Nửa Đồng Khinh Bạc - Chương 4
Ta ngây ngẩn trong sân tâm trạng chao đảo suốt cả đêm khó mà bình tĩnh
Vừa định đóng cửa liền thấy một ở cổng
Là Văn Nghiễn Chi
Ta khựng chân
Hắn dường như thấy cây trâm đầu giọng điệu vô cùng khó chịu:
“Mấy ngày nay ngươi đã ”
Xem biết những chuyện Lương Sở Sở đã làm
Hiện giờ đã khuya chỉ cần động tĩnh liền xuất hiện giống như cố tình chờ
Trước đây luôn cảm thấy phong độ quang minh giờ gương mặt giả tạo đó chỉ thấy buồn nôn
“Giữa và ngươi đã còn gì liên quan ngươi còn tới làm gì”
Ta lạnh nhạt định đóng cửa nhưng giữ chặt cánh cửa buông
“Ngươi đã say mê chẳng chỉ ở bên cạnh Làm thì gì ủy khuất”
Người đúng là biết tự lượng sức
Hắn cho rằng tất cả những gì làm đều vì con
Ta cần chẳng qua là thân phận quan phu nhân một thân phận thể che chở cho và A
“Văn Nghiễn Chi thể sống thiếu ngươi”
“Đừng tự lừa dối nữa Nếu thể thiếu tại cùng thề non hẹn biển”
“Nếu thể thiếu tại dốc cạn gia tài tính toán lo liệu cho ”
“Nếu thể thiếu tại chê bẩn thỉu mà chăm sóc góa mẫu và của ”
Nghe nhắc những chuyện đã qua càng cảm thấy ngu ngốc thể tả
Đặt cược tất cả một kết quả hại A suýt chút nữa lặp bi kịch của cha mẹ năm xưa
“Ngươi đã biết hết mọi chuyện mà vẫn ép làm cấu kết với nhà họ Lương chiếm đoạt tiệm phấn son của đánh gãy chân của A ”
Nghĩ đến A tim đau thắt từng cơn
“Huyện lệnh Lương hứa hẹn chức Huyện thừa cần một ngàn lượng bạc và tiệm phấn son của ngươi Ta cưới nữ nhi nhà họ Lương mới giữ tiệm”
“Ngươi dựa cái gì mà lấy tiệm phấn son của nhà họ Thương làm vốn liếng Cưới thiên kim nhà quan chiếm cả tiệm phấn son tính toán giỏi như tự buôn bán kiếm tiền ”
“Đường đường một sách thể làm loại công việc thấp hèn ”
Hai chữ “thấp hèn” thốt một cách tự nhiên chẳng hề thấy gì sai trái
“Phải thương nhân thấp hèn trèo cao nổi nhà họ Văn mời ngài về cho”
“Thương Bát Lượng lạt mềm buộc chặt cũng chừng mực đừng để khó mà thu dọn”
Hắn bước lên hai bước dường như định chạm mặt Ta né tránh cao giọng :
“Giữa đêm khuya dây dưa với nữ thương nhân Văn đại nhân sợ truyền ngoài sẽ làm hỏng thanh danh ”
Quả nhiên vội vàng lui ngoài tránh xa như tránh rắn rết
Hôm Vũ Hựu An phái đón đến một gian phòng riêng chiếc thuyền hoa bên ngoài dường như đang chuẩn đón tiếp một nhân vật quan trọng
Có vẻ như lén chuyện gì đó
Chẳng bao lâu tiếng vòng tay chạm leng keng vang lên cùng với tiếng khúc khích của đám nữ tử theo đó là một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng
Là một nhóm kỹ nữ
Mùi hương
Mùi hương
Giống hệt như hương Lương Sở Sở
Chính là loại phấn son từng chế dùng loại nguyên liệu quý hiếm phối hợp cùng hương kích tình tạo thành Loại chỉ làm ít chỉ hoa khôi ở thanh lâu mới mua nổi mà nhận
Từ khi mở tiệm phấn son loại hàng thể xuất hiện công khai đều do các kỹ nữ sai đến mua riêng từng bán cho bình thường
Lương Sở Sở là thiên kim của Huyện lệnh làm dùng loại phấn son
Còn kịp suy nghĩ kỹ đã thấy giọng của Huyện lệnh Lương
“…Vũ đại nhân chịu nể mặt đến đây… Không biết bao nhiêu mời cũng mời ”
“Chúng bay hầu hạ cho tử tế ”
Vũ đại nhân
Chẳng lẽ Huyện lệnh Lương tiếp đãi Vũ Hựu An
Rượu quá ba tuần chỉ thấy tiếng tì bà réo rắt giọng ngọt ngào của đám kỹ nữ cùng những lời nịnh bợ của Huyện lệnh Lương
“Huyện lệnh Lương mấy huyện lân cận xuất hiện thủy phỉ”
“Không thể nào Vũ đại nhân quản lý trị an vùng sông nước quyền ngài thể thủy phỉ ”
Giọng Huyện lệnh Lương phần run rẩy
“Vậy chuyện Thương Bán Cân tiếp tay cho giặc bắt là như thế nào”
Thương Bán Cân chính là A của
Xem Vũ Hựu An đã giữ đúng lời hứa cứu A
“Thuộc hạ quản lý nghiêm đám thủ hạ mắt mù bắt nhầm ”
“Người ”
“Đã… đã thả ”
“Thả ở ”
“Đang… đang chăm sóc tử tế trong phủ của hạ quan”
“Chưa kịp chúc mừng Lương đại nhân đã chọn hiền tế ”
Vũ Hựu An nhấn mạnh hai chữ “hiền tế” đó thêm gì nữa
“Đâu ”
“Đại nhân chuyện …”
…
Vũ Hựu An gì thêm
Huyện lệnh Lương yên
“Đại nhân đây là một ngàn lượng”
“À đây là hai ngàn lượng kính xin ngài…”
“Lương đại nhân hối lộ bổn quan ”
“Không … Đây là số tiền con rể thiếu nhà họ Thương mong đại nhân chuyển giao giúp”
“Nếu đã nợ nhà họ Thương tất nhiên trả trực tiếp cho ”
“Bát Lượng đây”
Huyện lệnh Lương thấy xuất hiện hề tỏ kinh ngạc Xem chuyện đến Tổng đốc phủ đã biết từ
“Văn Nghiễn Chi nợ một ngàn lượng”
Huyện lệnh Lương mặt mày nịnh bợ:
“Một ngàn lượng còn là để Bán Cân dưỡng thương”
Vài ngày còn là phạm nhân ngục giờ đã thành
Vũ Hựu An ngầm đồng ý cũng vui vẻ nhận lấy
Chuyện suýt chút nữa khiến nhà táng gia bại sản chỉ vài ba câu của Vũ Hựu An đã giải quyết gọn gàng
Làm quan đúng là thật
Cuối cùng cũng gặp A chân của thương nặng
Vậy mà xoa đầu :
“Chuyện nhỏ thôi”
Chuyện nhỏ thôi…
A lúc nào cũng như
“Trong quân đại phu giỏi nhất chuyên chữa thương”
Vũ Hựu An sắp xếp cho A lên xe ngựa của Tổng đốc phủ đó dường như đang đợi gì đó
Ồ ồ mới phản ứng kịp vội vàng làm động tác bái lạy:
“Tạ ơn đại nhân…”
Vũ Hựu An nhíu mày:
“Chỉ biết gọi là đại nhân thôi ”
“Vậy gọi thế nào chẳng cho gọi tên ngươi …”
“Ngày thường ngươi gọi Văn Nghiễn Chi thế nào”
“Nhắc đến làm gì”
“Vẫn còn vương vấn ”
“Con rể của Huyện lệnh làm gì đến lượt vương vấn”
Hắn còn mỉm đột nhiên sắc mặt tối sầm ánh mắt trở nên lạnh lẽo
Ta bỗng dưng cảm thấy sợ
Hắn động đậy cũng dám động đậy
Hắn lời nào càng dám mở miệng
Hắn nổi giận nhấc chân đá một cước về phía phu xe:
“Còn đực đó làm gì mau ”
Tiểu phu xe dường như đã lường nghiêng né sang một bên dễ dàng tránh cú đá tươi vui vẻ lên xe đánh ngựa rời
A nữa cần nuôi nhà họ Văn còn hai ngàn lượng bạc Dù kiếm nhiều cũng giữ nổi dứt khoát đóng cửa tiệm an nhàn phơi nắng trong sân
Cộc Cộc Cộc
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên
Văn góa phụ và Văn Hương Cầm
“Nương xem kìa quả nhiên là lười biếng ở nhà cả ngày”
Văn góa phụ hùng hổ chất vấn:
“Sao mở cửa tiệm”
Ta thực sự thấy buồn :
“Ta mở tiệm liên quan gì đến bà”
“Không mở cửa thì làm kiếm tiền Không biết kiếm tiền thì giữ ngươi làm gì”
“Ngươi đã si mê Nghiễn nhi bao nhiêu năm giờ chẳng ai thèm lấy nó bụng mới chịu nạp ngươi làm ”
“Ta dễ lừa một ngàn lượng thì đừng hòng bước chân cửa nhà họ Văn”
…
Mẹ con nhà ồn ào quá mức gọi nha bên cạnh Văn Hương Cầm:
“Tiểu Thúy đây”
“Nha của ngươi dựa mà sai bảo”
“Mượn dùng lâu quá tưởng là của ngươi thật ”
Văn Hương Cầm tức đến đỏ mặt:
“Thương Bát Lượng đừng đằng chân lân đằng đầu”
“Đi lột hết đồ tay và mặt bọn họ xuống cho ”
Ban đầu Tiểu Thúy động đậy cho đến khi lấy khế ước bán thân nàng mới miễn cưỡng làm theo
Văn góa phụ thấy lấy lợi ích gì liền cửa gào lên:
“Tưởng biết chắc ở ngoài ba ngày ba đêm đã sớm thành hoa tàn liễu bại ”
“Còn làm cho con Phi Ai biết ngoài đã câu dẫn tên đàn ông dơ bẩn nào …”
Chữ “dơ bẩn” còn kịp thốt đột nhiên một bóng đen từ bên nhà họ Vũ lao một cái tát mạnh mẽ đánh Văn Hương Cầm ngã lăn đất
Chỉ trong nháy mắt trâm cài tóc giật xuống áo khoác lụa lột sạch đầu ấn xuống chum nước ở cửa rửa sạch hết lớp phấn son mặt
Lúc mới nhận thì là gã phu xe hôm đã né cú đá
Trong hẻm đã sớm đám đông vây quanh rõ ràng đều ngứa mắt bộ dạng trơ trẽn của nhà họ Văn
“Không hổ là sách ăn bám thật giỏi”
“ là đồ vong ân bội nghĩa còn đánh gãy chân của Thương Bán Cân nữa kìa”
Văn góa phụ kéo Văn Hương Cầm về miệng vẫn chửi rủa om sòm:
“Nói linh tinh hả cẩn thận Huyện lệnh bắt các ngươi đại lao đấy”
Tiểu Thúy ở ngưỡng cửa giữa hai nhà chần chừ biết nên về phía nào
“Nàng phản chủ” Gã phu xe
“Bán ”
Chữ “cứu mạng” còn kịp thốt Tiểu Thúy đã gã phu xe lôi bán