Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài - Chương 1
1
“Sơ Nguyệt ngươi quyền thế chẳng hiểu lễ nghi bên cạnh phu quân chẳng qua chỉ làm mất mặt mà thôi”
“Bây giờ phu quân đang thánh tâm sủng ái vì tránh khác nắm thóp khó lòng mở miệng Vậy nên thỉnh tỷ tự nguyện rời để giữ gìn danh dự cho phu quân”
Nữ nhân xong còn khẽ cúi nương thực sự vô cùng chu lễ nghi
Nương lảo đảo vịn lấy mới vững
Bà lau khóe mắt gắng gượng mà rằng: “Ta và Cảnh An ca ca thanh mai trúc mã một khi đã gả cho thì vĩnh viễn là của ”
“Ta thể ngoài thể cần danh phận chỉ mong ở bên cạnh hầu hạ ”
Triệu Cảnh An chính là cha mấy ngày gửi thư về
Thư rằng thắng trận hoàng đế phong làm Hộ quốc Đại tướng quân còn ban hôn cho đích nữ phủ Thừa tướng Giang Uyển Ninh
Vì cảm kích nương đã vì gia đình mà vất vả bao năm cha hưu bà chỉ phong bà làm quý
Cha bận quân vụ thể rời kinh nên phái đến đón chúng
Giang Uyển Ninh vì chia sẻ lo toan cùng phu quân chủ động tiếp nhận chuyện nhưng mục đích nàng tới đây để đưa chúng về kinh mà là để thuyết phục nương tự nguyện rời
Chỉ là nàng biết chúng căn bản hề ý định về
Nương bà ham hố gì cái danh quý càng cùng khác chung một phu quân
Bà còn tường cao cổng lớn của hào môn thế gia chẳng khác nào lao tù bên trong đều là lang sói hổ báo chỉ cần bước chân nhẹ thì mất một lớp da nặng thì bỏ mạng
bảo bà buông tay dễ dàng với tính cách của bà quả thực khả năng
2
Hai giằng co
Nương lùi nhường trong mắt tràn đầy tình yêu son sắt với cha
Giang Uyển Ninh siết chặt khăn tay ngẩng lên liếc mắt hiệu cho nha
Nha tiến lên nâng cằm lên cất giọng chế nhạo: “Nữ nhi của Tướng quân tính đã sáu tuổi nhỉ Cũng vài phần xinh yêu mị đấy”
Đối diện với ánh mắt ghét bỏ của ả mạnh tay hất tay ả
Nha lảo đảo một bước giận quá hóa thẹn giơ tay định tát
Nương lập tức kéo lòng che chở
“Xin quý nhân thứ tiểu nữ chút sạch sẽ quá mức nên phản ứng mạnh”
Ý tứ chính là: Ngươi bẩn như đừng động con gái nó sợ bẩn
“Tiểu thư xem” Nha hiểu lời ngầm tức đến mức giậm chân
Giang Uyển Ninh bình tĩnh điều trong ánh mắt mang theo vài phần suy tính
“Xem tỷ tỷ thương con gái nhỉ”
“ tỷ tỷ biết kinh thành là nơi nào Đó là nơi tập trung hoàng thân quốc thích quyền quý đầy rẫy lỡ như… con bé vô tình đụng ai tỷ tỷ xem tỷ bảo vệ nó ”
Đe dọa trắng trợn đe dọa
Nương siết chặt lòng giọng cũng lạnh hẳn : “Tướng quân sẽ bảo vệ mẹ con Niệm Niệm là con ruột của ”
Giang Uyển Ninh như thể chuyện hoang đường lắm ghé sát nương thấp giọng thì thầm: “Tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài mà quyền quản gia trong tay – chính thất chủ mẫu Các ngươi sống thế nào chẳng là do quyết định ”
“Vậy nên vì con gái ngươi nhất hãy suy nghĩ cho kỹ”
Dừng một chút nàng nhạt tiếp tục uy hiếp: “Ta tín Phật thích sát sinh nhưng thủ đoạn hành hạ trong hậu trạch biết ít ”
3
Nữ nhân xa lấy mạng để uy hiếp nương
Bà tức đến mức thân run rẩy
Nước mắt lăn dài lê hoa đái vũ đáng thương bất lực
“ dân phụ tay trói gà chặt nếu rời khỏi phu quân bảo mẹ con sống đây”
Tay trói gà chặt
Ta len lén liếc vết máu khô cửa phòng chứa củi bên trong vẫn còn một con lợn rừng lớn đó nhé
Trong chốc lát phân biệt là nương đang diễn thực sự dọa sợ
mà…
Khóc theo chắc chắn sai
Ngay đó há miệng òa lên
Vừa lặp lặp : “Cha ruột ơi Niệm Niệm nhớ cha lắm Niệm Niệm bao giờ gặp cha nữa Hu hu hu… cha ruột của con ơi…”
Dân làng tụ tập ở cửa sân bắt đầu xì xào bàn tán thậm chí chỉ trích Giang Uyển Ninh ỷ thế hiếp
Những thím mắt ướt lệ còn lấy khăn chấm nước mắt than thở chúng quá đáng thương
Sắc mặt đoàn Giang Uyển Ninh tối sầm
Không còn cách nào khác nàng đành kéo nương trong căn nhà tranh
Ta nhanh chân chạy theo
“Rầm”
Cửa đóng ngay mặt
Dán tai lên cửa tiếng truyền nhưng chẳng rõ gì cả
Khoảng một khắc bọn họ bước ngoài
Sắc mặt nữ nhân xa càng đen hơn nhưng gì chỉ dẫn đám tùy tùng giận dữ rời
Nương mắt hoe đỏ hướng về phía mọi nhẹ giọng : “Ta và Triệu Cảnh An hôm nay đã hòa ly từ nay về hai bên đều thể tái giá tự do còn liên quan gì nữa”
“Mọi … giải tán cả ”
Nói xong bà đưa tay lau nước mắt từng bước nhỏ nặng nề về nhà để một bóng lưng đau thương cô đơn
Mọi khỏi thở dài than vãn
“Ai đáng thương quá hai mẹ con họ sống đây”
“ đây Triệu Cảnh An yêu thương thê tử biết bao nào ngờ bây giờ chút công danh ruồng bỏ thê tử tào khang”
“Thật là… tạo nghiệt mà”
Ta mím chặt môi siết chặt nắm tay nhỏ bé
Nương yên tâm Niệm Niệm sẽ nuôi
4
“Phát tài Phát tài Ta cũng biết tiêu thế nào cho hết đây…”
Ta bưng chậu nước bước qua bậu cửa liền thấy nương bộc lộ bản chất thật
Bà khe khẽ ngân nga một khúc hát mặt chút bi thương nào
Dung mạo xinh nụ như hoa nở
Bà đếm từng xấp ngân phiếu trong tay đến mức phát tiếng ngỗng kêu
“Khà khà khà khà khà…”
“Ta thật nhiều tiền Ta mua xe ngựa Ta dẫn con gái tìm ca ca…”
“Niệm Niệm mau tới đây chúng phát tài ”
Ta vắt khô khăn đưa cho bà
Bà lau mặt lải nhải ngừng
Nghe xong kinh ngạc đến mức há hốc mồm
Tóm một câu bà đã bán cha một vạn lượng dứt khoát cắt đứt quan hệ còn ký cả cam kết Từ nay về chúng và Triệu Cảnh An chỉ là xa lạ
Nói cũng cha thực sự đáng giá
“Ôi mệt chết Sớm biết nữ nhân nhiều tiền như thế đã chẳng phí lời dây dưa với ả hại bổn cô nương hao tổn ít tâm sức”
“Không ăn một cái chân giò lớn để bồi bổ vỗ về tâm hồn bé nhỏ đang mệt mỏi ”
“Niệm Niệm—”
Nương chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh trông đáng thương
Ta: …
Đưa tay day trán
“Được con làm ngay đây”
Không sai nương biết nấu ăn
Chính xác mà bà là nương nhưng cũng nương
Trước khi cha nhập ngũ bà đã mang thai nhưng ông hề biết Ông nhiều năm thỉnh thoảng gửi về vài phong thư nhà cùng chút bạc
Về thư từ và tiền bạc đều cắt đứt cuộc sống của hai mẹ con vô cùng khó khăn
Tính tình của bà cũng ngày càng tệ
Bà đánh mắng chút nương tay nặng thì nhịn đói cả ngày
Chưa hết năm lên năm chẳng biết ai xúi giục bà nhất quyết bán cho bọn buôn
Ta quỳ xuống cầu xin: “Nương đừng bán Niệm Niệm Niệm Niệm sẽ làm thật nhiều việc ăn thật ít cơm xin đừng bán con…”
Lời còn dứt bà đã đá văng
Chỉ thẳng gào thét điên cuồng: “Đều do ngươi Ngươi là đồ chổi Nếu tại ngươi Cảnh An ca ca đã chẳng bắt lính”
“Ta hận ngươi”
“Sao ngươi chết ”
“Chỉ cần ngươi biến mất Cảnh An ca ca sẽ trở về”
Khi bà như một lệ quỷ đoạt mệnh
Ta sợ hãi đến cực điểm thừa lúc bà để ý liều mạng chạy ngoài tìm lý chính gia gia cầu cứu
Không ngờ vẫn bà phát hiện
Bà cầm gậy rượt đánh còn tuyên bố sẽ đánh chết
“Đừng đánh nữa nương ơi Niệm Niệm đau lắm hu hu hu…”
Có lẽ đến cả ông trời cũng chịu nổi lúc đang đuổi đánh bà vô tình vấp ngã đập đầu xuống đất
5
Sau khi tỉnh nương đã đổi linh hồn
Bà bà là Sở Lê Nguyệt nữ quân y chiến trường của Hoa Hạ khi hy sinh thì xuyên đến đây
Ta hiểu bà đang gì nhưng vẫn giữ cảnh giác cao độ
Ở chung vài ngày phát hiện nương… đặc biệt
Bà chỉ biết săn bắn mà còn biết xem bệnh
Chỉ điều một số mặt ngốc biết nấu ăn đã đành còn đặc biệt lười biếng
“Con gái dù thế nào cũng là mẹ con vì hai mẹ con sống từ nay kiếm tiền con giặt giũ nấu cơm dọn dẹp nhà cửa”
“Sao nào Đồng ý ”
Thành thật mà sợ làm việc chỉ băn khoăn một chuyện: “Người còn định bán con nữa ”
Bà trợn mắt hừ lạnh: “Không mất công sinh con mà ngay một đứa con gái miễn phí còn mừng hết làm nỡ bán ”
“ là quỷ nhỏ nghĩ linh tinh nữa”
Ta im lặng hồi lâu cuối cùng quyết định tin bà thêm một lần nữa
Về sự thật đúng như lời bà bà săn thú kiếm tiền nấu ăn lo liệu việc nhà chỉ ăn no mà còn ăn thịt
Những ngày tháng đến mức dám tưởng tượng
Khi cuộc sống định bà bắt đầu điều dưỡng thân thể cho dạy sách chữ còn cả quyền cước công phu
Bà : “Con gái lớn võ nghệ phòng thân lỡ gặp kẻ nào mắt mù não tàn ăn hiếp chúng chúng cũng khả năng đánh trả đúng nào”
Ta nhoẻn miệng gật gù
“Nương gì cũng đúng”
Năm đó là năm vui vẻ nhất
Từ bà cảm nhận tình mẫu tử trong lòng còn sợ hãi bất an
Vì ngày thường thích nấu món ngon cho bà càng thích quấn lấy bà
Tự nhiên cũng thích khác chen thế giới của hai mẹ con
chẳng biết từ khi nào mối bà mai trong thôn dường như đã hẹn ngày nào cũng đến tìm nương chuyện hôn nhân