Nửa Đồng Khinh Bạc - Chương 5
Ta tưởng rằng trò hề đã kết thúc nào ngờ đến tối Văn Nghiễn Chi lén lút trèo tường nhà
Trên dính đầy bùn đất lá khô tóc tai rối bời y phục nhăn nhúm:
“Ngươi ở Tổng đốc phủ ba đêm ”
“Ai cho ngươi đây cút ngoài”
Văn Nghiễn Chi những mà còn nổi giận:
“Ngươi ngu ngốc như đám quan lớn đó ăn thịt nhả xương ngươi thể lợi lộc gì chứ”
“Bát Lượng trong lòng vẫn ngươi Ta vẫn nạp ngươi làm Chỉ cần…”
“Chỉ cần ngươi chịu bỏ tiền để cưới Lương Sở Sở cam đoan nàng trong lòng sẽ bao giờ vượt qua ngươi”
“Phải bao nhiêu lần nữa đây Không bỏ tiền Không làm Giữa và ngươi còn liên quan gì Cút ”
Ta rõ ràng như cứ ngỡ sẽ biết điều mà rời
Nào ngờ đột nhiên phát điên bế bổng lên sải bước về phía phòng trong:
“Ngươi ép nấu chín ăn sống ngươi mới chịu ”
“Khắp nơi đều biết ngươi Tổng đốc phủ đuổi chỉ là chê bai ngươi”
Ta liều mạng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ngã nhào xuống đất vội vàng bò dậy bỏ chạy nhưng túm lấy cổ chân
Ta lớn tiếng kêu cứu hy vọng gã phu xe vẫn còn ở nhà bên cạnh
Văn Nghiễn Chi nhanh chóng đè cả lên bịt miệng
Hắn thô bạo vạch áo kiểm tra xem dấu vết gì bàn tay trượt xuống chuẩn cởi thắt lưng của
Ta thật sự hoảng sợ mắt đã còn là thiếu niên nhã nhặn từng tựa cửa sổ sách năm nào
Đột nhiên một bóng đen lao tới như tia chớp đá Văn Nghiễn Chi bay khỏi
Văn Nghiễn Chi lập tức phun một ngụm máu tươi
Toàn thân run rẩy ngừng khi rõ đến là Vũ Hựu An bản thân y phục xộc xệch chỉ ngất lịm tại chỗ
Vũ Hựu An sắc mặt đen sì đôi mắt lạnh lùng toát sát khí lời nào đỡ lên
Giọng trầm thấp như đang nén cơn giận dữ:
“Còn dám động nàng khiến ngươi tuyệt tử tuyệt tôn”
Văn Nghiễn Chi còn bò dậy níu kéo nhưng làm thể thắng nổi sức mạnh của Vũ Hựu An
Hắn chỉ thể lớn giọng làm càn:
“Loại côn đồ hạ lưu như ngươi cũng xứng tranh giành với ”
Xem Văn Nghiễn Chi hề biết Vũ Hựu An chính là Tổng đốc Hà Đạo
Vũ Hựu An hề vạch trần:
“Nghe ngươi cưới cái gì mà Sở Sở”
Văn Nghiễn Chi dậy phủi bụi ngạo mạn :
“Ta cùng thiên kim nhà Huyện lệnh đã chắc như đinh đóng cột làm đến lượt loại dân đen các ngươi can thiệp”
Vũ Hựu An lạnh:
“Thiên kim Được thì sẽ cho ngươi toại nguyện”
Sau khi Văn Nghiễn Chi rời sắc mặt Vũ Hựu An vẫn lạnh lùng khó coi:
“Loại như ngươi còn lưu luyến”
Ta mặt đường đường là một quan viên nhị phẩm chẳng lẽ… đang ghen
“Ta và Văn Nghiễn Chi năm năm đã thề non hẹn biển…”
Hắn chằm chằm một lời
“Hắn sách kiếm tiền đó bội tín bạc nghĩa đính thân với Lương Sở Sở còn làm ”
Hắn vẫn gì
“Ta và giờ từng vượt quá giới hạn Hôm nay biết phát điên gì …”
Nói đến đây giọng nghẹn
Hắn cũng tiếp tục chủ đề giọng trầm thấp nhẹ nhàng dỗ dành:
“Không ngươi luôn làm quan phu nhân Ngươi xem Ta còn làm quan to hơn nhiều…”
Nghe câu vui sợ
Vui vì cưới sợ vì tự đa tình
“Lương Sở Sở nhiều đưa mỹ nhân phủ của ngươi”
“Chỉ ngươi là duy nhất từng bước qua cửa Tổng đốc phủ”
Hắn sâu mắt
“ mà…”
Ta hít một thật sâu lấy hết can đảm :
“Ngươi trẻ tuổi như đã làm tới chức quan cao những tiểu thư nhà quan mới thực sự xứng đôi với ngươi”
“Vậy thì ” Hắn chất vấn
“Cho dù làm quan ngươi cũng chọn ”
“Không …”
Ta biết giải thích thế nào
“Ngươi nuôi nhiều năm như cũng cưới ngươi ngươi còn mong chờ gì nữa…”
Vũ Hựu An siết chặt nắm đấm cố nén giận:
“Ngươi thích đến ”
…
Không khí bỗng chốc lạnh ngắt như băng
“Không liên quan đến ”
“Văn Nghiễn Chi chỉ mới làm một chức Huyện thừa nho nhỏ đã bảo vệ nổi huống chi là Tổng đốc đại nhân như ngươi…”
“Nhà chỉ là thương nhân thấp hèn”
“Làm tranh nổi với đám tiểu thư quyền quý đó…”
Đấu với Văn Nghiễn Chi lâu như từng nhưng lúc kìm nước mắt bao nhiêu uất ức dồn nén bỗng chốc trào
Hắn dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho
Càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn
Đột nhiên đôi môi áp xuống lạnh truyền đến sững sờ
Nước mắt lập tức ngừng rơi
Ta đẩy thuận thế ôm đặt lên bàn bát tiên một tay ôm chặt eo tay giữ lấy gáy bá đạo hôn sâu hơn
Cho đến khi thể thở nổi nữa mới buông trán tựa trán thở nặng nề khí tức mạnh mẽ của nam nhân bao trùm lấy
“Ta đã làm từ lâu ” Giọng khàn khàn
“Từ lần đầu tiên ôm ngươi xuống khỏi cái thang đó đã làm như ”
“Trong mơ đều là ngươi”
“Đồ lưu manh…” Ta chút bối rối biết đối diện thế nào
Cố gắng đổi chủ đề để giảm bớt sự ngượng ngùng:
“Ngươi làm từ một kẻ lưu manh trở thành Tổng đốc ”
Lưu manh…
Ta lỡ miệng
Càng cảm thấy hổ hơn
Hắn để tâm điềm nhiên kể :
“Nhà họ Vũ đời đời trị thủy gia gia giỏi trị thủy nhưng giỏi trị quan viên vùng ven sông tham ô tiền cứu trợ thiên tai liên lụy nhà họ Vũ tru di cửu tộc
A phụ dập đầu cầu xin Hoàng thượng mới giữ mạng cho bắt lấy công chuộc tội biên soạn sách trị thủy của nhà họ Vũ qua các đời”
“Ta dâng sách trị thủy lên Hoàng thượng ngài vô cùng hài lòng cho phép gia nhập quân đội trị thủy phụ trách quản lý sông ngòi”
“Chức quan là do đổi bằng quân công”
“Mà quân công… là đổi bằng mạng sống”
Nghĩ đến hàng năm đều chết vì lũ lụt cảm thấy kinh hãi:
“Nguy hiểm lắm ”
Đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ nhanh chóng trở bình thản:
“Không tính là gì cả”
“Ngươi… nấc… học theo A làm gì”
Ta nấc lên một tiếng
“Sau và A cùng bảo vệ ngươi Văn Nghiễn Chi ai cướp ngươi ”
Vũ Hựu An thấy gật đầu ngay trong đêm liền cho xây cao bức tường ngăn cách giữa nhà và nhà họ Văn
Là độ cao nếu thang thì nhảy xuống sẽ gãy chân
Văn Nghiễn Chi vội vã cưới Lương Sở Sở
Tiền bạc của nhà họ Văn đều dồn hết lễ sính lễ đưa sang nhà họ Lương còn tiền thuê kiệu tám khiêng cũng chẳng đội ngũ rước dâu đàng hoàng chỉ đành mượn một chiếc xe lừa kéo tân nương về Hẻm Cạn Nước
Huyện lệnh Lương hề xuất hiện mà Văn góa phụ từ đến nay vốn khinh thường khác
Đến chúc mừng chỉ lác đác vài sân nhà họ Văn bày vài bàn rượu coi như xong chuyện
Lạnh lẽo hiu quạnh chẳng bằng ngày đính thân náo nhiệt
Sáng sớm hôm lờ mờ thấy tiếng Văn góa phụ mắng chửi:
“Chẳng giọt máu trinh nào đúng là đồ hư hỏng…”
Chưa kịp rõ đã một loạt tiếng hò reo mừng rỡ cắt ngang
“Tiểu thư nhà họ Thương mau mở cửa”
“Tổng đốc đại nhân tới hạ sính lễ”
Bà mối áo đỏ môi son tươi bước qua bậc cửa lưng là hai hàng nối dài thành một đoàn rồng uốn lượn tận đầu ngõ tất cả đều vận trang phục võ tướng
“Đến đây đến đây mang lễ vật trong”
Từng đôi bưng sính lễ lần lượt bước
“Một đôi nhạn hồng”
“Một trăm lượng vàng một nghìn lượng bạc”
“Hai mươi tấm gấm Thục”
“Ngọc Như Ý Bàn Tính Vàng mỗi thứ một cái”
…