Nửa Đồng Khinh Bạc - Chương 3
Văn Nghiễn Chi cùng thiên kim nhà Huyện lệnh Lương vẫn đính thân như thường lệ
Tiệm phấn son của nhà liên tục đám lưu manh côn đồ tới đập phá
A chịu nổi phiền toái đành giao tiền bảo kê Đây quả là một cái hố đáy từ hai lượng một ngày tăng lên hai mươi lượng một ngày Một tiệm phấn son nhỏ bé như căn bản thể gánh nổi
Ngày thứ hai khi ngừng nộp tiền nha dịch đã bắt A giam đại lao
Tội danh là thông đồng với địch
Nói rằng đám lưu manh đó chính là thủy phỉ lên bờ A giao tiền bảo kê cho chúng chính là tiếp tay cho giặc
Ta tới cầu xin Văn Nghiễn Chi Hắn vòng vo thẳng:
“Chuyển nhượng tiệm phấn son sang tên Lương Sở Sở ngươi làm của tiếp tục quản lý tiệm phấn son”
Lương Sở Sở chính là nữ nhi của Huyện lệnh Lương
Quả nhiên Văn Nghiễn Chi cùng tên Huyện lệnh đó cấu kết làm chuyện xa
Thấy gật đầu Văn Nghiễn Chi liền đưa đại lao
Nhà giam âm u ẩm ướt chân của A vốn tật cũ lo lắng chịu nổi nơi lạnh lẽo ẩm thấp
khi thấy A mới biết sự lo lắng của là thừa thãi
Bởi vì chân của đã đánh gãy thêm lần nữa máu chảy đầm đìa Cảnh tượng chồng lên ký ức thời thơ ấu khiến lập tức ngất lịm
Trong cơn mê man thấy A cha A nương còn A với đôi chân lành lặn
Cha mẹ giỏi kinh doanh hơn nửa sản nghiệp của Huyện Lâm Giang đều là của nhà họ Thương tiền bạc nhiều vô kể nhưng quyền lực để tự bảo vệ
Những kẻ nắm quyền ngửi thấy mùi tiền lập tức cướp bóc nhà họ Thương A cha A nương nhét và A xuống hầm trú ẩn giao hết tài sản nhưng vẫn thoát khỏi kiếp nạn
Ngọn lửa thiêu rụi cả một đêm hầm trú ẩn sụp đổ A vì cứu mà đè gãy chân máu chảy đầm đìa
Hơn trăm nhà họ Thương thiêu cháy thành tro bụi bên cạnh cha mẹ là và A mà là hai đứa con của vú nuôi
Quan binh tới ném thi thể bãi tha ma và A lén lút canh giữ suốt bảy ngày bảy đêm cuối cùng mới dám thu xếp hậu sự cho cha mẹ và vú nuôi
“Ngọc tội mang ngọc tội”
Ta và A từ nhỏ đã hiểu ở cái thế giới ăn thịt chỗ dựa vững chắc quan trọng đến nhường nào
A biết cách kiếm tiền cũng coi như chút nhan sắc gả cho một tiểu quan là lựa chọn nhất
Vậy nên khi gả cho Văn Nghiễn Chi A lập tức hiểu ý đồ của
Chỉ là luôn nghĩ rằng kẻ ác chắc chắn diện mạo hung ác béo phệ bỉ ổi
Không ngờ như Văn Nghiễn Chi thoạt phong lưu như tiên giáng trần kiêu ngạo thanh cao thể hèn hạ bỉ ổi đến
Lần nữa tỉnh đang ở xe ngựa của Lương Sở Sở
Lại là mùi hương ngọt ngào quen thuộc
“Ngươi vẫn còn một con đường để chọn Tổng đốc Hà Đạo”
Có lẽ thấy đang thắc mắc nàng tiếp tục :
“Ai mà ngờ kịp xuất giá phu quân đã chuẩn sẵn thất chứ”
“Nếu ngươi thể ở Tổng đốc phủ ca ca ngươi thể sống sót Nếu giữ lòng ngươi sẽ trở thành ân nhân của cha Một tiệm phấn son nho nhỏ đáng là gì”
Năm đó cha mẹ giao bộ gia sản cũng bảo vệ nhà họ Thương thể chờ chết
Ít nhất lựa chọn còn hơn Văn Nghiễn Chi vắt kiệt
Lương Sở Sở quyền cao chức trọng khó hầu hạ phủ canh gác cẩn mật như thùng sắt
Đừng là ở huyện Lâm Giang ngay cả quan viên lớn nhỏ trong phủ Triệu Châu cũng đều nịnh bợ dâng lên vô số mỹ nhân nhưng còn gặp mặt
Mãi đến khi gã phu xe của uống say buột miệng tiết lộ:
“Đại nhân thích vòng eo thon thả”
“Nếu tuổi tác đã cao thì làm gì đến lượt ngươi”
Người gác cổng chỉ hỏi tên liền cho làm khó dễ gì
Quy củ ở Tổng đốc phủ nghiêm ngặt hầu bận rộn nhưng trật tự yên lặng vô cùng
Ta vô thức bước thật nhẹ dám cất tiếng lớn
Người dẫn đường dáng vẻ như một tiểu tướng quân đưa đến một gian phòng bên cạnh thư phòng
Ba ngày liên tiếp ăn uống sinh hoạt đều tinh tế chu đáo nhưng vẫn triệu kiến
Ta hỏi hầu mang thức ăn tới chỉ nhận cái lắc đầu biết trong lòng bắt đầu bồn chồn lo lắng
Tổng đốc đại nhân rốt cuộc ý gì đây
Lương Sở Sở chỉ cần ở đây thì ca ca sẽ sống sót nhưng chân của A thể kéo dài thêm nữa
Cho đến nửa đêm ngày thứ tư đang ngủ thì tiếng ồn ào đánh thức bên ngoài đèn đuốc lần lượt sáng lên
“Gia thuộc hạ đã tìm một cuốn sổ sách hiện giờ khắp nơi ở Lâm Giang đều tìm cách gửi lời nhắn phủ chúng …”
Ta vội vàng mặc quần áo bước ngoài đụng hai đang vội vã tới
Người đầu cao lớn vai rộng lưng thẳng khí chất oai phong toát lên áp lực vô hình
Có lẽ đây chính là Tổng đốc đại nhân
Hắn thấy thì thoáng sững sờ đó sắc mặt trầm xuống sang phía :
“Ra ngoài tự lĩnh mười quân côn”
Người phía biết lỗ mãng để ngoài hai chữ “sổ sách” Không dám biện bạch nửa lời lập tức nhận lệnh lui xuống
“Theo thư phòng”
Lời là với
Ta bán thân làm vốn cần hành đại lễ quỳ bái nhưng nếu chỉ khom lưng sẽ thể để lộ vòng eo thon thả của
Vì khẽ khàng quỳ xuống cố gắng để lộ vòng eo mảnh mai vặn một vòng tay ôm
“Đứng lên”
“Lại đây”
“Ngẩng đầu”
Ta bước đến bên cạnh bàn khẽ ngẩng đầu lập tức cúi xuống Ta chút sợ hãi dám thẳng
Một vị quan trẻ tuổi
Trông tới ba mươi
Cũng may lão già lụ khụ
Thậm chí… trông còn khá khôi ngô
Được là vô cùng tuấn
Hắn nhấc cằm lên buộc ngẩng đầu đối diện với
Vết chai ngón tay cọ cằm đau rát
“Không dám ”
“Đại nhân… ngài làm đau nô gia ”
Ta cố gắng bắt chước giọng điệu yểu điệu của Lương Sở Sở nũng nịu đáp
“Bao nhiêu tuổi ”
“Mười sáu”
“Hừ…”
Ta dường như thấy một tiếng khẽ
Ta vội liếc mắt gương mặt biểu cảm gì bất thường giọng lạnh lẽo hơn vài phần
“Ai bảo ngươi tới đây”
“Xin đại nhân thương xót”
Ta dâng lên tờ văn thư nạp cầm lấy xem hồi lâu mà phản ứng gì
Chẳng lẽ… mắt
Chẳng lẽ eo đủ thon
Không thể nào Ta khẽ đưa tay chạm vòng eo của
Hay là báo sai tuổi khiến nghi ngờ
Cũng thể nào Ta khẽ sờ lên gò má của
Ta vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để thể ở
Đột nhiên một đôi tay to lớn siết chặt lấy vòng eo bá đạo đẩy dựa sát cạnh bàn
Ta ngờ bất ngờ như cơ thể theo bản năng ngả hai tay vội vịn chặt mép bàn để giữ thăng bằng
Tim đập thình thịch cúi đầu dám
Cảm giác khuôn mặt càng lúc càng gần thở ấm áp phả lên mặt
Không lẽ định làm chuyện đó ngay tại đây…
Mấy vị quan lớn thật chẳng biết giữ lễ chút nào
“Thương Bát Lượng làm … làm quan phu nhân”
“Chuyện… chuyện gì”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu trong đầu thoáng hiện một suy nghĩ thể tin nổi:
“Đại nhân là… cố nhân”
“Đến cả là ai mà cũng biết mà dám đến đây”
Hắn buông tay lui về giữ cách với
Lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng của bậc quyền quý khi nãy
“Vũ… Hựu An”
“Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên bổn quan”
Ta sợ hãi lùi nửa bước
Thư phòng tĩnh lặng như tờ
Ta cũng
Hoàn thể liên tưởng mắt với thiếu niên phóng túng tà áo bay phấp phới năm xưa
Trên mặc trường bào gấm mây thêu chỉ vàng đầu đội ngọc quan thắt lưng đeo đai gấm chân mang giày quan Kiếm mày mắt sống mũi cao thẳng gương mặt so với càng thêm góc cạnh rõ ràng
Khi chuyện ẩn hiện khí thế áp đảo của bậc quyền quý
“Ta chỉ rời năm năm mà thôi ngươi đã trở thành bộ dạng ”
Giọng khàn khàn trầm thấp phảng phất chút giận dữ
“Người chuẩn xe ngựa đưa cô nương về”
Bộ dạng
Hắn… chê già …
Nếu như là quỳ mặt cầu xin thậm chí là dụ dỗ cũng chẳng gì đáng hổ
chính là khiến bỗng nhiên dâng lên cảm giác nhục nhã tên
cảm giác thể so với tính mạng của A
Ta “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống chân :
“Xin đại nhân niệm tình xưa cứu lấy A của …”
“Nếu đại nhân chê nguyện làm nô làm mặc định đoạt”
Hắn dường như giận đến cực điểm một tay kéo từ đất lên sải bước dài ngoài
Xe ngựa cũng thèm mang theo cưỡi ngựa phi như bay trở về Hẻm Cạn Nước
Hắn lấy từ trong ngực một cây trâm Chính là cây trâm năm đó đã mang cầm cố
Ngay trong sân nhà
Hắn một lần nữa cài cây trâm lên búi tóc của
Ánh mắt đầy tức giận cảnh cáo:
“Còn dám đem đồ của cầm cố thử xem”
“Có ở đây A của ngươi sẽ cả”
“Làm nô làm gì đó đừng nhắc nữa”
“…”
Ta còn kịp phản ứng đã thúc ngựa phi thẳng mất
Cả Hẻm Cạn Nước một ai biết đã từng về