Nữ Quan - Chương 5
14
Nữ đế nghe vậy cười thành tiếng.
Bà ấy quét hết đống tấu chương luận tội chất như núi bên cạnh xuống đất:
“Quả nhiên trẫm không nhìn nhầm ngươi, giao việc cho ngươi, trẫm rất yên tâm.”
Cũng là ngày hôm sau sau khi bà ấy nói ra câu này, tiếng trống đăng văn trong kinh thành bị người ta gõ vang từng hồi.
Đi được mấy trăm dặm, đôi chân của phụ nhân đã sớm nát bét, hét từng chữ như máu:
“Triều Châu đại hạn, trưởng sử Triều Châu Quách Văn, tham quân Triệu Mục cùng với người của Hộ Bộ cấu kết với nhau làm việc xấu, ăn chặn tiền cứu trợ, đánh chết đánh bị thương vô số bách tính phản kháng!”
“Trời xanh có mắt, cả nhà già trẻ của tiểu phụ nhân đều chết thảm, hôm nay liều mạng đòi công bằng, chỉ cầu trời nghe!”
Có người đầu tiên, ắt sẽ có người thứ hai, thứ ba…
Người bị tố cáo càng ngày càng nhiều, chức quan càng ngày càng lớn, thái thú Ung Châu Kê Thạch, huyện úy Trường An Hồng Hạo Miểu, Lễ Bộ thị lang Trình Minh… Rồi đến Hộ Bộ thượng thư —— Ngụy Trường Hưng!
Trên có thế gia môn phiệt, dưới có tiểu quan tiểu lại.
Liên quan rộng đến mức kinh thiên động địa.
Cục diện bình tĩnh cuối cùng cũng bị một tiếng sấm sét đánh vỡ, ngay sau đó là gió to mưa lớn.
Nữ đế nổi giận, ra lệnh cho tam hoàng tử và công chúa thay mặt hoàng gia tham gia vào, không được để người đến cáo trạng lần này gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nhất định phải tra ra chân tướng, bình ổn cơn giận của dân chúng.
Nếu như trước đây, quyết định liên quan đến lợi ích của nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người đứng ra khuyên can công khai hoặc phản đối ngầm nhưng lần này lại không có một ai dám lên tiếng.
Không phải vì họ đã thay đổi chủ ý, mà là vì những ngày này bị bách tính vây quanh phủ đệ, hô to kêu đánh kêu giết dọa sợ rồi.
Trước đó đoán không sai, thế gia môn phiệt cảnh giác như vậy, thiên tử không dễ ra tay, bình thường cũng sẽ không có chuyện gì khiến họ sợ hãi nhượng bộ.
Nếu như thật sự phải có một thứ thì chỉ có thể là —— Ý dân.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Nếu như nước sôi cuồn cuộn thì thuyền gỗ cũng chỉ có thể lật úp mà thôi.
“Mưu mô, đây đều là mưu mô hãm hại bổn quan! Ta không phục! Ta bị oan! Ta muốn diện kiến bệ hạ! Các ngươi không được bắt ta, ta muốn diện kiến bệ hạ!”
Ngụy phủ, nhìn thấy ta dẫn theo từng quân đội cưỡi ngựa, đích thân đến bắt mình, phụ thân ta gào lên khản cả giọng.
Chỉ vào ta cả giận mắng:
“Còn có ngươi! Thứ súc sinh bất hiếu nhà ngươi! Ngươi thế mà dám đối xử bất kính với phụ thân thân sinh của mình như vậy! Cút đi! Cút khỏi Ngụy gia!”
Ta lạnh lùng đứng nhìn, cười nhạt mở miệng:
“Ngụy đại nhân, lúc bàn chuyện công thì xưng chức vụ, nào có phân biệt gì phụ tử?”
“Ngài nói có người cố ý làm như vậy, hãm hại ngài nhưng những chuyện mà người ta tố cáo ngài đều là sự thật, chẳng lẽ những chuyện đó cũng là người khác cầm dao ép ngài làm sao?!”
Ta nắm chặt thanh vương kiếm đã cầm từ lúc rời khỏi nhà, không lùi bước cũng không nhượng bộ:
“Người tố cáo ngài có dụng ý khác hay không, bản quan không biết, cũng không muốn biết nhưng chuyện tố cáo ngài đều là sự thật, chính là bắt cả người lẫn tang vật, đương nhiên phải bắt về quy án!”
“Ngươi!”
Phụ thân ta trợn tròn mắt, tức giận lùi lại mấy bước.
Nhưng không chịu nổi, ta không cho ông ta cơ hội nói chuyện, ngự lâm quân phía sau đã áp giải ông ta đi.
Những người này đều là tâm phúc của nữ đế, có thể thấy được người ở trên coi trọng chuyện này đến mức nào.
Cũng là lúc ta sắp rời đi, ống tay áo bị người ta nắm chặt, quay đầu lại, đích mẫu hai năm không gặp vẫn béo tốt nhưng hiện tại lại mất hết lễ nghĩa phép tắc, biểu cảm hơi dữ tợn.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói với ta:
“Ngụy Thư Nhiên, ta đã coi thường ngươi rồi, hai năm nay ngươi sắp xếp cho cái mẫu thân kia của ngươi tốt lắm, khiến ta không tìm được cơ hội trừng trị nàng ta, ngay cả cái muội muội kia của ngươi, gặp ta cũng dám chống đối rồi.”
“Ta vốn chỉ nghĩ ngươi là đứa bất hiếu, không ngờ ngươi lại máu lạnh đến mức này! Đừng quên, ngươi cũng là dòng dõi của Ngụy gia! Nếu như Ngụy gia sụp đổ thì danh tiếng của ngươi cũng sẽ bị liên lụy!”
“Nên làm như thế nào, chắc hẳn trong lòng ngươi hiểu rõ!”
“Đừng tưởng rằng bây giờ ngươi là người được bệ hạ sủng ái thì có thể bình an vô sự, đến lúc quân cờ vô dụng thì còn ai để ý đến sống chết của nó nữa?”
Bà ta hẳn là tức giận đến mức mất hết lý trí, toàn thân run rẩy nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, biết lúc này nên nói gì với ta.
Không giống như Ngụy Yến Nhiên, mấy tháng nữa là đến ngày nàng ta thành thân, vốn là lúc vô cùng vinh quang nhưng trong nhà lại gặp đại họa, sợ liên lụy đến mình.
Nói năng lỗ mãng không suy nghĩ, mở miệng ngậm miệng đều chỉ nói đến chuyện đích thứ khác biệt, không được chết tử tế.
Phong thái của tiểu thư khuê các hoàn toàn biến mất.
Như thể ai cũng nắm chắc phần thắng còn ta phải nhượng bộ vậy.
Dù sao thì huyết thống vẫn là huyết thống, có họ hàng thì tự nhiên phải tránh hiềm nghi.
Nhưng ta chỉ vỗ nhẹ vào ống tay áo bị vò nhăn nhúm, nhìn hai người cười nói:
“Cớ sao phu nhân lại chắc chắn như vậy, nói không chừng chuyện ta làm thật sự khiến cả thiên hạ này không tán đồng thì sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của đích mẫu lập tức tái mét, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào mặt ta.
15
Ra khỏi Thượng Thư phủ, tam hoàng tử và công chúa đứng xem cảnh này đều có biểu cảm khác nhau.
Thái độ của hai nhân vật phong vân này đối với ta cũng khác nhau.
Tam hoàng tử khách sáo, không phải là sợ ta, mà là sợ nữ đế phía sau ta.
Công chúa thì thoải mái hơn nhiều, cười nói:
“Ngụy đại nhân công tư phân minh, khó trách mẫu hậu lại coi trọng như vậy.”
Sao lại không coi trọng chứ?
Dù sao thì con dao này của ta, bà ấy đã mài giũa lâu như vậy, chính là vì thời khắc này mà.
16
Đích mẫu chỉ nghĩ rằng ta vì ân oán cá nhân nên mới nhắm vào phụ thân ta, bắt ông ta vào ngục, lúc này mới truyền tin tức ra ngoài, chờ ta bị thiên hạ chỉ trích.
Nhưng bà ta đã tính sai.
Bởi vì chỉ sau hai canh giờ, bà ta đã biết được thời gian qua ta đã “lên trời xuống đất” như thế nào, hoàn toàn không màng đến tình nghĩa thể diện, dù là quan to hay quan nhỏ đều bắt giữ hết.
Lần này không chỉ đắc tội với thế gia môn phiệt mà ngay cả những người từ hàn môn vươn lên, ta cũng đắc tội không ít.
Có thể nói là tự đưa mình vào cảnh cô thần, không còn gì phải kiêng dè nữa.
“Nàng cho rằng mình là cái gì chứ, có chút quyền thế là đi chèn ép người khác, sớm muộn gì cũng có ngày gặp quả báo!”
Ngụy Yến Nhiên gào lên.
Nhưng đích mẫu lại ngồi cứng đờ trên ghế, lẩm bẩm:
“Điên rồi… Nàng điên rồi…”
“Đắc tội triệt để với tất cả mọi người như vậy, cho dù lần này nàng lập công lớn nhưng sau khi mọi chuyện qua đi, còn ai dám kết giao với nàng nữa?”
Loại người này, thường thì kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Tương tự như vậy, ra tay chỉ có thể càng tàn nhẫn hơn.
Ví dụ như, nghe những lời nghị luận buộc tội của các đại thần trong ngự thư phòng, ta vẫn vẫn không hề động tâm.
Quay đầu lại liền ra lệnh cho người bên dưới, những kẻ còn chứng cứ như núi mà vẫn cố chấp không nhận tội thì hãy bẻ gãy thêm vài cái xương nữa.
Hầu hết những người đó đều là trụ cột của gia tộc đã được bồi dưỡng nhiều năm, nghe thấy hành động của ta, những lão già vốn đã lớn tuổi suýt chút nữa thì tức chết.
Nhưng nữ đế vẫn ngồi vững trên cao, chỉ cười mà không nói.
Lão thừa tướng đứng đầu đã lớn tuổi, lúc tuổi già đột nhiên gặp phải chuyện này, hiện tại thở cũng không ra hơi.
Khi nhìn ta, ông ta nói với lời lẽ đầy sự áp bức và đe dọa:
“Ngụy đại nhân nên tìm chỗ khoan dung khi có thể, nếu không thì người chịu thiệt chính là bản thân.”
Ta cười khẽ:
“Thừa tướng nói vậy là sao, trước chuyện này, chẳng phải Ngụy mỗ đã bị thiên hạ chỉ trích rồi sao?”
Làm hay không làm đều bị đối xử như nhau, vậy thì kẻ chân đất như ta còn sợ gì kẻ đi giày bọn họ chứ?
Lão thừa tướng: “…”
Lão già hung hăng trừng mắt nhìn ta.
Nhưng với đống tuổi tác đó, nhìn nhận sự việc cũng luôn thấu đáo hơn người khác, biết được tai họa đột nhiên ập đến là vì sao, cũng biết nữ đế muốn gì.
Giờ mọi chuyện đã đến nước này, chi bằng nói thẳng ra.
“Bệ hạ không muốn dừng tay, nhất định muốn thần đáp ứng chuyện khoa cử sao?”
Nữ đế kinh ngạc: “Thừa tướng nói gì vậy, sao trẫm lại không hiểu? Hôm nay không phải nên bàn về cách xử lý những kẻ cầm đầu sao?”
Lão thừa tướng không hề nao núng, tiếp tục nói:
“Thần biết bệ hạ hiền đức, vì suy nghĩ cho nữ tử nhưng thứ lão thần nói thẳng, những nữ tử khuê các đó thực sự không thể đảm đương trọng trách, huống hồ những chuyện mấy hôm nay liên quan đến quá nhiều quan viên trong triều.”
“Nếu xử lý từng người một, quan viên thay đổi quá nhiều, triều đình khó tránh khỏi bất ổn, không có lợi cho giang sơn, mong bệ hạ suy nghĩ lại.”
Khóe miệng nữ đế đã mím thành hàng ngang, lạnh lùng nhìn lão già này.
Ta lên tiếng:
“Nữ tử có thể đảm đương trọng trách hay không đã có quyết định, chẳng lẽ thừa tướng cho rằng những năm qua đức hạnh của bệ hạ có khiếm khuyết sao?”
Đừng quên, thiên tử trước mắt, chính là nữ tử.
Mí mắt lão thừa tướng hơi run, vẫn giữ được bình tĩnh:
“Bệ hạ long chương phượng tư, là người được trời định, sao có thể đem so sánh với phấn son tục tử?”
Ta phản bác:
“Bệ hạ không nằm trong số đó, vậy thì những việc mà hạ quan này, một nữ tử, đã làm trong những năm qua, còn không thể lọt vào mắt thừa tướng sao?”
“Ngươi?”
Lão thừa tướng giọng cao lên, cười nhạo:
“Chuyện bây giờ ngươi xử lý không ổn, đã thấy rõ ngươi là kẻ vô năng!”
“Hạ quan còn chưa xử lý, thừa tướng đã chắc chắn như vậy?”
“Bản tướng chỉ tin vào mắt mình!”
“Vậy nếu đến cuối cùng hạ quan khiến các vị đều hài lòng về kết quả xử lý thì sao?”
Mọi người như nghe thấy chuyện cười:
“Ngông cuồng!”
“Nếu thực sự như vậy thì chứng tỏ quyết định của trẫm không sai, các ái khanh cũng không còn lý do gì để cản trở trẫm nữa.”
Một giọng nói chen vào, tiếng cười đột ngột dừng lại.
Bọn họ mới muộn màng nhận ra nhưng đã quá muộn.
Chỉ có lão thừa tướng vẫn bình tĩnh, im lặng một lúc rồi nói:
“Được!”
“Nếu Ngụy đại nhân thực sự có thể khiến thần tâm phục khẩu phục, vậy thì thần cũng cam tâm chịu thua!”
Đây quả thực là chuyện hoang đường.
Thậm chí còn đặc biệt bắt nạt người khác.
Bởi vì nếu trong số họ, có một người nhất quyết không hài lòng thì chẳng phải là đã thắng cược rồi sao?
Huống hồ trong số những người này, không một ai chịu mở miệng nói ra hai chữ hài lòng.
“Vô sỉ.”
Mục Ngọc bên cạnh nghiến răng không nói nên lời.
Ta và nữ đế chỉ liếc nhìn nhau, lên tiếng:
“Thành giao.”