Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài - Chương 2
6
Lúc đầu, các thím trong thôn thấy mẹ con ta đáng thương, muốn tìm cho nương một tấm chồng để có chỗ dựa.
Nhưng không biết từ khi nào, đủ loại người không ra gì cũng được giới thiệu cho bà.
Bà từ chối nhiều lần mà vẫn có mối bà mai đến quấy rầy.
“Phiền chết đi được.”
“Ta lên núi hít thở không khí một lát, nếu có ai tới nữa, con cứ tùy ý đuổi đi là được.”
Nương ta đeo giỏ trúc lên lưng, nói xong liền muốn rời đi.
Ta vội kéo bà lại, nhỏ giọng dò hỏi: “Nương thực sự không định tái giá sao?”
Góa phụ Trương nhà bên vì muốn lấy chồng mà bỏ rơi con ruột.
Ta cũng sợ nương sẽ bỏ ta mà đi lấy chồng mất.
Nương ta dường như nhận ra sự bất an trong mắt ta, liền ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ta.
“Không lấy, nương không lấy chồng.”
“Chúng ta chẳng phải vẫn sống tốt sao? Ta lấy chồng làm gì chứ? Chẳng lẽ để hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình?”
“Ta đâu có ngu như thế!”
Bà véo véo má ta, dịu dàng dỗ dành:
“Con gái ta đúng là hay suy nghĩ vẩn vơ, nương không thiếu tiền, mà con lại biết chăm sóc người khác như vậy, ta sao nỡ đi lấy chồng đây?”
Ta ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy bà nói có lý.
Cảm giác bất an dần tan biến.
Ta ngượng ngùng cười cười.
Nương cũng cười rộ lên, hôn chụt một cái lên má ta rồi mới ra ngoài.
Mãi đến khi mối bà mai lại tới cửa, nụ cười trên mặt ta mới tắt đi.
“Niệm Niệm, nương con đâu? Hôm nay có một mối rất tốt đấy!”
“Đó là Lưu viên ngoại trên trấn, gia sản phong phú, nguyên phối thê tử bệnh nặng, ông ta muốn cưới thêm vài thiếp để mở rộng dòng dõi. Nương con xinh đẹp, dáng dấp lại tốt, ông ấy không ngại chuyện bà đã có con, cũng sẵn lòng nhận con theo về.”
“Cơ hội hiếm có đấy, con còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi nương con ra đây!”
7
“Nương con không lấy chồng đâu.”
Mối bà mai sững người, có vẻ không ngờ ta lại từ chối thẳng thừng như vậy.
“Điều kiện tốt thế mà các người còn chê sao?”
Ta nghiêng đầu, ra vẻ ngây thơ hỏi lại: “Điều kiện của ông ta rất tốt sao?”
“Cha ruột ta là đại tướng quân, vậy mà ông ấy muốn cưới nữ nhân khác, nương ta còn chẳng cần nữa.”
“Huống chi, Lưu viên ngoại đã già đến nửa chân xuống mồ, chẳng lẽ còn tốt hơn cha ta sao?”
Mối bà mai cười gượng, “Đương nhiên là cha con tốt hơn.”
“Nhưng mà, nếu nương con muốn tìm một người còn tốt hơn cả cha con, e rằng chỉ có thể vào cung làm phi tử thôi.”
“Chuyện đó không cần phiền bà lo lắng, xin mời về cho, sau này đừng tới nữa.”
Hừ, vào cung?
Hoàng đế có biết bao nhiêu nữ nhân, thân thể đều đã bẩn hết rồi, còn không xứng với nương ta.
Nương ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, tinh thông y thuật, lại còn giỏi võ công.
Đám nam nhân thối trong thiên hạ này, làm gì có ai xứng với bà!
Thế nhưng—
Điều ta không ngờ là, nương ta quá lương thiện.
Bà ra ngoài một chuyến, vậy mà lại nhặt về một nam nhân đang hôn mê.
Hắn rất cao, nằm trên giường đất trong nhà ta, chiếm mất một nửa chỗ.
Y phục của hắn cực kỳ hoa lệ, so với nữ nhân xấu xa kia còn xa hoa hơn.
“Niệm Niệm, mau đi lấy cho nương một chậu nước.”
“À, ồ, được thôi.”
Đợi đến khi nương lau sạch mặt hắn, hai mẹ con ta đều ngây người.
Nam nhân này… đẹp quá đáng!
Mái tóc dài đen nhánh bóng mượt, được trâm ngọc cố định.
Làn da trắng nõn như lòng trắng trứng, lông mi dày rậm như chổi quét, sống mũi cao thẳng tắp.
Chỉ có đôi môi hơi tái nhợt, mang theo chút bệnh tật.
“Trời ạ, nam nhân này sao có thể đẹp phạm quy như thế chứ!” Nương ta kinh ngạc thốt lên.
“Nương, người chảy nước miếng rồi.”
“A, thật sao?”
Bà vội vàng lau lau khóe miệng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn dù chỉ một chút.
Miệng còn không ngừng cảm thán: “Nương đúng là đói quá rồi!”
Ta vội vàng nhảy xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày đã vội nói: “Con đi nấu cơm!”
Chưa kịp đi xa, đã nghe bà lẩm bẩm: “Đói này… không phải đói kia đâu…”
Ta ngơ ngác, không hiểu bà đang nói gì.
Nương ta hơi đỏ mặt, ho khan một tiếng rồi phẩy tay: “Khụ, không có gì, con đi nấu cơm đi, ta nhân tiện châm cứu cho hắn.”
8
Nam nhân kia mãi đến chiều hôm sau mới tỉnh lại.
Mở miệng câu đầu tiên là gọi nương ta: “Nương tử.”
Hai mẹ con ta cùng trừng mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
Hỏi han một hồi, kiểm tra một lượt.
Cuối cùng xác nhận hắn không phải chỉ đơn giản là mất trí nhớ.
Tên tuổi, quê quán, thân thế… hắn không nhớ gì cả, lời nói không có logic, trí tuệ chẳng khác nào trẻ con.
“Nương, giờ phải làm sao?”
Nương ta mặt mày u ám.
“Thì còn làm sao nữa, đành giữ hắn lại thôi.”
“Lúc đầu ta cứu hắn là vì thấy hắn ăn mặc bất phàm, muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền chẩn bệnh, ai dè cứu xong mới phát hiện đây là một tên ngốc.”
“Haizz, xem ra tất cả là thiên ý!”
Giọng nói có vẻ bất lực.
Nhưng mà… sao bà cứ cười tủm tỉm mãi thế kia?
“Niệm Niệm này, sau này chọn phu quân, hoặc là chọn người có tiền, hoặc là chọn người có sắc, tuyệt đối đừng chỉ chọn kẻ đối tốt với con. Lỡ như một ngày nào đó hắn không tốt với con nữa, con sẽ chẳng còn gì trong tay.”
Ta mơ hồ gật đầu.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, ta mới không lấy chồng đâu, ta muốn đi theo nương cả đời!
Để tránh dị nghị, nương ta và Tô Cửu đã bái đường, chính thức danh chính ngôn thuận.
Tô Cửu chính là “cha ngốc”.
Vì trên miếng ngọc bội mang bên mình của hắn có khắc một chữ “Cửu”, nên nương ta liền cho hắn lấy họ của mình.
Lý chính làm chứng, mấy bác mấy thím quen biết trong thôn làm khách.
Hôn lễ tuy đơn giản, nhưng nghi thức cần có đều có đủ.
Chỉ là… đến lúc động phòng, lại xảy ra chuyện.
Ta và cha ngốc cãi nhau một trận.
9
Nhà ta có tổng cộng ba gian: một gian để ở, một gian chứa củi, một gian làm bếp.
Sau khi có tiền, nương ta không mua thêm đồ gì lộ liễu. Bà nói phô trương tài sản dễ khiến người ta ghen tị, rước họa vào thân.
Vậy nên bà cố tình giấu đi chuyện mình biết săn bắn và y thuật.
Cũng may bà có một không gian đặc biệt, toàn bộ con mồi săn được trước đây đều đưa về nhà thông qua nó.
Ta không hiểu “không gian” là gì, nhưng ta biết rõ, tuyệt đối không được để lộ chuyện này với người ngoài.
Trước đây, nhà chỉ có hai mẹ con, một cái giường đất đủ để ngủ.
Bây giờ có thêm người thứ ba, dù chỗ ngủ vẫn đủ, nhưng cha ngốc lại không chịu.
Hắn cứ làm loạn không ngừng.
“Nguyệt Nguyệt là nương tử của ta, chỉ có thể ngủ với ta, ngươi ra ngoài ngủ đi!”
“Ngươi sao không ra ngoài chứ? Nương là của ta, nhất định phải ngủ với ta!”
Ta đứng trên giường đất, hai tay chống hông, quyết không nhượng bộ.
Nhưng cha ngốc cũng không chịu nhường.
“Nương tử là của ta!”
“Nương là của ta!”
“Nương tử là của ta!”
Cứ thế qua lại, giọng điệu hai bên càng lúc càng to.
…………
“Im miệng!” Nương ta quát lớn.
Bà day day trán, giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn: “Còn ầm ĩ nữa thì cả hai đứa cuốn xéo ra ngoài cho ta!”
Nương tức giận rồi.
Ta hơi hoảng, vô thức xoắn ngón tay, không biết phải làm gì tiếp theo.
Cha ngốc vẫn trừng mắt nhìn ta, nhưng ngay sau đó lại quay sang nũng nịu với nương ta, vẻ mặt đầy ấm ức.
“Nương tử, Tiểu Cửu thích nàng, Tiểu Cửu làm nương tử giận rồi, đáng bị đánh!”
Nói xong, hắn còn tự vỗ lên người mình.
Nương ta đưa tay ngăn lại.
Hắn cười hì hì, nhanh như chớp hôn lên mặt bà một cái.
Nương ta sững sờ một lúc, rồi bật cười.
Hai người cứ thế vui vẻ trêu đùa, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Theo lý, nếu nương vui, ta cũng nên vui.
Nhưng chẳng hiểu sao…
Mũi ta cay cay, hốc mắt cũng nóng lên.
10
Ngày hôm sau, nương ta sắp xếp một chiếc giường nhỏ trong phòng chứa củi, bảo ta chuyển ra đó ngủ.
Ta sững sờ trong giây lát, nhưng rồi cũng chấp nhận.
Ta không muốn làm khó nương.
Bà xoa đầu ta, còn khen ta hiểu chuyện.
Ta cố gắng nở một nụ cười như không có gì xảy ra.
Hôm đó, nương muốn vào huyện thành, lần này không dẫn ta theo mà dẫn cha ngốc đi cùng.
Trước khi đi, ta níu chặt tay bà, không chịu buông.
“Nương ơi, con cũng muốn đi.”
“Chúng ta ra ngoài có việc, mang theo con không tiện.”
Trước đây, mỗi lần ra ngoài bà đều dắt ta theo.
Nhưng từ khi cha ngốc xuất hiện, bà bắt đầu bỏ ta lại.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi lần ra ngoài, bà đều không mang theo ta.
Hôm nay cũng vậy.
“Niệm Niệm, chúng ta đi đây.”
“Ừm.”
“Nhớ đừng chạy lung tung.”
“Dạ.”
Ta đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục quét sân.
Chỉ đến khi bóng hai người họ khuất dần, ta mới chạy ra cổng, ngơ ngẩn nhìn theo hướng họ rời đi.
“Niệm Niệm, đứng thẫn thờ ngoài cửa làm gì vậy? Sao lại khóc rồi? Ai bắt nạt con hả?”
Tiếng gọi của lý chính gia gia kéo ta về thực tại.
Ta vội lau nước mắt, cười gượng.
“Không ai bắt nạt Niệm Niệm đâu, chỉ là cát bay vào mắt thôi.”
“Haha, không bị bắt nạt là tốt rồi. Mau về đi, nương con cưng con như thế, chắc chắn sẽ không để con bị ai ức hiếp đâu.”
Ta ngẩn người.
Phải rồi.
Nương ta đối xử với ta tốt như vậy, sao có thể bỏ rơi ta được chứ?
Chắc chắn là bà thực sự có chuyện nên mới không dẫn ta theo.
“Cảm ơn lý chính gia gia, con về nhà đây.”
Từ ngày hôm đó, ta thu lại địch ý với cha ngốc.
Nhưng ta vẫn không thích hắn, vì hắn luôn chiếm mất nương của ta.
Có điều ta không ngờ tới—
Chỉ mấy ngày sau, hắn liền bị một nhóm hắc y nhân bắt đi.