Nửa Đồng Khinh Bạc - Chương 2
Chạng vạng tối cỗ xe ngựa hoa lệ rốt cuộc cũng rời
Ta thể chờ đến khi trời tối liền trèo tới bức tường bên ngoài thư phòng của để đợi Trước đây mỗi lần hết tiền đều là trèo tường qua đợi
Lần chờ lâu hơn nhiều so với những lần chờ
Lâu đến mức tất cả cơn giận dữ trong lòng đều nỗi sợ hãi mất hôn ước thay thế
Lâu đến mức khi xuất hiện đã buột miệng hỏi:
“Năm mươi lượng đủ ”
“Cưới vợ thì đủ”
“Cưới cần tốn tiền”
…
Hắn im lặng lâu
Lâu đến mức chỉ nuốt lưỡi bụng hận bản thân quá mức hèn mọn
“Ta sẽ dỡ thang xuống nếu chuyện gì thì đừng tới nữa …”
Ta theo phản xạ ngắt lời:
“Tiền đủ vẫn thể—”
Hắn giọng điệu hờ hững:
“Nàng giống ngươi nàng là tiểu thư khuê các đàng hoàng chịu nổi ủy khuất”
Ánh trăng chiếu lên đỉnh đầu làm gương mặt nhợt nhạt lạnh lẽo như băng Tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng
Ta đôi môi mỏng của khẽ mở khẽ khép hy vọng sẽ điều gì khuất tất
Cổ họng nghẹn đắng nghẹn đến mức thể thốt câu:
“Ngươi cưới nàng làm ”
Ta như một kẻ hèn nhát chạy trốn về nhà gió lạnh thổi tê buốt chân tường mơ hồ rõ mà phát sốt cao
Nửa đêm tỉnh trong lòng vô cùng khó chịu lấy hôn thư năm xưa đã trèo tường sang nhà hỏi cho lẽ
thấy cùng Văn góa phụ đang bàn bạc ánh đèn
“Nhà họ Lương đòi một ngàn lượng sính lễ con số nhỏ con tiện nhân chắc chắn sẽ chịu bỏ tiền nữa”
“Chỉ là giận dỗi thôi cứ để mặc nó vài ngày đồng ý nạp nó làm tự nhiên nó sẽ ngoan ngoãn lời…”
“Cũng già đầu hai mươi chắc chắn sẽ bám lấy ngươi cầu xin làm ”
Thì là
Văn góa phụ đã sớm biết hết mọi chuyện Văn Nghiễn Chi lấy góa mẫu làm cái cớ hai mẹ con bọn họ từ đầu đến cuối đều đang diễn trò mặt
Lễ đính thân của nhà họ Văn vô cùng náo nhiệt
“Con tiện nhân giờ tay cũng rộng rãi số bạc nó tặng nương đều giữ cả Cộng thêm số bạc Hương Cầm lấy từ chỗ nó tổng cộng cũng ba trăm lượng”
“Nhi tử con thể thương lượng với tiểu thư nhà họ Lương xem sính lễ thể giảm chút nào ”
Văn Nghiễn Chi thỉnh thoảng liếc mắt sang sân nhà thương nhân bên cạnh
Thương Bát Lượng im lặng một cách bất thường
Trước đây chỉ cần tỏ thái độ lạnh nhạt một chút nàng liền hoảng sợ lập tức xuống nước nhỏ nhẹ lấy lòng
Tính lần đã lạnh nhạt với nàng hơn nửa tháng
Vậy mà nàng vẫn chẳng động tĩnh gì
Hắn biết Văn Hương Cầm đã tới nhà họ Thương
Chắc là nàng vẫn thể chấp nhận chuyện đính thân cùng khác
“Cứ chờ đợi đến khi nàng nghĩ thông suốt tự khắc sẽ chịu khuất phục”
“Ý con là đợi con tiện nhân nhà họ Thương mềm mỏng để nó bỏ tiền trả nốt phần còn thiếu”
Văn Nghiễn Chi đáp lời
trong lòng vô cùng chắc chắn
Thương Bát Lượng giờ luôn một lòng say mê
Từ thuở thiếu thời đã thường xuyên trèo tường trộm sách còn bỏ rơi tên nhãi họ Vũ âm thầm hẹn ước chung thân cùng
Năm năm qua hơn phân nửa số bạc nàng cùng ca ca què của kiếm đều đổ
Bởi nương cùng sớm đã quen với cuộc sống sung túc thoải mái cũng chẳng hề tiết kiệm mà vẫn thể dành dụm nhiều bạc như
Có thể thấy cả đời nàng thể thiếu
Điều hiểu rõ
Sự im lặng mấy ngày nay của nàng chẳng qua chỉ là đang giận dỗi lấy lui làm tiến mà thôi
Hắn dám chắc rằng muộn nhất là đến lúc khai tiệc đính thân nàng nhất định sẽ xuất hiện
“Nương nương nhớ chú ý kỹ đừng để hôm nay nàng đến làm loạn”
Vừa dứt lời đã thấy Văn Hương Cầm xách váy vội vàng chạy tới
“A nàng mở cửa còn khiêng một cái rương ngoài…”
Trong lòng Văn Nghiễn Chi khẽ động nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình thản
“Xem nàng cũng biết điều chắc là đã nghĩ thông suốt ”
Văn Nghiễn Chi nhạt về phía cổng:
“Ta xem thử nàng sẽ lấy cớ gì để xuống nước đây”
Khi Văn Nghiễn Chi bước ngoài cổng thấy bóng dáng Bát Lượng cả
Có vẻ như nàng đã về hướng huyện nha
Xem nàng thực sự biết thân biết phận dám ngang ngược gây chuyện đúng ngày đính thân với thiên kim nhà Huyện lệnh
“A để chặn con tiện nhân đó ”
“A cứ yên tâm nhất định sẽ khiến nàng chịu thiệt thòi lớn”
“Muội định khiến nàng chịu thiệt thòi thế nào”
“Để nha dịch đánh nàng vài gậy chứ còn gì nữa”
“Nhà chúng sắp kết thân với Huyện lệnh nếu nàng biết điều dám đến làm loạn khi đó ngay cả nắp quan tài của cha mẹ nàng cũng giữ …”
Đột nhiên Văn Nghiễn Chi giơ tay lên một cái tát giòn giã giáng xuống mặt Văn Hương Cầm
“A đánh ”
“Quần áo ngươi đang mặc đồ trang sức ngươi đang đeo đồ ăn thức uống trong nhà thứ nào do nàng cung phụng Lấy oán báo ơn như ngươi thấy vẻ vang lắm ”
“A a thương xót con tiện nhân đó”
“Ngươi và nương vẫn luôn làm nhục nàng như Nếu các ngươi làm gương dám đối xử với nàng như ”
Văn Hương Cầm ôm mặt ấm ức và khó hiểu
Văn Nghiễn Chi đó lâu gì
Hắn cũng luôn làm nhục Thương Bát Lượng
Rõ ràng lúc đầu từng vui thầm khi biết nàng lén trộm
Nàng cứu của giữ gìn danh tiếng cho đã từng cảm động
Nàng bỏ tiền giúp lo liệu mọi chuyện chăm sóc cả góa mẫu của từng cảm kích nàng
Vậy mà từ khi nào mọi chuyện đã thay đổi
Trong lòng Văn Nghiễn Chi bỗng dâng lên cảm giác hoang mang
Những xung quanh mặt mày nịnh nọt chúc mừng kéo trở về thực tại
Nhìn đám thương nhân hèn mọn mắt chỉ biết ham lợi mặt hề chút khí phách và tôn nghiêm nào
Phải hạ thấp nàng mà vì thương nhân bẩm sinh đã cốt cách thấp hèn
Địa vị thấp kém căn bản đáng để bận lòng động tình
Ta tới huyện nha đánh trống kêu oan
Văn Nghiễn Chi vội vã chạy đến ngăn cản
“Ngươi đang làm gì ”
“Kiện ngươi bỏ vợ lấy khác”
“Thương Bát Lượng đừng tự dối nữa thể nào cưới một nữ thương nhân như ngươi”
“Không cưới sớm Để từ năm mười lăm tuổi đợi đến năm hai mươi tuổi”
“Ta tuy thể cưới ngươi nhưng thể nạp ngươi làm Nàng là tiểu thư khuê các chắc chắn sẽ dung nạp ngươi”
“Làm làm Không cưới thì trả tiền đây”
“Nếu Huyện lệnh Lương biết ngươi hôn ước biết ngươi còn thể cưới nữ nhi của ông ”
“Bát Lượng ngươi chắc là suy nghĩ kỹ nghĩ cho rõ hẵng chuyện với ”
Lúc đã nha dịch tới truyền lệnh
Huyện lệnh Lương bụng phệ mắt lim dim :
“Con tiện nhân nhà ngươi cũng to gan lắm Văn Nghiễn Chi bây giờ đã là trong quan phủ chỉ bản quan mà thôi Kẻ phạm thượng bổn quan sẽ đánh ngươi hai mươi trượng ngươi còn kiện nữa ”
“Kiện Dân phụ kiện Văn Nghiễn Chi bội bạc bỏ vợ lấy khác”
“Có bằng chứng ”
“Bằng chứng chính là hôn thư”
“Không mai mối sính lễ hai ngươi chỉ là tự định chung thân hôn thư vô hiệu”
“Vậy dân phụ kiện Văn Nghiễn Chi lừa gạt tài sản nhà ”
“Giấy bút mực nghiên lo liệu quan hệ thầy trò giao tiếp đồng môn thông đồng tất cả tiêu tốn sáu trăm lượng bạc ngươi nhận ”
“Ta nhận”
“Góa mẫu cùng của ngươi ăn ngon mặc tiêu xài xa hoa tất cả hết bốn trăm lượng bạc ngươi nhận ”
“Nhận”
Ta mải chất vấn Văn Nghiễn Chi hề nhận ánh mắt lóe lên của Huyện lệnh Lương chỉ ông :
“Chỉ là một tiệm phấn son nhỏ mà thể lấy một ngàn lượng bạc ”
“Dân phụ sổ sách làm chứng”
“Ngươi tự nguyện bỏ tiền Văn Nghiễn Chi sử dụng tiền nhà ngươi đó là nguyên do chính đáng”
“Hắn cưới cũng cam tâm”
“Vậy bổn quan sẽ phán trả tài sản cho nhà ngươi”
“Khi nào thì trả”
Huyện lệnh vẻ sốt ruột vỗ mạnh kinh đường mộc lớn tiếng:
“Thối đường”
Không hề lệnh cho nhà họ Văn trả tiền theo hạn định nhưng đánh hai mươi trượng
Văn Nghiễn Chi hề tổn thương dù chỉ một sợi tóc từ cao xuống mà :
“Nếu ngươi đồng ý làm của chuyện hôm nay sẽ bỏ qua hết”
“Không ”
“Được thì đừng trách vô tình”