Phán Phán Của Hắn - Chương 2
Ta ngước mắt lên, liền thấy vẻ mặt u ám của Lục Kỳ An.
Hắn nhíu mày, đôi môi mím lại thẳng tắp.
“Đây là quân doanh, không phải kinh thành, trong doanh trại có quy củ riêng, chỉ cần đã đến đây thì phải đối xử công bằng như nhau.
“Ngay cả chuyện này cũng không làm được, sao phải đến đây, không bằng quay về kinh thành sớm đi.”
Giọng hắn lạnh lùng.
Phụ hoàng và mẫu hậu luôn nuông chiều ta.
Chưa ai từng quở trách ta bao giờ.
Ngay cả phu tử nghiêm khắc nhất cũng chưa từng nói với ta như vậy.
Nửa tháng hành trình gian khổ, cộng thêm sự ấm ức khi bị trách mắng lúc này.
Khiến ta chỉ muốn bật khóc.
Sớm biết vậy, đã không đồng ý gả cho Lục Kỳ An rồi!
“Ta không phải không muốn tuân thủ, chỉ là ta không chịu nổi mùi mồ hôi, mũi sẽ rất khó chịu.”
Những người ở quân doanh lâu ngày, tất nhiên không ngửi thấy mùi đó.
Nhưng đối với ta, mùi đó thực sự quá nồng, không thể không để ý.
Trướng của Lục Kỳ An còn đỡ.
Nhưng vừa bước chân ra khỏi trướng của hắn, dường như ta đã ngửi thấy mùi nồng nặc ấy.
Vừa chua vừa hăng, kèm theo cả sự bức bối…
Trong môi trường như thế, ta không thể dùng bữa được.
Nói tới đây, mắt ta dần trở nên ươn ướt.
Thấy vậy, Lục Kỳ An đột nhiên ngẩn ra.
Hắn im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi: “Thật sự khó ngửi đến vậy sao?”
Vừa định trả lời, ta bỗng cảm thấy một sự thô ráp trên mặt mình.
Là hắn đang lau nước mắt ở khóe mắt ta.
Bàn tay của Lục Kỳ An trắng trẻo đều đặn, các khớp xương rõ ràng. Vì tập võ lâu ngày, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng.
Người trước mặt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mặt ta, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng hơn:
“Sao chỉ khẽ chạm đã đỏ rồi, còn mỏng manh hơn cả nữ nhân.”
Ta có chút chột dạ, cố gắng đổi chủ đề:
“Từ nhỏ da thịt ta đã mền mịn…”
Không đúng, đây đâu phải là trọng điểm!
“Người ở gần hoa lan lâu ngày sẽ không còn cảm nhận thấy mùi hương của hoa, người ở lâu nơi bẩn thỉu cũng không ngửi thấy mùi hôi thối.
“Tướng quân, mùi đó thật sự rất khó ngửi.”
Vừa nói, ta vừa kéo tay áo của Lục Kỳ An, dẫn hắn đến bên giường.
Từ hành lý lấy ra một chiếc khăn tay.
“Tướng quân, người ngửi thử xem.”
Ánh mắt của Lục Kỳ An thoáng tối lại, ánh nhìn dừng lại trên người ta một lúc.
“Ừ, rất thơm.”
Một lúc sau, ta bảo Lục Kỳ An ra ngoài trướng để dùng bữa.
Hắn cầm chiếc khăn tay, bước đi thoăn thoắt, không chút do dự.
7.
Chừng nửa khắc sau, Lục Kỳ An trở về, trên tay cầm vài cái bánh mì cứng và màn thầu.
Khi bước vào, sắc mặt hắn rất khó coi.
Hắn đặt hộp đồ ăn xuống bàn, lạnh lùng nói ra bốn chữ:
“Hôi không chịu nổi.”
Ta nhướng mày, nhặt một cái bánh mì cứng lên và bắt đầu ăn.
“Tướng quân, ta đâu có lừa người!”
“Ừ, từ nay trở đi, người cứ dùng bữa trong trướng.”
Nói rồi, Lục Kỳ An đưa túi nước cho ta.
Ta đang cảm thấy hơi nghẹn, liền nhận lấy và uống một hơi.
Thực ra, Lục Kỳ An cũng khá chu đáo.
Hơn nữa, vừa rồi hắn hung dữ với ta chỉ vì nghĩ ta muốn đặc quyền trong quân doanh.
Ta nghĩ, có lẽ ta vẫn sẽ phải gả cho hắn…
“À đúng rồi, khăn tay của ngươi.”
Hắn đưa trả lại khăn tay cho ta.
Nghĩ một lúc, ta quyết định để hắn giữ lại.
Dù sao, sau này hắn cũng là phò mã của ta…
Lục Kỳ An ngẩn ra một lát, rồi gật đầu, dường như vô tình hỏi:
“Khăn tay này, sao lại thơm như vậy?”
“Có lẽ vì là đồ ta luôn mang theo bên mình.”
“Hình như có rất ít nam tử thích mùi thơm.”
Ta bị nghẹn họng, vội nói:
“Ta dù là nam nhân, nhưng rất ghét mùi hôi, thích những thứ thơm tho!”
Lục Kỳ An cúi đầu, ánh mắt lại dừng trên chiếc khăn tay đơn giản kia.
“Trên này thêu quả vải sao?”
“Ừ, là quả vải đỏ, ăn rất ngon.”
Nói xong, ta thở dài, lẩm bẩm nhỏ:
“Ta thật muốn ăn bánh vải…”
Bỗng dưng không còn cảm giác muốn ăn, ta đặt chiếc bánh mì cứng đã ăn được một nửa xuống.
Lục Kỳ An cầm lấy.
Từng miếng, từng miếng ăn tiếp.
“Mới ăn xong mà đã no rồi? Ăn ít như mèo con vậy.”
Dáng ăn của hắn không được coi là lịch sự, nhưng kết hợp với những đường nét thanh tú tuấn tú trên gương mặt, lại toát lên khí chất uy nghiêm sắc bén.
Lục Kỳ An, quả là rất thanh quý.
8.
Nửa tháng sau, ngày săn bắn trong quân doanh đã đến.
Ta hào hứng đến mức không ngủ được.
Cứ bám lấy Lục Kỳ An hỏi đủ thứ chuyện.
“Tướng quân, đi săn thường săn được gì vậy?”
“Tướng quân, mai bắt đầu lúc mấy giờ?”
Lục Kỳ An bị ta làm phiền đến phát ngán.
“Không ngủ đi, coi chừng sói bắt ngươi đi.”
Giọng hắn khàn khàn, có chút bực bội vì bị quấy nhiễu.
Hắn hỏi: “Sao không ôm ta?”
Ta lúng túng đáp: “Hay là thôi đi…”
“Vì sao?”
“Tướng quân, cảm giác chúng ta làm như vậy thật kỳ lạ…”
Ban đầu, là vì sợ sói.
Sau đó, lại vì đêm lạnh nơi biên ải, mà Lục Kỳ An lại ấm áp như lửa.
Ôm hắn, giống như ôm một cái lò sưởi.
Ôm mãi, không biết vì sao… lại quen dần.
Dù cho Lục Kỳ An xem ta như nam nhân.
Nhưng, nào có hai nam nhân đêm khuya nằm chung giường còn ôm nhau?
Một lúc sau, Lục Kỳ An chậm rãi nói: “Giữa bằng hữu, dĩ nhiên có thể như vậy.”
Nghe đến đây, ta có chút nghi hoặc.
“Thật không?”
Ánh trăng mờ ảo, vài tia sáng chiếu vào, không rõ nét, nhưng ta vẫn có thể mơ hồ thấy được hình dáng tuấn tú của hắn.
Dưới ánh trăng, ta thấy thần sắc của Lục Kỳ An.
Có cảm giác, đôi mắt của hắn có chút sâu thẳm.
“Đương nhiên là thật.”
Được rồi…
Có lẽ, là ta nghĩ nhiều đi.
Sáng hôm sau, ta hưng phấn.
Từ nhỏ, bị phụ hoàng và mẫu hậu quản lý kỹ càng, ta chưa bao giờ có dịp thỏa sức với cưỡi ngựa bắn cung.
Hôm nay, ta nhất định phải chơi thật đã.
Lục Kỳ An đã giới thiệu cho ta quy tắc đi săn.
Các chiến sĩ sẽ chia thành ba người một nhóm, cưỡi ngựa đi săn.
Xuất phát vào giờ Tý, về lúc hoàng hôn.
Nhóm nào săn được nhiều thú nhất sẽ thắng.
Người thắng sẽ được mang theo một ít chiến lợi phẩm để tự thưởng cho mình.
Trước khi xuất phát, ta rất tự tin.
Nhưng đến lúc chia nhóm, hầu như không ai muốn cùng ta, một kẻ yếu đuối.
Lục Kỳ An phụ trách đánh giá, không tham gia.
Hắn nhìn ta.
Chậm rãi nói: “Không đi, ở đây với ta cũng tốt.”
Ta lắc đầu, tìm hai người khác cũng cô đơn để lập nhóm.
Giờ Tý, ánh sáng vừa xuất hiện.
Ta leo lên ngựa, đứng vững trên lưng ngựa.
Kéo chặt dây cương, ngựa hí vang lên, bụi mù bay lên.
Ta ngồi rất vững, nhìn về phía Lục Kỳ An, mỉm cười rạng rỡ:
“Tướng quân, hãy chờ xem, ta sẽ là người chiến thắng.”
Trong mắt Lục Kỳ An có chút ngạc nhiên. Sau đó, biểu cảm đó biến thành thứ cảm xúc mà ta không hiểu, dày đặc đến mức không thể tan biến.
Thiến niên lang khẽ mỉm cười, hàng mi hơi rũ xuống, không thể nào tả xiết được vẻ đẹp.
Hắn nói: “Ừ, ta chờ ngươi.”
Một giây sau, ta giục ngựa chạy vào bãi săn.
10.
Ta săn được khá nhiều thú, mặc dù kích thước không lớn, nhưng tổng số lại nhiều.
Bởi vì đi săn là so sánh số lượng, không phải kích thước.
Khi các chiến sĩ biết nhóm ta thắng, họ đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng khi thấy ta đếm được hơn chục con thỏ, họ liền im lặng.
Giữa đám đông, ta khoanh tay, nở nụ cười rực rỡ về phía Lục Kỳ An:
“Lục tướng quân, ta mời ngươi ăn chân thỏ nướng nhé.”
Lục Kỳ An nhìn ta, dường như hơi thở cũng bắt đầu trì trệ.
Sau một thời gian dài thất thần, hắn gật đầu:
“Ừ.”
11.
Không biết vì sao, gần đây Lục Kỳ An có vẻ đang trốn ta.
Sau khi ăn chân thỏ, hắn không còn quan tâm đến ta nữa…
Khi ăn cơm, để Dương Châu mang đến cho ta.
Hắn không còn ở trong trướng nhiều như trước.
Ngay cả buổi tối, hắn cũng chỉ quay về khi ta đã ngủ say.
Tối đó, ta giả vờ ngủ, cuối cùng cũng đợi được hắn.
Người trước mặt mặc trang phục màu đỏ sẫm, bộ đồ bình thường, nhưng lại toát lên vẻ quý phái và gọn gàng.
Dưới ánh trăng, thiếu niên trong áo đỏ, làn da trắng như tuyết, ánh mắt rõ ràng.
“Lục Kỳ An, ngươi đang trốn ta sao?”
“Không có.”
“Rõ ràng là có!”
Lục Kỳ An không nói thêm gì.
Một lúc lâu sau, hắn hỏi ta, trong nhà có tỷ muội gì không.
Ta là công chúa duy nhất và cũng là con út, không có tỷ muội, chỉ có vài hoàng huynh.
“Không có.”
Một lúc sau, ta mới nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ.
Âm thanh thấp, có phần vô lực.
“Vương Phán, nếu ngươi có tỷ muội thì tốt rồi…”
Ta có chút nghi hoặc.
“Sao vậy?”
Lục Kỳ An cúi đầu, lông mày rậm dài, trong mắt có chút sáng tối, dường như còn sâu hơn cả bóng đêm này.
Hắn nói: “Ngươi không hiểu.”
Ta rốt cuộc không hiểu điều gì?