Nương Ta Là Gián Điệp Ở Tướng Phủ - Chương 3
09
Sau hôm đó, lời đồn trong phủ nổi lên dữ dội như sóng cồn.
Ai nấy đều bàn tán đại tiểu thư và Lục hoàng tử quả thật xứng đôi, không thể thành hôn thì thật đáng tiếc này kia…
Đám hạ nhân không rõ nội tình thấy ta không được cha mẹ sủng ái, lại càng ỷ thế làm càn, dám thì thầm to nhỏ ngay trước mặt ta.
Ta nghe lời nương dặn, giả vờ câm như cút, im lặng không lên tiếng – dù sao cũng sẽ có người ra mặt dẹp yên.
Quả nhiên, không bao lâu sau, những lời đồn đó liền truyền đến tai cha. Tốc độ nhanh đến mức khiến ta nghi ngờ nghiêm trọng rằng kẻ giật dây phía sau chính là Thẩm Thiến Thiến.
Không nằm ngoài dự đoán, cha nổi trận lôi đình, đem toàn bộ bọn lắm miệng kia ra xử lý hết.
Thẩm Thiến Thiến sau khi nghe tin, không hề khóc lóc ầm ĩ.
Nàng ta tháo hết trâm vòng, mặc y phục trắng giản dị, xách một tay nải nhỏ đến trước mặt cha nhận lỗi.
“Phụ thân.”
Nàng ta rưng rưng nước mắt:
“Dù nữ nhi không biết những lời đó từ đâu truyền ra, nhưng chung quy vẫn là do nữ nhi mà khởi, nếu vì thế khiến muội muội không vui, thì đều là lỗi của nữ nhi. Hôm nay nữ nhi tự nguyện rời khỏi phủ, chỉ vì không muốn liên lụy phụ thân mẫu thân thêm nữa. Xin người hãy thành toàn.”
Lời nói thì là xin lỗi, nhưng câu nào câu nấy đều đong đầy ủy khuất, khéo léo kể khổ vô cùng.
Một chiêu lấy lùi làm tiến quá khéo léo!
Ánh mắt cha lập tức hiện lên vẻ không nỡ.
May mà nương ta không phải kẻ dễ nuốt trôi bánh bao không nhân. Người lập tức ôm lấy Thẩm Thiến Thiến, gương mặt đầy phẫn uất trừng mắt nhìn cha:
“Thừa tướng gia, Thiến Thiến biết chuyện hiểu lý, ngoan ngoãn như vậy, thiếp thật sự không hiểu, vì sao nó lại không thể gả cho Lục hoàng tử? Cứ phải tiện nghi cho con nha đầu dơ dáy kia? Thiếp mặc kệ cái gì mà con ruột hay con gì, thiếp chỉ nhận Thiến Thiến là con gái thiếp thôi!”
Cha trừng mắt, chỉ tay run rẩy:
“Bà… bà… hồ đồ vừa thôi!”
Thẩm Thiến Thiến gục trong lòng nương, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, nhưng ánh mắt thì vẫn lén liếc quan sát phản ứng của cha.
Nương ta lập tức thêm một mồi lửa nữa:
“Nếu thừa tướng gia không dám tâu với Hoàng thượng, thì ta sẽ đi cầu Quý phi nương nương! Cùng lắm… ta sẽ quỳ trước cổng cung điện, nếu Quý phi không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy!”
Gương mặt Thẩm Thiến Thiến cảm động như nước tràn mắt, còn nương ta thì khí khái như tử vì đạo – tình mẫu tử này đúng là trời cao biển rộng cũng khó sánh kịp.
Cha ngồi trên ghế, xúc động đến mức gân xanh nổi đầy trán, môi mấp máy run run…
Lại… lại còn định quỳ ở trước cổng cung, để thiên hạ đều biết sao?!
Chẳng phải muốn dồn ông vào chỗ chết cho nhanh hơn à?!
Hai mắt cha tức đến trắng dã, cuối cùng lăn đùng ra xỉu.
10
Sau khi tỉnh lại, cha lập tức giam lỏng Thẩm Thiến Thiến, còn ra lệnh cấm nương không được gặp nàng ta.
Ông giận dữ quở trách nương:
“Con ruột của mình thì không thương, lại đi cưng chiều một đứa thiên kim giả bị ôm nhầm. Bà bị nước vào đầu rồi sao? Từ giờ trở đi, không được phép gặp lại Thẩm Thiến Thiến nữa, hãy thân thiết với Bảo Châu nhiều vào!”
Nương thì vừa tức tối bất bình, vừa danh chính ngôn thuận mà ngày ngày ở bên ta, đi đâu cũng kè kè một chỗ, dính lấy nhau như hình với bóng.
Cha lại gọi riêng ta đến, giọng đầy khuyên nhủ:
“Con mới là đại tiểu thư đích xuất của Tướng phủ, là vương phi tương lai được Lục hoàng tử đích thân chọn. Sao lại để cho con bé Thiến Thiến kia lấn lướt chứ? Con không định tranh giành một chút sao?”
Ông cố gắng khơi dậy tính hiếu thắng trong ta, để ngăn cản Thẩm Thiến Thiến. Ai ngờ ta lại bày ra bộ dạng chẳng có tiền đồ chút nào:
“Cha, con chỉ là một nha đầu quê mùa không hiểu quy củ, nương cũng chẳng thích con. Con sợ… thôi thì… chị thích thì cứ để chị lấy chàng ấy đi vậy.”
Cha ta lập tức nổi giận:
“Lão phu anh minh cả đời, gan dạ dám làm dám chịu, sao lại sinh ra một đứa vô dụng đến thế này!”
Ta trong lòng lật trắng mắt:
Gan dạ như cha? Dám cả với nữ nhân của Hoàng thượng, còn để lại một món nợ lớn như vậy phơi giữa ánh sáng thiên hạ.
Thấy ta như bùn nhão không đắp nổi tường, cha bất đắc dĩ chỉ còn cách đẩy nhanh tiến trình hôn sự với Lục hoàng tử, sợ giữa chừng lại xảy ra biến cố gì nữa.
Thẩm Thiến Thiến bị giam trong viện, vắt óc cũng không hiểu nổi rốt cuộc sai ở đâu.
Lần này cha ra tay rất quyết tuyệt, rút hết người có thể dùng bên cạnh nàng ta. Thẩm Thiến Thiến nóng lòng mà không có cách nào, chỉ có thể ngày ngày trông trời rơi lệ.
Nàng ta tương tư thành bệnh, mà ta thì ngày ngày gặp người mà nàng ta ngày đêm nhung nhớ.
Cha vì muốn vun đắp tình cảm giữa ta và Lục hoàng tử, không ngừng vắt óc nghĩ cách tạo cơ hội cho hai bên.
Có lẽ vì có ám chỉ từ Hoàng thượng, Lục hoàng tử đối với ta không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn luôn đúng hẹn, kiên nhẫn cùng ta dạo chơi, trò chuyện.
Nhìn gương mặt tuấn tú ấy, ta không khỏi suy nghĩ mông lung – hắn giống Hoàng thượng hơn, hay giống Quý phi hơn?
Nếu giống Đức phi… thì cũng chẳng trách cha ta đắm đuối si mê, đến mức dám làm chuyện đại nghịch bất đạo.
Ngoại tổ phụ điều tra được rằng, Đức phi từng quen biết cha ta từ trước khi nhập cung. Sau khi bị hãm hại, bà từng bị phế và sống một thời gian trong am ni cô.
Mà thời điểm đó… trùng khớp với lúc nương mang thai rồi bị tráo đổi.
Nghĩ kỹ lại, chuyện nương mang thai… có khi cũng nằm trong toan tính sẵn có của cha, chỉ để đánh lừa thiên hạ, di họa thiên long.
Tuy những điều này chưa thể xem là bằng chứng, nhưng trong lòng ta, suy đoán ấy đã gần như chắc chắn.
…Khoan đã.
Lục hoàng tử chẳng lẽ cũng là con ruột của cha?!
Ý nghĩ ấy khiến ta lạnh toát mồ hôi toàn thân — ta không có hứng với mấy trò loạn luân đâu!
Nhưng nghĩ lại… dù cha có không thương ta, cũng không đến mức đem nhi tử ruột đẩy vào hố lửa.
Cho nên… Lục hoàng tử hẳn vẫn là cốt nhục của Hoàng thượng.
Đầu ta rối như tơ vò, đang suy nghĩ miên man thì…
Lục hoàng tử bất ngờ nhìn ta, đôi mắt đào hoa như cười như không:
“Trên mặt bản vương có hoa sao? Sao tiểu thư Thẩm cứ nhìn mãi không rời thế?”
11
Ta thẹn đến mức vội vàng cúi đầu, trong lòng âm thầm mắng mình không có tiền đồ.
“Điện hạ tuấn tú như vậy, thần nữ chỉ cảm thấy… mình không xứng.”
Ta thành thật đáp.
Hắn bất ngờ bật cười:
“Thẩm cô nương thật là ngay thẳng, so với mấy tiểu thư lòng vòng trong kinh thì hơn nhiều.”
Đây là… đang khen ta ư?
“Thần nữ chỉ nói sự thật. Thần nữ từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, dĩ nhiên không thể so với các tiểu thư kinh thành. Các nàng đều nói… nói rằng tỷ tỷ mới là người xứng đôi với điện hạ hơn.”
Ta thật sự tò mò — nếu Lục hoàng tử cũng có cảm tình với Thẩm Thiến Thiến, vậy cha và Quý phi sẽ ứng phó thế nào?
“Cô nói đến thiên kim giả của Thẩm gia ấy à?”
Hắn dường như còn chút ấn tượng với Thẩm Thiến Thiến:
“Ngươi không trách nàng ta chiếm tổ chiếm ổ, đoạt đi vị trí vốn thuộc về mình, còn lên tiếng bênh vực nữa?”
Lục hoàng tử có vẻ rất hứng thú, chăm chú nhìn ta.
“Không… không…”
Ta vội xua tay:
“Cha mẹ đều nói, dù tỷ ấy không phải con ruột, thì cũng vẫn là đại tiểu thư Thẩm gia, thân phận… cũng giống như thần nữ thôi.”
Trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia khinh thường:
“Đừng ngốc như vậy. Nếu thật sự giống nhau, thì sao Thừa tướng lại gả ngươi cho bản vương, mà không phải là nàng ta? Miệng thì nói công bằng, kỳ thực lòng đã thiên lệch từ lâu rồi!”
Lục hoàng tử nói vậy… là có ẩn ý?
Chẳng lẽ trong cung, hắn cũng không được vừa lòng?
Ta im lặng một lúc, rồi ngây thơ hỏi:
“Điện hạ… có thấy tỷ tỷ rất đáng thương không?”
Hắn liếc ta một cái:
“Nàng ta có đáng thương hay không thì liên quan gì đến bản vương? Bản vương chỉ biết, vị chính phi tương lai của bản vương là Thẩm Bảo Châu – đích nữ Thừa tướng Thẩm đại nhân!”
Lời này của Lục hoàng tử, ta tin là thật.
Cha ta đang quyền thế ngập trời trong triều, nếu có thể giành được sự hậu thuẫn của ông, thì trên con đường đoạt vị hẳn sẽ vững vàng hơn rất nhiều.
Chỉ có điều… hắn muốn cưới là đích nữ của Thẩm gia, còn người đó có phải là Thẩm Bảo Châu hay không, e rằng với hắn không quan trọng.
Quả nhiên… nương nói đúng.
Chỉ cần có giá trị, dù là một con heo nái, nam nhân cũng sẽ tranh nhau cưới về.
Ta giả bộ rất hài lòng, níu lấy tay áo Lục hoàng tử lắc nhẹ, ngây ngô nói:
“Điện hạ, người thật tốt với thần nữ.”
Trong mắt Lục hoàng tử thoáng hiện một tia thương hại.
Hắn bỗng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa mái tóc trước trán ta:
“Nếu ai cũng giống như ngươi… thì tốt biết bao.”
12
Không biết có phải vì lần trước Lục hoàng tử tỏ ý thân thiết với ta bị truyền ra ngoài hay không, mà chỉ mấy ngày sau, Đức phi nương nương đã truyền ta vào cung diện kiến.
Ta ôm một bụng lo lắng bước vào cung, sợ bà sẽ đem hết oán thù giữa bà và phụ thân… trút lên đầu ta.
“Ngươi chính là Thẩm Bảo Châu – nữ nhi thất lạc nhiều năm của Thừa tướng Thẩm đại nhân?”
Một giọng nói cao ngạo vang lên:
“Ngẩng đầu lên, để bản cung nhìn xem nào!”
Ta từ từ ngẩng đầu, liền bị người ngồi phía trên làm cho choáng váng mắt mũi — cả người tỏa ra ánh sáng như ngọc, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trời cao ơi, Đức phi thật sự quá đẹp, thêm khí chất quý phái đoan trang, khiến người ta không thể rời mắt.
Ta âm thầm khấn thầm trong lòng: Nương ơi, so với bà ấy, người đúng là không có cửa thắng thật.
Nhưng mà… cũng may nương không dựa vào sắc, mà dựa vào nhà mẹ đẻ giàu sụ và đống ngân phiếu trắng tinh!
Định thần lại, ta mới giật mình nhận ra — Thẩm Thiến Thiến có rất nhiều nét giống Đức phi, dù dĩ nhiên không đẹp bằng. Rõ ràng là bị phần huyết thống của cha ta kéo lùi lại.
Lục hoàng tử cũng có năm phần giống Đức phi, có thể đoán Hoàng đế bệ hạ hẳn là một mỹ nam tử chính hiệu.
Nếu ba mẹ con kia cùng đứng cạnh nhau, thật sự rất dễ khiến người ta sinh nghi về mối quan hệ giữa họ.
Chẳng trách cha ta nhất quyết không cho Thẩm Thiến Thiến nhập cung.
“Hừm, diện mạo bình thường, tư chất thì tầm thường, không hiểu bệ hạ rốt cuộc đang nghĩ gì nữa!”
Người ngồi trên kia tỏ rõ sự bất mãn với ta:
“Tội cho hoàng nhi của bản cung, hắn còn dám trước mặt bản cung khen ngươi, bản cung thấy ngay cả một ngón tay của tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng chẳng bằng!”
Xem ra, tính khí của Lục hoàng tử đúng là di truyền từ phụ mẫu.
Ta cúi đầu lo sợ:
“Lời nương nương dạy thần nữ xin vâng, thần nữ thật sự hổ thẹn. Xin Hoàng thượng và nương nương thu hồi hôn ước, hãy để tỷ tỷ gả cho điện hạ đi ạ.”
Sắc mặt Đức phi giật giật, cắn răng thật lâu mới rít ra từng chữ:
“Nói bậy gì thế! Ý chỉ của bệ hạ nào phải thứ có thể tùy tiện thay đổi? Ngươi tưởng nơi này là cái quê mùa không có quy củ của ngươi sao?!”
Trong lòng ta cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đáng thương:
“Nhưng thần nữ thật sự không xứng với điện hạ… Mẫu thân còn mắng thần nữ là si tâm vọng tưởng, bảo sẽ đến cầu xin nương nương thu hồi hôn ước, nhường lại nhân duyên cho tỷ tỷ.”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn! Hoàng tử mà cũng là chuyện nội quyến nữ nhân có thể tùy ý chen vào sao?!”
Đức phi đã không kiềm nổi, phải bật dậy khỏi ghế:
“Phụ thân ngươi không quản, để mặc mẹ ngươi quậy phá à?!”
“Phụ thân không cho phép, điện hạ cũng từng bảo thần nữ yên tâm. Thế nhưng hôm nay vào cung, thấy nương nương không vui như vậy, thần nữ mới nghĩ, có lẽ lời mẫu thân nói là đúng… Thần nữ quả thật không bằng tỷ tỷ. Nếu nương nương không nỡ tự mình ra mặt, thần nữ sẽ vào cầu xin Hoàng thượng.”
Đức phi chắc hẳn đã phải xây dựng tâm lý từ rất lâu, cuối cùng ra sức đè nén cơn giận, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
“Ngươi… cái nha đầu này cũng nhiều tâm tư thật đấy. Bản cung bất mãn hồi nào? Chẳng qua thấy ngươi sắp thành hôn với hoàng nhi của bản cung, nên mới răn dạy vài câu thôi. Về sau đừng nhắc đến tỷ tỷ ngươi nữa — bản cung chỉ nhận ngươi là con dâu mà thôi.”
Chữ “con dâu” ở cuối bị bà ta nhấn mạnh từng từ, nghe vào tai… cắn răng nghiến lợi rõ ràng!