôn hòa như xuân thích hợp để dưỡng thai
May mắn hơn nữa nhờ bên trung gian tìm nhà giúp
Ngày hôm đã tin
Một căn nhà nhỏ tuyệt chủ nhân cần xuất ngoại gấp nên bán rẻ
Vừa thấy ngôi nhà… và giá tiền
Tôi lập tức thích ngay
Không còn cách nào khác từ nhỏ đã sợ nghèo
Dù bây giờ hàng trăm triệu trong tài khoản vẫn chẳng thể bỏ thói quen keo kiệt
Căn nhà trang hoàng chỉ cần xách vali là ở ngay
Tôi hài lòng đến mức thể hài lòng hơn nữa
Lại tiết kiệm một khoản chi phí sửa sang
Sau khi định chỗ ở cố tìm cách liên lạc với Từ San
lẽ vì cô đã bỏ trốn một lần nên Phó Tuấn Dật càng giám sát chặt hơn
Không hề tin tức nào cả
Ba năm bên cạnh Chu Kinh Nam
Ngày nào cũng tràn ngập kích thích xa hoa
Bỗng nhiên cuộc sống trở nên yên tĩnh như nhất thời thích nghi nổi
may mắn là thật sự gặp những hàng xóm cực kỳ bụng
Bên trái là một bác gái từng là trưởng khoa sản của bệnh viện thành phố
Bên là một chị gái là bảo mẫu cao cấp là chuyên gia dinh dưỡng
Chú ở phía là cựu quân nhân bình thường nhiệt tình giúp đỡ mọi cảm giác an tuyệt đối
Còn hàng xóm phía thì mở một quán ăn gia đình
Món sở trường của chính là món Tứ Xuyên thích nhất
Có lẽ vì thấy sống một trông quá cô đơn đáng thương
Nên ai ai cũng quan tâm chăm sóc nhiều
Vì những ngày tháng yên ả như nước trắng …
Cũng dần thêm hương vị
Cho đến gần một tháng khi rời khỏi Bắc Kinh
Tôi mới lần đầu tiên tin về Chu Kinh Nam
Không tin
Cánh nhà báo chụp cảnh đưa bệnh viện cấp cứu lúc nửa đêm
Bọn họ thay túc trực suốt ba ngày trời
vẫn chụp cảnh Chu Kinh Nam xuất viện
Lập tức cả Bắc Kinh dậy sóng tin đồn
Nhiều rằng lần e là Chu Kinh Nam qua khỏi
Tôi hoảng hốt đến mức ngừng lướt mạng tìm kiếm thông tin
Rất nhiều ẩn danh đăng tin tiết lộ