Nữ Quan - Chương 3
07
Nữ đế biết đấu không lại các gia tộc quyền quý, nên quyết định phá vỡ từ bên trong..
Bà muốn tất cả nữ tử trong thiên hạ đều có cơ hội đọc sách.
Đặc biệt là nữ tử thế gia.
Từ đó chọn ra người tâm phúc, chính là cách phản công tốt nhất.
Nhưng những nữ tử thế gia này không dám phản kháng phụ huynh, ta thì dám.
Bọn họ không dám giết, ta cũng dám.
Không chỉ như vậy, ta còn là nữ nhi của Ngụy gia.
Mặc dù chỉ là thứ nữ nhưng thân phận là thật, đủ để gây ra sóng gió.
Ta chính là con dao sắc bén nhất mà nữ đế muốn tìm.
08
Phụ thân ta dường như cũng biết nếu ta thật sự trở thành nội xá nhân thì sẽ đại diện cho điều gì.
Đó chính là tâm phúc chuyên sắp xếp văn thư cho nữ đế, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đều phải xem qua một lượt.
Khi cần thiết thì làm con dao trong tay nữ đế, trừ khử kẻ khác, có thể nói là chức vụ không cao nhưng quyền lực lại rất lớn.
Trước đó ông ta còn chế giễu lần tuyển chọn này chỉ là ý kiến của nữ nhân, không thể gây ra được sóng gió gì.
Nhưng không ngờ đến cuối cùng, chính nữ nhi của ông ta lại bày ông ta một vố.
Là lão thần phản đối nữ đế đăng nhiều nhất nhưng nữ nhi của mình lại làm nội xá nhân cho nữ đế.
Trời mới biết ngày mai những gia tộc quyền thế kia biết được, sẽ dùng ánh mắt gì nhìn ông ta.
“Là ta coi thường ngươi rồi, ngày thường ở trước mặt ta luôn cung kính vâng vâng dạ dạ, không ngờ lại là một con sói mắt trắng nuôi không thuần!”
Phụ thân ta đập mạnh vào án thư.
Ta chỉ nhìn ông ta nổi trận lôi đình, cười khẩy:
“Phụ thân đã bao giờ nhìn con bằng con mắt bình thường, làm sao biết được ngày thường con nhu nhược hay không?”
“Đối với phụ thân mà nói, con chỉ là một vật để liên hôn kết giao, vậy thì không cần phải ở đây giả vờ giả vịt nữa chứ?”
Đã xé rách mặt nạ nhau rồi, ai còn quan tâm đến sắc mặt của ông ta tốt hay không?
Ta không quên lần này đến là để đón a nương và muội muội rời đi.
Nữ quan đi còn để lại người trong cung giúp đỡ, chính là để phụ thân ta an phận thủ thường.
Dù sao thì bọn họ phản đối nhiều năm như vậy, chính là muốn nữ đế trả lại hoàng vị cho tông thân, nếu không phải tạo phản thì để lại cho mình tiếng xấu muôn đời.
Nếu tạo phản thì càng tốt, trực tiếp gán cho một cái tội danh, không cần phải chờ đến mùa thu mới xử trảm.
Lúc ta đi đã gây ra động tĩnh rất lớn.
Phụ thân ta nhìn bóng lưng ta, ánh mắt âm trầm:
“Chỉ là một đám nữ nhân, thật sự cho rằng có thể làm trời làm đất sao? Nếu con ngoan ngoãn đi xin tội bệ hạ, trở về gả chồng cho ta, sinh con đẻ cái, ta còn có thể bỏ qua chuyện trước kia.”
“Nếu không thì…”
Ông ta nhìn a nương và muội muội đang sợ hãi ngơ ngác, cười lạnh:
“Con cũng phải nghĩ đến a nương và muội muội của con.”
“Thư Nhiên, chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?”
A nương vốn đã vô cùng sợ hãi phụ thân ta, cảm nhận được không khí không ổn, run rẩy hỏi.
Đích mẫu tức giận không chỗ phát tiết, chế giễu:
“Tất nhiên là theo nữ nhi của ngươi đi hưởng phúc rồi! Ngươi còn không biết sao? Nữ nhi của ngươi thật là oai phong! Giết người, còn đối xử bất kính với đích mẫu và phụ thân, bây giờ còn muốn đi làm quan nữa!”
“Làm quan!”
A nương sắc mặt cứng đờ, là nữ tử khuê các, bà chỉ biết tam tòng tứ đức, nữ tử làm quan quả thực là chuyện hoang đường.
Vân Nhiên thì vui vẻ hơn một chút:
“A tỷ, a tỷ cuối cùng cũng thành công rồi!”
“Thành công cái gì? Quả nhiên là kiến thức nông cạn! Làm gì có cô nương tốt nào sẽ ra ngoài xuất đầu lộ diện, lăn lộn với một đám nam nhân?”
Ngụy Yến Nhiên không vui, hả hê nói:
“Quả nhiên là cùng một giuộc, danh tiết của nàng ta bị tổn hại, nhà nào sẽ dám cưới? Ngươi là muội muội của nàng ta, nếu đi cùng nàng ta, cả đời này sẽ không có nam nhân nào muốn!”
“Ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu ở lại, mối hôn sự kia của nàng ta chính là của ngươi! Chính thất của quan tam phẩm, nếu không phải là tái hôn, cả đời này ngươi sẽ không thể với tới!”
Đích mẫu mắt đảo vòng vòng, cuối cùng cũng nghĩ đến còn một quan tam phẩm chưa giao phó, chỉ là bà ta thông minh hơn Ngụy Yến Nhiên một chút.
Biết tìm ai hữu dụng nhất, có thể thành công nhất.
Vì vậy, bà ta cong môi, nói với mẫu thân:
“Ngươi thông dâm cũng đành, dù sao cũng đã gãy một chân, lão gia cũng bỏ qua chuyện trước kia nhưng ngươi cũng phải tính toán cho nữ nhi nhà ngươi chứ, nàng ta còn nhỏ, không thể vì người lớn mà cả đời này không có ai cưới gả chứ?”
Hôn nhân cưới gả, vốn là chuyện mà nữ tử trên đời này cho rằng là chuyện lớn nhất trong đời mình.
Huống hồ a nương không đọc sách, tính tình còn nhu nhược?
Vân Nhiên sợ bà lo lắng, mở miệng nói:
“Tỷ tỷ muốn làm gì thì làm, không thì ta không gả là được!”
Ta thì trực tiếp hơn, nắm chặt chuôi kiếm:
“Sao vậy? Phu nhân còn chưa đủ đau mặt sao?”
Việc ta đá bà ta một cước, ngã sấp mặt vẫn còn rõ mồn một, đích mẫu làm sao chịu được tủi nhục như vậy, che mặt định mắng.
Nhưng tay áo ta đã bị kéo lại.
Quay đầu lại, a nương lấy hết can đảm nhìn phụ thân và đích mẫu, nghiến răng:
“Thư Nhiên, chúng ta đi thôi.”
“A nương sẽ đi theo con, đi thật xa.”
“Con đông lạnh hè nóng thức đêm khổ đọc, chịu nhiều khổ sở như vậy, a nương tuyệt đối sẽ không kéo con lại!”
Bà đương nhiên vẫn nhớ nửa đời trước mọi người đều khuyên bà, phụ thân là quan trọng nhất, phu nhân không thể trái lời, cả đời này bà phải tam tòng tứ đức.
Nhưng bà cũng nhớ:
“Nữ nhi của ta lại càng quan trọng hơn.”
09
Ngày chúng ta rời khỏi phủ Thượng thư, bầu trời không có mây, chỉ có một vầng trăng tròn treo cao.
A nương và muội muội đều không nói gì.
Nhưng trong lòng đều rất rõ, qua đêm nay, mọi thứ sẽ thay đổi.
A nương có chút ngơ ngác, trên tay cầm một tờ giấy mỏng.
Đó là khế ước bán thân khiến bà bị nhốt trong phủ Thượng thư nửa đời người.
Bà như bị đóng đinh tại chỗ, khóe mắt lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt.
Nữ nhân vốn tĩnh lặng thản nhiên, đột nhiên nắm lấy tay ta vừa khóc vừa cười, thật điên cuồng:
“Không phải rồi, ta không còn là vật có thể tùy tiện bị bán đi nữa rồi… Ta là người… Ta là người mà!”
Giọng nói thê lương, như tiếng chim cuốc kêu máu.
Từ trước đến nay, ta và muội muội gọi bà là a nương, đích mẫu và phụ thân gọi bà là Từ thị.
Cũng là hôm nay, bà cầm tờ khế ước đó trên tay, đưa cho người khác xem.
Bà không phải là tiểu thiếp của Ngụy Trường Hưng, không phải là vật, bà là một con người, bà tên là – Niệm Kiều.
Từ Niệm Kiều.
10
Vân Nhiên vẫn cầm nửa cuốn sách trên tay, như đã hạ quyết tâm, ôm chặt vào lòng, nhân lúc đại phu đang chữa bệnh cho a nương, nàng ấy lén nói với ta:
“A tỷ, ta không muốn làm thiếp, cũng không muốn làm phu nhân quản gia, ta cũng muốn liều một phen.”
Nhưng thời thế lúc này ngay cả nữ đế cũng bị ràng buộc, huống hồ nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương.
Ta chỉ hỏi: “Muội có biết nếu thua, muội sẽ chết không?”
Việc nữ tử làm quan vốn là điều tối kỵ, một khi có sai sót gì, những nam nhân trong triều nhất định sẽ bức người ta đến chết.
Họ có lỗi, còn có thể bị phạt bổng lộc hay bãi quan nhưng chúng ta thì không được phép sai một bước.
Vân Nhiên im lặng một giây, nhìn ta chằm chằm:
“Cho dù có chết, ta cũng phải liều một phen.”
Ta không nói gì, chỉ đưa chiếc túi gấm bên hông cho nàng ấy.
Đó là tiền thưởng ta kiếm được, cũng sẽ là tiền học phí của nàng ấy khi đến thư phòng.
11
Ngày hôm sau.
Ta sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, sau đó không ngoảnh đầu lại nữa.
Nơi ta sắp xếp cho a nương và muội muội là một ngôi nhà nhỏ ở phía nam thành, không gần phủ Thượng thư nhưng cũng không quá xa, hoàn toàn không có ý định tránh mặt phụ thân.
Một là vì người trong cung đã sớm truyền lời, hai là, ta, một nội xá nhân này cũng không kẻ dễ bắt nạt.
Một khi vào chốn quan trường, chính là đồng liêu, mà đã là đồng liêu,ai lại đi làm hại người thân của nhau, vậy thì lạ gì chuyện cuối cùng bị đưa ra trước mặt thiên tử.
Ta hẳn cả đời này cũng không quên được ngày hôm đó.
Phụ thân ta, một Hộ Bộ thượng thư, đứng giữa đám văn võ bá quan, cùng với tất cả những người nam nhân khác nhìn ta từng bước tiến lên phía trước.
Bộ quan phục trên người họ, cũng được mặc trên người ta.
Đôi giày quan trên chân họ, cũng được đi trên chân ta.
Ta sẽ cùng họ đi trên một con đường.
Tranh giành một miếng thịt.
Nhưng lại dùng thân phận của một nữ tử.
Khinh miệt và coi thường đan xen, có người tức giận đến mức mất hết lý trí, có người chế giễu đứng nhìn, cũng có người cảm thấy bị xúc phạm và đe dọa sâu sắc:
“Đây là cái gì? Càng ngày càng hồ đồ rồi, nữ tử sao có thể làm quan? Hơn nữa còn là nữ tử của hoàng gia!”
“Ngụy Trường Hưng, đây là có ý gì?! Chẳng lẽ đã lừa gạt chúng ta sao?”
“Trước kia những kẻ hàn môn tử đệ lên nắm quyền cũng đã đành, giờ lại để nữ tử lên nắm quyền? Một cô nương chỉ biết thêu thùa trong phòng khuê, bệ hạ cũng không sợ gây ra chuyện cười sao?”
“Ta lại cho rằng không cần phải tức giận, đợi thêm một thời gian nữa, nếu làm hỏng chuyện, không cần chúng ta phản đối, tự có người kéo cô nương không biết trời cao đất rộng này xuống.”
Nhưng họ chờ mãi chờ mãi.
Đợi đến khi ta thực sự ngồi vững trên vị trí này, đợi đến khi quyền lực ban đầu trao cho họ bắt đầu bị thu hẹp, họ mới bàng hoàng nhận ra.
Có những chuyện ngay từ đầu đã sai rồi.
Không phải là ta thực sự có thiên phú dị bẩm, vừa bước vào triều đình đã như cá gặp nước.
Họ nói đúng, cho dù ta có đọc nhiều sách đến mấy nhưng ta vẫn ở trong phòng khuê nhiều năm.
Có những chuyện sách vở không dạy được.
Tất nhiên là khi bắt đầu tiếp quản sẽ có sơ suất.
Nhưng những sơ suất này còn chưa kịp để họ phát hiện thì đã có người âm thầm bù đắp.
Ta chỉ là thiếu chút kinh nghiệm, không phải thực sự ngu ngốc, một khi để ta có thời gian trưởng thành thì sẽ không ngừng tiến bộ.
Đến nỗi khi họ phản ứng lại, ta đã không còn là đứa mọt sách ngày nào.
Tất nhiên, cuối cùng họ cũng hiểu ra, ngày đó trong lúc chỉ lo chế giễu châm chọc nhưng lại quên ngẩng đầu lên.
Không nhìn thấy sau lưng ta, còn có một thiên tử ngồi trên cao, nhìn thấu mọi chuyện, cười như không cười.