Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ - Chương 2
Tiêu Vân Trạch trước sau vẫn thản nhiên, ánh mắt và biểu cảm đều ngay thẳng.
Chỉ là, ánh sáng trong mắt Vệ Tiểu Hoa nhanh chóng vụt tắt.
Cô ấy rất nhanh liền khôi phục lại nụ cười, lễ phép nói:
“Cảm ơn anh, Tiêu Vân Trạch.”
Tiêu Vân Trạch khách sáo gật đầu với cô ấy, sau đó quay lại ngồi bên cạnh tôi, tự nhiên hỏi:
“Niệm Sơ, cuối tuần này em muốn đi đâu chơi?”
Tôi liếc nhìn anh ấy một cái.
Tôi tin rằng sự quan tâm của Tiêu Vân Trạch dành cho Vệ Tiểu Hoa chỉ xuất phát từ lòng tốt giữa bạn bè.
Có lẽ là do xuất thân gia đình, lại là con một trong Tiêu gia, từ nhỏ đến lớn luôn có vô số người vây quanh, tâng bốc, điều đó khiến anh ấy hình thành một tính cách xa cách, lạnh lùng với những người ngoài.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sâu thẳm trong thâm tâm, anh ấy vẫn luôn là một người vô cùng, vô cùng lương thiện.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời anh ấy:
“Đi xem buổi diễn trực tiếp của diễn viên hài độc thoại mà cả hai chúng ta đều thích đi.”
Tiêu Vân Trạch mỉm cười với tôi, nói:
“Vậy tôi sẽ mua vé trước.”
Anh ấy đặt tay lên mu bàn tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến. Tôi nhìn anh ấy nở một nụ cười dịu dàng, thế là tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Việc học năm hai cấp ba ngày càng nặng nề, mối quan hệ tay ba giữa tôi, Tiêu Vân Trạch và Vệ Tiểu Hoa dần lắng xuống.
Giống như một vở kịch sân khấu, ngay từ khi mở màn đã là cao trào, nhưng sau đó, những phút tiếp theo lại không thể duy trì nhịp điệu cao trào liên tục như mong đợi của khán giả. Khi những người đứng ngoài không còn thấy hứng thú, họ tự nhiên cũng chẳng còn để tâm theo dõi.
Chuyện này chỉ bắt đầu dậy sóng trở lại khi có người nhặt được cuốn sổ của Vệ Tiểu Hoa.
Người đó mở ra và nhìn thấy ba chữ Tiêu Vân Trạch chi chít khắp trang giấy.
Hơn nữa, cô ấy còn cẩn thận ép chiếc vỏ hộp bánh ngọt mà Tiêu Vân Trạch đã mua cho vào trong cuốn sổ như một vật kỷ niệm quý giá.
Mặc dù mỗi ngày Vệ Tiểu Hoa đều lặng lẽ đi theo sau tôi và Tiêu Vân Trạch, mặc dù cô ấy chưa bao giờ nói ra rằng mình thích Tiêu Vân Trạch.
Nhưng sự thầm mến của cô ấy, từ lâu đã là điều mà ai cũng biết.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên những tâm tư ấy bị vạch trần hoàn toàn trước mặt mọi người.
Đã rất lâu kể từ khi bài văn của Vệ Tiểu Hoa gây xôn xao. Con người vốn dễ quên, họ đã chẳng còn nhớ bài văn ấy từng khiến họ cảm động thế nào, mà chỉ còn lại sự giễu cợt đối với tình cảm si mê của cô ấy.
Bọn họ nói Vệ Tiểu Hoa là một con cóc ghẻ vọng tưởng ăn thịt thiên nga.
Khi tôi và Tiêu Vân Trạch nghe tin này, cuốn sổ đầy tên anh ấy đã bị truyền tay khắp nơi.
Có người cười cợt, đứng ngay trước mặt Vệ Tiểu Hoa mà hỏi Tiêu Vân Trạch:
“Tiêu thiếu gia, bị một con vịt xấu xí như vậy thầm thương trộm nhớ, anh có thấy ghê tởm không?”
Cũng có người cố ý hỏi tôi:
“Niệm Sơ, ngày nào cũng có một kẻ giả vờ đơn thuần vô hại lượn lờ xung quanh cô và Tiêu Vân Trạch, trong lòng chẳng biết đang mưu tính điều gì nữa. Chắc cô cũng thấy ghê tởm lắm nhỉ?”
Những lời này thực sự rất phiền phức.
Bề ngoài có vẻ như đang đứng về phía tôi, chân thành nói chuyện với tôi, nhưng thực chất cũng chỉ là mượn danh nghĩa bảo vệ mà hả hê trước trò vui của người khác mà thôi.
Tôi chỉ mỉm cười nhìn người vừa hỏi mình, không nói gì. Những người đó thấy vậy cũng biết điều mà im lặng.
Dù tôi có cảm xúc gì đi nữa, cũng không đến lượt những kẻ chẳng liên quan lên tiếng chỉ trỏ.
Tiêu Vân Trạch cũng cố gắng hết mức để bảo vệ lòng tự trọng của một cô gái tuổi thanh xuân và giấc mơ thời niên thiếu của cô ấy.
Anh thờ ơ nhìn những kẻ vừa lên tiếng, sắc mặt từng chút từng chút một lạnh xuống, rồi chậm rãi nói:
“Không biết nói chuyện thì có thể quyên tặng cái miệng cho những ai cần.”
Từ đó về sau, không còn ai lấy chuyện này ra trêu chọc chúng tôi nữa.
Chỉ là, sáng hôm sau, Tiêu Vân Trạch đến lớp khá sớm.
Khi Vệ Tiểu Hoa đặt phần bữa sáng lên bàn anh, Tiêu Vân Trạch nhìn cô ấy, giọng điệu khá ôn hòa:
“Vệ Tiểu Hoa, đi ra ngoài với tôi một chút.”
Vệ Tiểu Hoa thoáng sững sờ, theo phản xạ liếc nhìn tôi.
Tôi không nói gì, còn cô ấy thì lặng lẽ đi theo sau Tiêu Vân Trạch.
Không ai biết nội dung cuộc trò chuyện đó. Chỉ là khi quay lại, mắt Vệ Tiểu Hoa đã đỏ hoe, và từ ngày hôm ấy, cô ấy không còn xuất hiện bên cạnh tôi và Tiêu Vân Trạch nữa.
Tôi không hỏi Tiêu Vân Trạch về cuộc nói chuyện đó. Giữa tôi và anh có một sự ăn ý ngầm, hơn nữa, chuyện này liên quan đến riêng tư của một cô gái khác, tôi cũng không có ý định đào sâu.
Tôi chỉ biết được nội dung cuộc trò chuyện đó sau kỳ thi đại học.
Đó cũng là lần cuối cùng trong thời thanh xuân tôi gặp lại Vệ Tiểu Hoa.
Cô ấy đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu tôi gặp. Gầy hơn, mái tóc không còn khô xơ thiếu dưỡng chất, trên người toát lên sự tĩnh lặng và chín chắn đã lắng đọng theo thời gian.
Cô ấy cầm theo giấy báo trúng tuyển, tìm đến tôi, nhờ tôi giúp một chuyện.
Cô ấy hy vọng tôi có thể nói với Tiêu Vân Trạch rằng cô ấy đã đậu đại học.
Một trường đại học khá tốt. So với số phận vốn dĩ phải gả cho một gã đồ tể khi mới vừa tròn mười sáu tuổi, đây có thể xem như một sự xoay chuyển vận mệnh.
Tôi chân thành chúc mừng cô ấy, rồi hỏi:
“Tại sao cô không tự nói?”
Vệ Tiểu Hoa khẽ cười, trong mắt ánh lên chút tự giễu:
“Hôm đó Tiêu Vân Trạch đã nói với tôi rằng, anh ấy mong tôi đừng làm phiền hai người nữa.”
Tôi lặng nhìn cô ấy.
Không biết vì sao, tôi mời cô ấy đi ăn bít tết.
Lúc mới đến nhà hàng, cô ấy có lẽ đã nghĩ rằng tôi muốn làm nhục cô ấy.
Bởi vì cả hai chúng tôi đều hiểu rõ, cô ấy chưa từng bước chân vào một nơi như thế này.
Dường như vì muốn giữ lại chút lòng kiêu hãnh, cô ấy lặng lẽ ngồi đối diện tôi, cố bắt chước cách tôi cầm dao nĩa. Nhưng động tác còn vụng về, con dao cứa vào đĩa tạo ra những âm thanh chói tai.
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng cầm lấy bộ dao nĩa của cô ấy, hướng dẫn cách cắt bít tết.
Trong đôi mắt ngạc nhiên của cô ấy, tôi ngước lên, dịu dàng mỉm cười.
Có lẽ, điều này không giống với những gì cô ấy đã nghĩ.
Tôi nhìn cô ấy, chậm rãi nói:
“Vệ Tiểu Hoa, chúc mừng cô đã có một cuộc đời mới. Bữa ăn này là món quà tôi dành cho cô.”
Tiêu Vân Trạch đã trao cho cô ấy một khởi đầu mới, và tôi cũng muốn gửi tặng cô ấy một món quà cho hành trình ấy.
Trong suốt quãng thời gian trưởng thành, có lẽ chưa từng có ai dạy cô ấy những điều này.
Tôi nói với cô ấy về cách đối nhân xử thế khi bước chân vào đại học, hướng dẫn cô ấy cách giao tiếp với mọi người, giới thiệu một số cuốn sách về lễ nghi và ứng xử, khuyên cô ấy tận dụng những nguồn tài nguyên miễn phí từ sách báo hay Internet để mở rộng thế giới quan với chi phí thấp nhất có thể…
Những điều này, so với toán học hay hóa học trong sách giáo khoa, thực tế sẽ giúp cô ấy nhanh chóng mở rộng mối quan hệ và thay đổi chính mình hơn.
Bởi vì dù cuối cùng học vấn có quan trọng đến đâu, thì bản chất của cuộc sống vẫn là phải không ngừng giao tiếp với con người. Và người ta sẽ luôn nhìn vào giá trị của cô trước khi quyết định mức độ thân thiết.
Dù ai cũng mong có được những mối quan hệ thuần khiết, nhưng không thể phủ nhận rằng phần lớn mọi người đều có “trọng vẻ bề ngoài trước khi trọng con người bên trong.”
Đây coi như là lời chúc phúc của tôi dành cho hành trình mới của cô ấy.
Cuối cùng, tôi mỉm cười với cô ấy, nhẹ giọng nói:
“Vệ Tiểu Hoa, chúc cô có một khởi đầu mới tốt đẹp.”
Cô ấy vẫn luôn chăm chú lắng nghe.
Chỉ đến lúc này, cô ấy mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ánh mắt cô ấy rất phức tạp.
Khi tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ nói lời cảm ơn, thì cô ấy lại đột nhiên hỏi tôi:
“Tống Niệm Sơ, cô có thấy mình rất lương thiện không?”
Tôi thoáng sững sờ.
Ánh mắt cô ấy nhanh chóng phủ lên một tầng nước mỏng, nhưng cô ấy không để nước mắt rơi xuống.
Cô ấy cố chấp nhìn tôi, rồi hỏi tiếp:
“Cô có biết ngày hôm đó Tiêu Vân Trạch đã nói gì với tôi không?”
Ánh mắt cô ấy dừng lại trong khoảng không, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự tuyệt vọng:
“Anh ấy nói rằng, anh ấy chỉ là tiện tay tài trợ cho một học sinh nghèo được đi học. Người đó có thể là Trương Tiểu Hoa, Đường Tiểu Hoa, hay Vương Tiểu Hoa… chỉ là trùng hợp, người đó lại là tôi, Vệ Tiểu Hoa.”
“Anh ấy bảo tôi đừng xem chuyện này như một câu chuyện cổ tích về sự cứu rỗi.”
“Anh ấy bảo tôi đừng gửi gắm những hy vọng không nên có vào anh ấy. Anh ấy nói anh ấy rất xin lỗi, nhưng anh ấy chỉ luôn thích mình cô mà thôi.”
“Cô xem đi, Tống Niệm Sơ, ngay cả tư cách được ôm mộng một mối tình đơn phương, tôi cũng không có.”
Cô ấy quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt đau thương:
“Hôm nay cô dành thời gian mời tôi ăn cơm, dạy tôi những điều này, mà tôi lại có phản ứng như vậy. Cô chắc chắn cảm thấy tôi thật vô ơn, phải không?”
Tôi khẽ nhíu mày.
Cô ấy tiếp tục nói:
“Nhưng tôi phải biết ơn cô như thế nào đây? Món quà mà cô tặng tôi hôm nay, trong mắt tôi, chẳng qua cũng chỉ là sự bố thí từ một người giàu có đứng trên cao nhìn xuống mà thôi.”
“Cô chưa bao giờ coi tôi ra gì, vì cô biết tôi không đủ tư cách. Cô chưa bao giờ chế nhạo hay giễu cợt tình cảm của tôi, vì cô hiểu rằng, tôi và cô, tôi và Tiêu Vân Trạch, vốn không cùng một thế giới.”
“Chính vì vậy, cô có thể dịu dàng, có thể rộng lượng, có thể bao dung mà nói với tôi những điều này.”
“Nhưng tôi thà rằng cô là một người kiêu ngạo, hống hách và độc ác.”
“Tôi biết, rất nhiều người cười nhạo tôi không biết lượng sức mình, cho rằng tôi thật nực cười.”
“Nhưng tôi đã làm gì sai chứ? Tống Niệm Sơ, tôi chỉ là một kẻ tuyệt vọng, điên cuồng đem lòng thích một người mà cả đời này tôi không bao giờ xứng đáng có được mà thôi.”
“Tôi hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai.”
“Nhưng chính tình cảm này đã giúp tôi không ngừng cố gắng, không ngừng vươn lên, không ngừng muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.”
Nước mắt cô ấy cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô ấy nhìn tôi, giọng khàn khàn nói:
“Tống Niệm Sơ, tôi chưa từng nói với cô, nhưng thật ra tôi rất ghét dáng vẻ cao cao tại thượng này của cô.”
“Tôi khuyên cô đừng đối xử với tôi tốt như vậy. Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ trở thành đối thủ của cô.”
Cô ấy đứng dậy, cúi đầu nhìn tôi.