Phế Thái Tử Truy Tình - Chương 4
8
Từ khi tới triều Chu, Nỗ Cáp Xích luôn ngồi ở vị trí cao nhất.
Lần này, ta đi cùng y.
Ta bước theo chân y, bước lên bậc thềm cao nhất, ngồi xuống.
Những ánh mắt trong đại điện tán loạn ngờ vực.
Không ai dám nhìn thẳng vào vị tướng nổi hung danh như Nỗ Cáp Xích, tất cả đều dồn mắt vào ta – một nữ nô bị tặng cho Nỗ Cáp Xích.
Ta được Nỗ Cáp Xích dùng hai vạn binh mã đổi lấy, điều này không phải bí mật ở Đại Chu nữa.
Tất cả mọi người đều đang quan sát ta, bao gồm cả Chu Triêu Tự.
Đặt chân vào đại điện, chỉ bằng ánh mắt đầu tiên ta đã phát hiện ra hắn.
Đây là một loại bản năng khắc ghi vào xương tủy, không phải chỉ vài ngày đêm ngắn ngủi là có thể cạo bỏ.
Chu đế vô năng hèn nhát, khi gót sắt kẻ thù đặt lên cửa nhà, ông ta sợ hãi không dám đứng ra, đành lôi phế thái tử bị nhốt ở lãnh cung bao năm ra, yêu cầu hắn chống đỡ và bảo vệ vùng đất đã suy bại này.
Chu Triêu Tự chính là vị ‘vua’ đích thực của hoàng triều Chu thị hiện nay.
Nhưng hắn vẫn như mọi ngày, ngồi ở một góc khiêm tốn, mộc mạc trong bộ y phục xanh nhạt thêu trúc, tóc dài đen nhánh búi cao, trông như một vị mưu sĩ lạnh nhạt túc trí.
Bước vào trong điện, ánh mắt ta thoáng chạm phải ánh nhìn của Chu Triêu Tự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hắn nhìn ta, nhìn rất chăm chú, rất nghiêm trang, hệt như những tháng năm trong căn phòng tồi tàn nơi lãnh cung.
Ta từng chìm đắm trong ánh mắt ấy, ảo tưởng đáy mắt kia chỉ chứa ái tình dành cho ta.
Nhưng hắn đã vứt bỏ ta, không do dự dù chỉ một khắc.
Hiện tại hắn nhìn ta, cũng chỉ là nhìn như vậy mà thôi.
Hắn không có bất kì hành động nào, không tiến đến kéo ta lại, cũng sẽ không bội ước muốn giữ ta, càng không đón ta quay về.
Hắn là người dịu dàng nhất, cũng là kẻ m//áu lạnh bậc nhất.
Ánh mắt hắn đảo qua đám trang sức xa lạ trên người ta, những trang sức dành cho tì thiếp.
Nỗ Cáp Xích vung tay một cái, ném chén rượu lên mặt bàn, thái độ tùy tiện. Y nhếch mép cười, hỏi đám người bên dưới: “Nhìn chằm chằm vào người của ta như thế, thấy đẹp lắm sao?”
Đại điện tĩnh lặng như tờ, gần như tất cả đều cúi đầu nhìn xuống.
Ta cũng rũ mi mắt, nhặt chén rượu y vừa ném đổ, châm đầy cho y.
Vẫn có một người, mắt không chớp, chăm chú nhìn vào từng động tác của ta.
Nhưng ta không hề nhìn hắn thêm một lần.
9
Chu Triêu Tự vẫn sai người lén tới định ngày hẹn ta.
Khi đó đang giữa chừng yến hội, ca vũ đang biểu diễn trong điện.
Quan khách ăn uống linh đình, tay áo vũ nữ bay lượn chấp chới.
Nỗ Cáp Xích hỏi ta: “Nàng thực sự định đi gặp hắn sao?”
Ta nhìn bóng mình trong chén rượu.
Còn nhớ một tháng trước, khi ta vừa được chẩn ra có thai, Chu Triêu Tự đã vô cùng chiều chuộng săn sóc ta.
Thậm chí ngay cả một chén trà, hắn cũng không để ta tự rót.
Chu Triêu Tự của khi ấy, hẳn không cần giả bộ có tình cảm với ta.
Có thể, hắn đã từng thật lòng rung động vì ta.
Nhưng trong lòng hắn, vị trí của ta vẫn quá thấp.
Cho nên, hắn có thể dễ dàng từ bỏ.
Ta ngửa đầu uống cạn chén rượu: “Ta đi từ biệt hắn mà thôi, các vị chớ đi theo.”
Chu Triêu Tự hẹn ta gặp ở lãnh cung, nơi chúng ta từng ở trong hai năm qua.
Hắn tới sớm hơn, trong bóng đêm, hắn biếng nhác ngồi dưới tán ngô đồng.
Ta đẩy cánh cửa cung sơn son đã cũ kĩ hoen rỉ.
Đình viện, hồ nước, cây cối, nam nhân, hết thảy đều như xưa.
Ngày nay vẫn hệt quá vãng.
Tiếc thay, hôm nay lại không phải ngày cũ.
“Tới rồi à.” Nghe thấy tiếng động, Chu Triêu Tự nhấc mí mắt nhìn về phía ta.
Bên tay hắn có một bầu sứ trắng, hắn đang uống rượu.
Ta chỉ đứng ở cửa, không nhúc nhích.
Hắn lơ mơ nở nụ cười uể oải: “A Ngô, chúng ta đã ngồi ở đây, cùng ngắm trăng thật nhiều lần nhỉ.”
Hắn hơi ngửa đầu ngắm đêm tối.
Đêm nay ánh sao thưa thớt ảm đạm, trăng cũng không xuất hiện.
Đột nhiên, hắn dời ánh nhìn, ngó chăm chăm về phía ta.
Hắn hỏi ta: “A Ngô, nàng hận ta sao?”
Gió lướt qua người ta, thốc vào trong đình viện, lá vàng lao xao rụng.
Tối nay ta đến, chỉ để hỏi một câu.
Cho nên ta cắt đứt những lời lan man của hắn.
Ta kêu tên hắn: “Chu Triêu Tự.”
Sắc mặt ta nghiêm trang, thẳng thừng hỏi một câu: “Chàng có nguyện ý vứt bỏ tất cả, dẫn ta đi khỏi đây không?”
Ngay tối nay, vào thời khắc này.
Ta chờ mong Chu Triêu Tự dẫn ta đi.
Đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho chính mình.
Là ván cư//ợc cuối cùng ta dành cho Chu Triêu Tự.
Là lời khẩn cầu cuối cùng mà ta vứt bỏ tôn nghiêm thốt lên trước mặt hắn.
Một lần cuối cùng.
Nhưng ván cư//ợc này, ta vẫn cứ thua trắng như cũ.
Chu Triêu Tự im lặng thật lâu, sau rốt, hắn đáp lời ta.
Hắn chỉ nói: “A Ngô, nhất định ta sẽ tới đón nàng.”
Nhưng hai chúng ta không còn ‘sau này’ nữa rồi.
Đây đã là cơ hội cuối cùng ta dành cho Chu Triêu Tự.
Cũng là dành cho ta.
10
Con đường về Yến quốc xa xôi dằng dặc.
Quân đội tiến về phía Bắc, quang cảnh dọc đường thong thả chuyển từ sum xuê mướt mát sang tàn bại cằn cỗi.
Dọc đường đi, Nỗ Cáp Xích nhận được một tin.
Chu Sở liên hôn, hai nước liên hợp.
Chu đế mới lên ngôi cưới công chúa nước Sở, Sở vương tặng mười tòa thành trì và đội quân hàng nghìn hàng vạn làm đồ cưới của công chúa.
Khí vận của vương triều Chu thị đã tẫn, cấp bách cần trợ lực từ bên ngoài.
Nước cờ này của triều Chu rất khá đó.
Huống hồ, nghe nói công chúa nước Sở kia từng tuyên bố không phải Chu Triêu Tự thì không cưới, hắn chỉ được lợi, không thiệt chút nào.
Đường xá gập ghềnh quá.
Được tin, ta đột nhiên đổ bệnh, thượng thổ hạ tả, sốt cao nguyên ngày không lùi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ta túm chặt cánh tay Nỗ Cáp Xích: “Bảo quân y, kê cho ta, đơn thuốc ph//á thai.”
Bào thai trong bụng ta đây, mới chỉ hơn hai tháng.
Nhưng không hiểu sao, nó lại khiến ta cảm thấy mình đã trải qua nửa cuộc đời dằng dặc.
Ta sẽ không quay đầu lại nữa.
Mà bào thai này, chính là ràng buộc duy nhất giữa ta và Chu Triêu Tự.
Ta không muốn giữ nó lại.
Ta quả không hổ là đế nữ, một khi đã nhận định mục tiêu là sẽ không thể cải biến.
Trước đây, khi còn đi theo Chu Triêu Tự, trong thế giới của ta chỉ có hắn, mọi chuyện chỉ vì hắn.
Hắn vứt bỏ ta, ta như mất nửa cái mạng này.
Hôm nay, nếu đã muốn quyết tuyệt với hắn, ta sẽ không do dự thêm nữa.
Cắt đứt đi, triệt triệt để để.
Có lẽ Nỗ Cáp Xích đang ước gì ta bỏ cái thai trong bụng đi, từ đầu đến giờ, y luôn cho rằng đây chỉ là một gánh nặng.
Thuốc rót vào bụng, m//áu chậm rãi chảy khỏi cơ thể, ta nhẹ nhàng nhắm mắt, cảm thụ sinh mạng nhỏ bé kia đang biến mất.
Ta đã từng chờ mong nó đến nhường nào.
Nhưng, chung quy nó sẽ không trở lại nữa.
Có điều, bỏ thai rồi, bệnh trạng của ta vẫn chẳng hề có dấu hiệu biến chuyển tốt đẹp.
Về lại Yến quốc, ta bị bệnh suốt một đường, bệnh đi như kéo tơ, cả ngày lẫn đêm ta lơ mơ trong cơn sốt.
Giữa những cơn mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, ta thấy được thật nhiều thứ.
Thấy được ta của năm 8 tuổi, lần đầu nhấc cây đại đao bằng huyền thiết 50 cân.
Thấy ta của năm 10 tuổi bị bắt đi, rồi tự tay gi//ết người, tự mình thoát ra.
Thấy ta của năm 12 tuổi, lần đầu đeo miện vào triều.
Thấy ta của năm 14 tuổi, chỉ vào địa đồ nói với mưu sĩ thân tín bên cạnh, nước Chu mưa nhiều ấm áp, thích hợp an cư, chúng ta sớm muộn gì cũng phải mở rộng bản đồ về phía ấy.
Thấy ta của năm 16 tuổi, nói với mẫu hoàng rằng, ta không muốn làm chim tước trong lồng, ta chỉ muốn làm chim ưng trên trời.
Thấy ta của năm 17 tuổi, lĩnh ám vệ tới nước Chu điều tra, lại bị gián điệp theo ta mười năm ám hại, hốt hoảng chạy trốn, triệt để quên mình là ai.
17 tuổi là lần đầu nếm thất bại của ta.
Thua dưới tay gián điệp, đồng thời còn thua vào tay Chu Triêu Tự.
Cơn sốt hành hạ ta, nhưng cơn sốt này cũng giúp ta nhớ lại tất cả.
Ta nhớ ra ta là ai, nhớ ra mẫu hoàng của ta.
Nhớ lại quốc tình đặc thù của nước Yến.
Yến không như Chu, Chu chú trọng nam tôn nữ ti, nữ không nhập sĩ không vào triều.
Nhưng Yến chú trọng người tài được trọng dụng, mấy trăm năm qua, vị trí tối thượng có một nửa thuộc về các nữ hoàng.
Mẫu hoàng của ta cùng phụ thân chỉ có mình ta.
Ta, là đế nữ duy nhất của vương triều Đại Yến hiện nay.
11
Hai năm sau, một ngày xuân, ta ghìm cương ở cổng thành, nhảy xuống.
Nữ hầu chạy lại, nhận roi ngựa từ tay ta, nhanh nhẹn hội báo quân tình.
“Từ Ngọc thành xuống phía Tây, tướng quân Nỗ Cáp Xích đã phá liền năm thành, tiến quân thẳng vào bụng Lạc thành.”
Tin tức truyền lại luôn trễ hơn thực tế, tính lại thời gian thì hẳn giờ đây Nỗ Cáp Xích đã đánh tới thủ đô nước Chu.
Nhưng vua của bọn họ, lúc này còn đang bị nhốt trong thủy lao của Yến quốc ta.
Nước Yến chếch hướng Bắc, dân sống theo lối du mục, tính cạnh tranh cực mạnh.
Chúng ta chưa từng quan tâm tới sự an ổn hòa bình.
Nắm lấy thời cơ, ngầm chiếm nơi nhỏ yếu, mở rộng địa bàn, đó là những suy nghĩ được khắc sâu vào huyết mạch từng con người Yến quốc ta.
Hai năm trước, về đến Yến quốc, ta vứt bỏ mọi thứ, một lần nữa trút hết tâm tư vào đại nghiệp.
Mục tiêu lớn nhất, chính là vùng đất màu mỡ của Chu quốc.
Hai năm trước, Nỗ Cáp Xích kéo quân xuôi Nam, phá hủy căn cơ của vương triều Chu thị, nhưng vẫn chưa thể triệt để thả lỏng.
Chúng ta ngủ đông hai năm, trù tính hai năm.
Nhưng ngay trước khi hành động, đế vương của triều Chu hiện hành là Chu Triêu Tự lại thân chinh ngự giá, đích thân tới trước cửa thành thủ đô ta.
Hắn tự đưa mình tới.
Chỉ vì muốn gặp ta, chỉ vì muốn đón ta về.
Khi đó, ta ngồi trên đài cao, lạnh nhạt và thờ ơ nhìn hắn.
Hắn vận bộ giáp trắng, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ không thể che giấu.
Để giấu tin tức về ta, hai năm qua Nỗ Cáp Xích luôn tìm cách tuồn tin sai lệch sang Chu quốc.
Vì thế, phải tới thời khắc đó, Chu Triêu Tự mới biết thân phận thực sự của ta.
Hắn đứng bên dưới kia, nhìn ta thật lâu.
Câu đầu tiên hỏi ta là: “Con của chúng ta đâu?”
Con ư?
Thì ra Chu Triêu Tự vẫn còn nhớ rõ, chúng ta có một đứa con.
Ta lẳng lặng và thờ ơ nhìn hắn, không đáp, tự sẽ có người thay ta.
Thị vệ đứng bên cạnh ta vung đao: “Càn rỡ, dám vô lễ với đế cơ!”
Đế cơ, tức là hoàng đế đời kế tiếp.
Ta nhẹ nhàng nhấc tay, thị vệ lùi lại chỗ cũ.
Còn ta, chỉ chống cằm nhìn Chu Triêu Tự.
Hai năm trôi qua, lại mới thấy Chu Triêu Tự.
Hắn vẫn tuấn tú vô song như thế, vẫn nhã nhặn thanh lãnh như thế, dường như, hắn chưa từng thay đổi.
Hắn của hai năm trước từng khiến ta mê muội không kìm được.
Nhưng hôm nay nhìn lại, ta chợt cảm thấy, cũng chỉ thế mà thôi.
Chu Triêu Tự thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chẳng qua… hắn đã xuất hiện vào thời cơ thích hợp nhất.
Vào lúc ta vô tri nhất, yếu ớt nhất.
Vì thế, khi ấy ta mới có thể coi hắn là thiên tiên hạ phàm.
Nhưng đến hôm nay ngoảnh lại trông kĩ, hắn và đám nam nhân thế tục kia, hình như không có gì khác biệt.
Ta không lừa hắn: “Cái thai đó, hai năm trước, trên đường về Yến, ta đã uống thuốc bỏ rồi.”
Mắt Chu Triêu Tự đột nhiên bừng đỏ.
Ta cũng từng nghe nhiều tin tức về hắn trong hai năm qua.
Nghe nói nàng công chúa nước Sở mê luyến hắn muôn vàn đó, cũng bị hắn ghẻ lạnh, đẩy vào lãnh cung.
Chu Triêu Tự dường như sinh ra đã là một người vô tình.
Vì quyền lực, vì lợi ích, hắn có thể vứt bỏ mọi thứ.
Ta của ngày trước, công chúa nước Sở của hiện tại.
Vì thế, lúc này, hắn dựa vào đâu mà tới chất vấn ta về đứa nhỏ kia.
Người buông bỏ nó trước chẳng phải chính là hắn sao.
Kẻ vô tình lại tới đòi chữ ‘tình’ từ ta.
“Đế cơ Nhược Hoa.” Hắn gọi phong hào của ta.
“Thì ra, nàng chính là Nhược Hoa.”
Trong phạm vi Yến quốc này, ta chính là Vương.
Ta không có kiên nhẫn ôn lại chuyện xưa với hắn.
Tư thái thân chinh ngự giá hắn bày ra để đón “A Ngô” thật là quá long trọng.
Ta chỉ muốn chờ xem gậy ông đập lưng ông.
Ta khống chế mọi kẻ bên cạnh hắn, đánh hắn trọng thương rồi tống vào thủy lao.
Mẫu hoàng tới, chỉ hỏi một câu, liệu như thế có quá tàn nhẫn, quá vô tình không, dù sao, hắn cũng là vua một nước.
Ta cười, lắc đầu: “Con đã từng quỳ xuống cầu xin hắn, hắn lại chưa từng mềm lòng với con, dù chỉ một chút.”
Đó là chuyện cũ mà ta tuyệt không muốn hồi tưởng.
Chu Triêu Tự muốn ‘tặng’ ta cho người, ta bám víu lấy hắn không chịu buông tay.
Ta cầu xin hắn, đe dọa hắn, ta từ bỏ tất cả tự tôn vì hắn.
Nhưng hắn vẫn không muốn giữ ta.
Tư thù quốc hận, đối với ta, dường như chẳng có gì khác nhau.
12
Ngủ đông mấy năm, một sớm vùng dậy xuôi Nam, thế như chẻ tre.
Ngày vó ngựa Yến quốc ta đạp đổ cửa thành vương thất Chu thị, ta từng đi vào thủy lao, gặp Chu Triêu Tự.
Đây là lần gặp mặt thứ hai kể từ khi hắn tới Yến quốc.
Hắn đã gầy rộc đi rồi, giờ đang tiều tụy tựa vào vách tường, ngửa đầu, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ nhỏ trên cao kia.
Đó là nơi duy nhất thả ánh sáng vào trong này.
“Ta đếm được mười sáu lần trăng tròn rồi.” Chu Triêu Tự chậm rãi quay đầu ra cửa lao, sắc mặt nhợt nhạt, hắn nhìn ta, “Rốt cuộc nàng cũng chịu xuất hiện.”
Đây có lẽ là lần cuối cùng ta tới gặp Chu Triêu Tự trước khi xuất chinh.
Vì thế, ta đặc biệt kiên nhẫn, đứng ngoài cửa lao, nghe hắn chầm chậm nói về mình, nói về một Chu Triêu Tự đặc biệt chưa bao giờ bày ra cho người ngoài thấy.
Nói về người mẹ với thân phận thấp hèn của hắn, về thủa ấu thơ bị ghẻ lạnh, về những gian nan nhục nhã vô biên liên tiếp ập đến khi đã thành hoàng tử cao quý.
Nói về khát vọng quyền lực trong hắn, về sự cố chấp điên cuồng đối với vị trí cao nhất kia.
Hắn nhìn ta, viền mắt đỏ ửng là sắc màu duy nhất trên gương mặt tái nhợt phát sợ.
Trong quầng sáng ảm đảm lợt lạt, ta vẫn thấy được một giọt lệ từ khóe mắt hắn lăn xuống.
Hắn nói: “Ta chưa từng lừa gạt nàng.”
Hắn còn nói: “Chỉ khi quyền lực trong tay, ta mới có thể vĩnh viễn giữ nàng bên mình, bảo vệ nàng, chúng ta mới có tương lai, có an ổn nửa đời sau bên nhau.”
“Ta đã nói sẽ tới đón nàng, đó là thật.”
Hắn nói: “Ta muốn trở nên mạnh mẽ, nắm trong tay đủ sức mạnh, mạnh đến độ có thể bảo vệ nàng trong vòng tay mình cả cuộc đời.”
Ta khoanh tay, nhẹ nhàng nhíu mày nói với hắn: “Chỉ có điều, cho tới bây giờ, ngươi chưa từng hỏi ta muốn thứ gì.”
Có tiếng bước chân lại gần, phủ thêm áo khoác lên vai ta, người nọ khẽ nhắc nhở: “Chúng ta phải đi rồi.”
Ta nói nốt ý trong lòng: “Chu Triêu Tự, ngươi chỉ luôn tự lấy ý mình làm chuẩn, chưa từng quan tâm người khác nghĩ gì.”
“Ngươi chưa từng hỏi ta, ngươi muốn có quyền lực, muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, nếu ngươi nói ra, ta khi ấy có lẽ đã dốc mọi lực lượng phò trợ cho ngươi.”
“Nhưng ngươi lại lựa chọn cách đổi ta lấy lợi ích.”
Quân trình không thể chậm trễ, nói dứt lời, ta quay đầu định rời khỏi đó.
Nhưng Chu Triêu Tự đã hốt hoảng gọi ta lại: “A Ngô…”
Đã bao lâu rồi, không ai gọi ta bằng cái tên ấy.
Nhưng, thế gian cũng chỉ có một người sẽ gọi như vậy mà thôi.
Hắn hỏi ta: “Nàng…”
Ta cắt ngang lời hắn: “A Ngô không còn nữa.”
“Chu Triêu Tự, A Ngô ấy đã sớm không còn tồn tại rồi, một A Ngô coi ngươi là cả thế giới, đã sớm ch//ết rồi.”
“Là ngươi đã chủ động buông bỏ nàng ấy, ngươi quên sao?”
Ta quay hẳn người đi, bước từng bước ra khỏi lao ngục tăm tối.
Tia nhìn cuối cùng, ta thấy được gương mặt bàng hoàng kinh hoảng và thảm bại của Chu Triêu Tự.
Hắn sợ hãi điều gì?
Là nước nhà sắp bị nghiền nát, là vương vị hắn không giữ nổi?
Hay là vì người con gái A Ngô đã sớm ch//ết, ch//ết trong đêm thu năm ấy?
= Hết =