Phù Dâu Bỏ Trốn - Chương 2
5
Khi biết Kiều Nhan sẽ trở về, tôi biết cốt truyện tôi mong chờ cuối cùng cũng bắt đầu.
Tôi xin nghỉ phép cả năm để có thời gian trống mà thu tiền.
Tôi liên lạc với một tay phóng viên nhiều chuyện:
“Ảnh tổng giám đốc tập đoàn họ Lương, Lương Tự, cùng vị hôn thê của anh ta. Anh có muốn không?”
Tôi bật màn hình điện thoại, cho hắn xem một chút, rồi nhanh chóng tắt.
Hắn tiếc nuối:
“Muốn!”
“Mười vạn! Không mặc cả!”
Hắn do dự:
“Giá này… hơi…”
Tôi làm bộ muốn cất điện thoại đi:
“Thế thì tôi tìm người khác…”
Hắn lập tức nhượng bộ:
“Tôi chuyển ngay đây!”
Nhận được tiền, tâm trạng tôi vô cùng vui vẻ. Nghĩ kỳ nghỉ còn vài ngày, gần đó lại có bệnh viện, tôi tiện đường ghé thăm mẹ – bà Trần Quế Ngư.
Là một phần trong “ân tình” cứu mạng Lương Tự, hắn đã thuê đội ngũ y tế tốt nhất để chăm sóc mẹ tôi, hoàn toàn không tốn một xu.
Nhưng đó không phải là loại “báo đáp” tôi muốn.
Trong căn phòng bệnh xa hoa, mẹ tôi nằm thoải mái xem tivi siêu nét, trước mặt là đủ loại trái cây tươi ngon.
Thấy tôi đến, bà mỉm cười vẫy tay:
“Lại đây, thử loại cherry này xem, nghe bảo được vận chuyển từ nước ngoài về, tất cả nhờ cậu Lương đó.”
Tôi ngồi xuống cạnh bà, cầm một quả ăn, lặng lẽ ngồi xem tivi cùng bà.
Đợi đến khi tập phim kết thúc và chuyển sang quảng cáo, bà mới mở lời:
“Nghe nói vị hôn thê của cậu Lương trở về rồi. Con tính thế nào?”
Tôi thờ ơ đáp:
“Đương nhiên là bị bỏ rơi rồi.”
“Biết đâu vẫn còn cơ hội?” Bà nhìn tôi đầy hy vọng.
Tôi hít sâu, cố nén giận:
“Người ta hai bên tình nguyện, môn đăng hộ đối, lại là doanh nghiệp liên hôn, ai cũng chúc phúc cho họ! Mẹ còn muốn con chen vào làm gì?”
Bà giận dữ trừng mắt:
“Thế này không được, thế kia không được, vậy con có tác dụng gì chứ! Thôi, đi đi, để mẹ nghĩ xem.”
Đúng là toàn nghĩ mấy chuyện không thực tế.
Tôi quay lưng định rời đi, bà lại gọi giật:
“À, phải rồi, cậu ta có trả phí chia tay cho con không?”
Tôi bực bội nhắm mắt:
“Còn phí chia tay gì nữa. Mẹ đừng nghĩ nhiều, dưỡng bệnh cho tốt đi.”
Ra khỏi cửa bệnh viện, tôi tình cờ gặp Lương Tự.
Hắn chắn ngay trước mặt tôi, buộc tôi phải dừng lại.
Tôi giả cười:
“Ồ, trùng hợp ghê.”
“Không trùng hợp! Tôi cố tình đến tìm cô!”
Tôi lười biếng nhìn hắn, định vòng qua, nhưng hắn lại chìa tay chặn đường tôi:
“Tôi thấy cô làm bảo mẫu rất tốt, tiếp tục làm đi. Bây giờ, đưa tôi về nhà, nấu canh giải rượu cho tôi.”
Tôi bật cười:
“Anh còn chưa tỉnh rượu à? Chẳng lẽ những gì tôi nói hôm qua đều bị nước trong não anh cuốn đi rồi?”
Hắn lạnh mặt:
“Cô làm loạn đủ chưa? Cô là cái gì mà so được với Kiều Nhan? Dù có ghen thì cũng phải có giới hạn chứ! Trước đây cô không như vậy!”
Tôi nhếch môi:
“Đúng là không như vậy. Trước đây tôi chỉ đang nịnh anh, giờ thì không cần nữa. Còn chuyện ghen? Tôi không có hứng thú đó. Anh nhìn rõ bộ mặt thật của tôi chưa? Rồi thì đừng dây dưa với tôi nữa. Anh đừng làm loạn nữa.”
Hắn trừng mắt:
“Cô nói ai đang làm loạn?”
Tôi hỏi lại:
“Chẳng lẽ không phải anh?”
Hắn thở hổn hển vài cái:
“Cô! Tin hay không tôi sẽ dừng toàn bộ tài trợ cho mẹ cô!”
Mắt tôi sáng lên, đúng là điều tôi mong chờ.
Tôi tiếp tục khiêu khích:
“Tôi không tin! Anh có giỏi thì dừng ngay bây giờ đi! Dừng đi!”
Hắn bị chọc tức đến đỉnh điểm, lập tức rút điện thoại gọi cho trợ lý:
“Bây giờ, lập tức dừng toàn bộ chi phí y tế cho mẹ Tô Mãn. Bà ta từ đâu tới, thì về đó!”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, muốn tìm chút hoảng loạn hay cầu xin nào đó trên mặt tôi.
Nhưng trong lòng tôi, chỉ toàn là sự hả hê.
6
Tôi không phải là nữ chính thánh mẫu trong truyện, tận tụy yêu thương một người mẹ tồi tệ.
Sau khi ba tôi qua đời, Trần Quế Ngư ghét tôi vướng bận, ảnh hưởng đến việc tái giá của bà. Bà gửi tôi vào trường nội trú, mỗi tháng chỉ cho 200 đồng sinh hoạt phí và dặn không được làm phiền bà.
Cho đến khi tôi được nhận học bổng vào trường đại học tốt nhất, nhận được hàng chục vạn tiền thưởng, bà mới tìm đến tôi. Nhưng tôi nghĩ, bà chẳng có tác dụng gì cả. Không có tôi, bà vẫn không thể tái giá. Nhưng không có bà, tôi vẫn sống rất tốt.
Sau này bà bệnh nặng, với trách nhiệm của một người con, tôi lo cho bà những dịch vụ y tế cơ bản. Nhưng bà không hài lòng, còn muốn tôi lấy một gã nhà giàu mới nổi mà bà quen, để thông qua thông gia mà nhận được sự giúp đỡ.
Trùng hợp thay, khi tôi cứu Lương Tự, bà phát hiện ra và lập tức nhận ra đây là “cành cao” mà bà muốn tôi bám vào. Bà chủ động tìm đến Lương Tự và thành công nhận được sự hỗ trợ y tế tốt nhất.
Ba năm hưởng phúc lộc trộm cắp được, giờ cũng đến lúc kết thúc.
Người của Lương Tự hành động rất nhanh, tôi lập tức nhận được cuộc gọi từ Trần Quế Ngư. Bà ta cuống quýt hỏi:
“Sao thế này hả Tô Mãn? Dù hai đứa chia tay, nhưng con từng cứu nó, nó không thể cứ thế bỏ mặc con được!”
Tôi giả vờ không hiểu:
“Con đâu cần anh ta lo cho con.”
Bà ta nghẹn họng, tiếp tục nói:
“Bọn họ bảo mẹ phải ra ngoài, không tài trợ cho mẹ nữa, nói là ý của cậu Lương. Con với nó có chuyện gì à? Sao nó tuyệt tình như thế?”
Lương Tự đứng gần đó, nghe được hết, ánh mắt đầy ý chế giễu, như muốn nói: “Xem cô làm thế nào, không cầu xin tôi đi.”
Nhưng tôi chỉ cười với hắn, một nụ cười chân thành.
“Vậy thì con phải cảm ơn cậu Lương đã đuổi mẹ ra ngoài.”
Nụ cười trên mặt Lương Tự đông cứng, ánh mắt hắn tràn đầy kinh ngạc nhìn tôi.
Trần Quế Ngư hét lên qua điện thoại:
“Ý con là gì? Con vui lắm à?”
Tôi chậm rãi đáp, vẫn cười:
“Đúng vậy, con rất vui. Mẹ cứ về bệnh viện công đi. Yên tâm, con sẽ chi trả tiền thuốc men cơ bản cho mẹ, dù có lẽ không chữa khỏi, nhưng cũng không để mẹ chết đâu.”
Trần Quế Ngư gần như phát điên.
“Bác sĩ nói chỉ cần chữa thêm một năm nữa là tôi khỏi hoàn toàn! Cái bệnh viện rách nát đó mà con bắt tôi quay về, con muốn tôi chết đúng không!”
Tôi ngạc nhiên:
“Ồ, làm sao mẹ đoán trúng vậy?”
Bà ta hét lên điên cuồng:
“Tôi không về đó! Cô là con gái tôi! Là tôi sinh ra cô! Tôi muốn tiếp tục điều trị ở đây! Cô phải trả tiền thuốc cho tôi!”
Gương mặt tôi lạnh tanh:
“Ồ, nhưng pháp luật đâu yêu cầu tôi phải cung cấp dịch vụ chữa bệnh tốt nhất cho mẹ. Mẹ thích thì chữa, không thích thì thôi.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Gương mặt Lương Tự thoáng méo mó:
“Cô ác thật, ngay cả mẹ ruột mà cũng không màng. Trước đây tôi thấy cô hay đến thăm mẹ, còn nghĩ cô là người con hiếu thảo, đúng là giả tạo!”
Tất cả đều là tôi diễn.
Tôi cố ý để hắn nghĩ sai, cố tình cho hắn nhầm lẫn về điểm yếu của tôi. Để rồi, khi hắn tin rằng mình đã tung cú đòn chí mạng, thì thực chất hắn đang trả thù thay tôi.
Một mũi tên trúng hai đích, quá tuyệt vời.
Hắn ở bên tôi suốt ba năm, vậy mà không hề biết tôi căm ghét Trần Quế Ngư. Đúng là hắn quá ngu ngốc.
7
Có lẽ sự lạnh lùng và tàn nhẫn của tôi đã khiến Lương Tự sợ hãi, mấy ngày liền hắn không dám đến tìm tôi.
Tôi trở lại công ty làm việc.
Trong buổi họp sáng thứ Hai, mọi người đều ngáp ngắn ngáp dài, lơ mơ ngồi nghe.
Bỗng dưng, một tiếng hét vang lên từ góc nào đó trong phòng họp, nhưng nhanh chóng bị kìm nén.
Tôi lập tức tỉnh táo. Người bên cạnh huých nhẹ tôi:
“Mau xem nhóm chat!”
Ai đó vừa chia sẻ một bài viết hot từ mạng xã hội vào nhóm. Tiêu đề vô cùng bắt mắt:
“Hình ảnh Tổng giám đốc tập đoàn họ Lương và vị hôn thê nghi bị rò rỉ.”
Chiêu trò thật cao tay, chọn đúng sáng thứ Hai – thời điểm dân công sở thích lướt mạng nhất – để đăng tin.
Bài viết vừa xuất hiện đã ngay lập tức leo lên top tìm kiếm.
Mọi người bịt miệng cười khúc khích, ghé tai nhau thì thầm.
Quản lý đứng trên bục, hắng giọng:
“Mọi người chú ý, hôm nay chúng ta có một đồng nghiệp mới. Cũng chính là vị hôn thê của Tổng giám đốc, Kiều tiểu thư. Xin hãy vỗ tay chào đón.”
Tiêu đề quen thuộc này khiến cả phòng họp lập tức ngẩng đầu lên.
Kiều Nhan đắc ý liếc nhìn tôi.
Là một nữ chính “số khổ”, tôi chẳng bao giờ thuận lợi trong công việc. Mỗi khi gần đến lượt được thăng chức, đều bị người khác cướp mất. Lần này cũng vậy, đáng lẽ vị trí đó thuộc về tôi, nhưng lại bị Kiều Nhan phá đám.
Tôi đã quen rồi.
Không được thăng chức thì thôi. Tôi cứ làm một nhân viên nhỏ nhàn nhã, không vi phạm quy định công ty, không bị sa thải, miễn tập đoàn họ Lương phát triển tốt, tôi cũng không bị tối ưu hóa nhân sự.
Nhưng lần này khác.
Kiều Nhan lại chọn đúng lúc tin tức bị rò rỉ để xuất hiện. Ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô ta đầy kỳ quái, nụ cười đắc ý của cô ta dần cứng lại, bối rối mà không hiểu tại sao.
Kết thúc buổi họp, cô ta chặn tôi lại.
“Cô làm gì thế? Tại sao họ lại nhìn tôi như vậy? Chỉ vì tôi cướp mất cơ hội thăng chức của cô sao? Đáng để cô làm vậy à?”
Tôi liên tục lắc đầu:
“Không đáng, không đáng.”
Thái độ nhún nhường của tôi khiến cô ta được đà lấn tới, ngẩng đầu cười nhạt, rồi lấy điện thoại ra xem.
Tôi giật mình.
Đúng như dự đoán, vừa nhìn thoáng qua điện thoại, nụ cười trên mặt cô ta lập tức đông cứng.
Cô ta nhìn thấy tiêu đề tin tức, sau đó mở ra xem kỹ từng bức ảnh chụp riêng tư của mình và Lương Tự.
Tôi định lén chuồn đi, nhưng cô ta bất ngờ quay đầu, trừng mắt với tôi:
“Đứng lại!”
8
Tôi cười cười, ngây thơ nhìn cô ta:
“Sao thế?”
“Cô đã tung những bức ảnh này!”
“Chẳng phải chúng chứng minh hai người rất ân ái sao…”
Tôi còn chưa kịp giải thích, điện thoại của cô ta đã reo lên.
Lương Tự gào lên từ đầu dây bên kia:
“Em nghĩ gì mà dám chụp những bức ảnh như vậy rồi gửi cho đám phóng viên! Em có biết chuyện này ảnh hưởng đến hình tượng của anh thế nào không? Chúng ta đã công khai đính hôn rồi, em còn chưa hài lòng à? Lập tức gỡ tin tức đó xuống, nếu không đừng trách anh không nể tình!”
Hắn rống lên một tràng rồi cúp máy, để lại tiếng tút tút lạnh lùng.
Kiều Nhan cầm điện thoại, ngây ra không biết phải nói gì, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô ta quay lại đầy căm phẫn:
“Tất cả là do cô! Đừng có giả vờ! Cô không cam lòng, nên cố ý làm thế để chia rẽ chúng tôi!”
“Không, không, cô hiểu lầm rồi!”
“Cô cố tình tung tin hắn ở quán bar, để tôi phát những bức ảnh này, rồi lợi dụng chúng để làm tôi bẽ mặt!”
Giọng cô ta sắc lạnh:
“Trả tiền lại đây!”
Tôi giật mình, lắp bắp:
“Không được!”
Kiều Nhan nổi giận:
“Cô không thấy rẻ mạt à? Vừa nhận tiền của tôi xong đã quay lại dây dưa với Lương Tự!”
Tôi vội trấn an:
“Đại tiểu thư, cô nghe tôi giải thích. Tôi thực sự không thích hắn, tôi chỉ thích tiền thôi. Nhưng hắn quá keo kiệt, ăn của tôi, ở nhà tôi mà chẳng trả xu nào. Dù sao tôi cũng đã bán đồ của hắn để lấy lại tiền, nên tôi không chấp nữa.”
Lời giải thích thẳng thắn của tôi khiến cô ta sững sờ.
“Chờ đấy, tôi sẽ chứng minh!”
Trước mặt cô ta, tôi gọi cho Lương Tự.
“Lương Tự, anh xuống phòng thiết kế ngay, tôi có chuyện muốn nói.”
Hắn cười nham hiểm:
“Cuối cùng cô cũng hối hận rồi sao?”
“Trong ba phút, xuống đây ngay!”
Cúp máy, tôi kéo Kiều Nhan chờ ở thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Vừa thấy Lương Tự xuất hiện, tôi chặn hắn lại:
“Anh nói đi, ba năm qua chúng ta rốt cuộc là mối quan hệ gì?”
Hắn cười nhạt:
“Cuối cùng cô cũng chịu cúi đầu. Được rồi, tôi thừa nhận, ba năm qua chúng ta là người yêu, nhưng giờ đã chia tay. Nếu cô muốn…”
Kiều Nhan phẫn nộ nhìn tôi, định bùng nổ, nhưng tôi nhanh chóng cắt ngang lời Lương Tự:
“Chia tay rồi, theo quy tắc, nên trả phí chia tay, đúng không?”
Hắn nhíu mày.
“Tôi tận tâm chăm sóc anh suốt ba năm, sáng sớm làm bữa sáng, tối thức chờ anh về để nấu canh giải rượu, mưa gió gì cũng đi làm kiếm tiền nuôi anh. Tôi đã hy sinh nhiều như thế, chẳng lẽ chút yêu cầu nhỏ này anh cũng không thể đáp ứng? Anh còn là đàn ông không?”
Hàng mày của hắn giãn ra, bị tôi làm cho cảm động:
“Được, tôi sẽ trả.”
Hắn lấy điện thoại ra thao tác, vài giây sau, thông báo chuyển khoản hiện lên trên điện thoại tôi.
Tôi hài lòng, quay sang hỏi Kiều Nhan:
“Đại tiểu thư, cô hài lòng chưa?”
Cô ta sững sờ gật đầu:
“Hài lòng.”
Tôi lập tức thả lỏng, giơ mã thanh toán ra:
“Đã hài lòng thì thanh toán đi. Tôi đâu diễn miễn phí.”
Tiếng thông báo tiền vào tài khoản vang lên. Tôi mãn nguyện cất điện thoại.
Lúc này, Lương Tự mới tỉnh ngộ, mặt đen như đít nồi:
“Tô Mãn! Cô gọi tôi xuống chỉ để đòi tiền? Tôi cảnh cáo cô…”
Tôi ngắt lời, kéo Kiều Nhan đẩy vào lòng hắn:
“Đại tiểu thư, tôi làm tất cả vì cô. Cô phải bảo vệ tôi đấy! Giờ tôi đi trước!”
Lương Tự tức đến mức giậm chân:
“Tô Mãn! Cô đứng lại!”
Kiều Nhan e thẹn ôm lấy hắn:
“Lương Tự, đừng nhìn cô ta, nhìn em này.”