Nữ Quan - Chương 2
05
Phụ thân ta lăn lộn trong triều đình nhiều năm, đây lần đầu tiên thất thố, suýt chút nữa không giữ được phép tắt mà lên tiếng. Nhưng vì có tâm phúc của thiên tử đang ở đây, người trong cung đứng hai bên, những người khác muốn nói gì cũng không dám bất kính.
Nữ quan tuyên chỉ nhìn thấy hết, nụ cười không đổi:
“Ngụy đại nhân, chúc mừng.”
Phụ thân ta cười gượng gạo, cố gắng nói một câu cho ra dáng thì thấy nữ quan bước qua ông ta đỡ ta dậy, giọng nói có thêm phần thân thiện:
“Được bệ hạ trọng dụng như vậy, ngày sau ắt sẽ tiền đồ vô lượng, hạ quan cũng xin chúc mừng Ngụy đại nhân trước.”
Phụ thân ta: “…”
Ông ta nhịn lại, không nhịn được trừng mắt nhìn ta.
Đánh chết ông ta cũng không ngờ có một ngày, thứ nữ mặc ông ta sắp đặt này lại có thể giẫm lên đầu ông ta!
Lúc này thanh vương kiếm đã bị ta nhuốm máu, khí lạnh bức người.
Ta cong môi:
“Vậy thì xin nhận lời chúc của đại nhân.”
Giống như người vừa giết người không phải ta vậy.
Mọi người được đứng dậy, phụ thân ta không nhịn được mở miệng:
“Ngụy gia cảm kích ân đức của bệ hạ nhưng tiểu nữ tuổi còn nhỏ không tôn trọng các bậc bề trên, ra tay tàn nhẫn, có thể được bệ hạ chọn trúng chắc chắn là vì nàng ta quá giỏi ngụy trang, không thể trọng dụng, thực sự là lừa quân!
“Nữ nhi không được dạy dỗ chu đáo là lỗi của phụ thân, sai lầm lớn như vậy, lão phu không còn mặt mũi nào đối diện với bệ hạ, chỉ mong hôm nay xử lý xong đứa nghịch nữ này, rồi mang đến trước mặt bệ hạ tạ tội!”
Ông ta thực sự sốt ruột.
Bởi vì ta không nghe lời.
Đặc biệt là sau khi ta dám giết người trước mặt ông ta.
Là nữ nhi của ông ta, ông ta đã là gian thần, ta có thể là thứ tốt đẹp gì?
Cho nên ông ta hiểu rõ hơn ai hết, nếu ta thực sự tìm được cơ hội để tiến lên, thoát khỏi sự kìm kẹp của ông ta, chỉ dựa vào cách ông ta đối xử với a nương và muội muội ta, ta không tính sổ sau này mới là lạ!
“Đúng vậy đúng vậy, đứa con bất hiếu này vừa rồi còn muốn động thủ với bậc bề trên, đại nhân, ngài xem, máu trên thanh kiếm này vẫn còn ấm nóng!”
Đích mẫu muốn xử lý ta sớm một chút, phụ thân ta vừa mở miệng, bà ta liền hùa theo.
Ta không lùi bước: “Phu nhân nói ta động thủ với bậc bề trên, có căn cứ gì?”
“Đến nước này rồi mà ngươi còn cứng miệng, ngươi dám bất kính với đích mẫu như vậy thì không phải là bất hiếu sao!”
Bà ta vừa la hét vừa định xông lên, bị ta đá một cước:
“Thật buồn cười! Muội muội ta bị người ta bắt giữ, a nương của ta bị đánh gãy chân nằm liệt giường, tất cả đều do các người gây ra, ta vì bảo vệ a nương mà rút kiếm, có gì không đúng?”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Ngụy Yến Nhiên không ngờ ta lại dám động thủ với bậc bề trên, tức giận:
“Đừng có cãi chày cãi cối, rõ ràng là do a nương kia của ngươi lẳng lơ, ai biết ngươi và muội muội ngươi có phải do phụ thân đẻ ra hay không? Mẫu thân động thủ cũng chỉ là để bảo vệ thanh danh của Ngụy gia mà thôi!”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, hiện tại nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay ta, trong mắt lóe lên một tia ghen tị:
“A nương của ngươi là thứ không được lên mặt, ngươi cũng chẳng ra gì, được chọn làm nữ quan? Ai biết được là được chọn thế nào?”
Nàng ta định đỡ Lư thị đang ngã chổng vó, tiện thể bị ta tát một cái, tặng cho nàng ta và mẫu thân nàng ta một cú ngã sấp mặt:
“Ngươi là cái thá gì, đến lượt ngươi lên tiếng sao?”
“Ngỗ ngược, đây chính là lý do ngươi chống đối phụ thân!”
Phụ thân ta quát lớn.
Cùng lúc đó, quản gia vừa nãy cầm dây thừng cũng giả vờ tiến lên.
Ta cầm lấy trường kiếm, tiến lên đâm một nhát:
“Chỉ lo dọn dẹp tàn cuộc, quên dọn dẹp ngươi rồi.”
Trường kiếm đâm vào tim quản gia, mũi kiếm xuyên ra, chỉ cách ngực phụ thân ta ba tấc.
Máu bắn tung tóe vào mặt ông ta, lão già này làm gì từng chịu sự kinh hãi như vậy, trực tiếp ngây người tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn ta không thể tin nổi.
Nhưng ta vẫn cười như thường:
“Nói đến việc phu nhân có thể đối xử với a nương và muội như vậy, đều là nhờ phụ thân dung túng, cho nên với tư cách là tội đồ, nữ nhi nhớ rất rõ.”
Giọng phụ thân ta run rẩy:
“Ngươi đang uy hiếp phụ thân, là đại bất hiếu, chỉ cần ta báo lên bệ hạ, thiên hạ sẽ không ai không khinh thường ngươi!”
“Sinh mẫu của nữ nhi chịu oan khuất, nếu nữ nhi khoanh tay đứng nhìn chẳng phải cũng là bất hiếu sao? Thiên hạ không phải cũng sẽ khinh thường nữ nhi sao?”
Ta nhướng mày: “Đã là bất hiếu thì phụ thân chỉ có thể chịu thiệt thôi.”
“Đúng rồi, ý chỉ của bệ hạ, Thư Nhiên của Ngụy gia, phẩm hạnh đoan chính, đức hạnh vẹn toàn, đây là lời của bệ hạ, cho nên nữ nhi giết người là đoan chính, bất hiếu cũng là đức hạnh!”
Rút trường kiếm ra, quản gia ngã gục xuống, là tâm phúc của đích mẫu, cánh tay phải của phụ thân ta trong nhà, cứ thế chết tươi trước mặt ông ta.
Chuyện nhục nhã như vậy, còn nhục nhã hơn cả một nhát kiếm đâm vào người ông ta!
“Ngươi!”
Phụ thân ta tức giận, đột nhiên quay đầu:
“Như thượng quan thấy, đứa bất hiếu bất nhân như vậy, chẳng lẽ bệ hạ thực sự muốn trọng dụng sao?”
Ánh mắt nhìn đến, không biết từ lúc nào nữ quan đứng ở bên cạnh lặng lẽ xem một vở kịch hay đã ngẩng đầu lên.
Nở một nụ cười xã giao:
“Hiếu hay bất hiếu, hạ quan không biết nhưng bệ hạ đã nói Thư Nhiên của Ngụy gia phẩm hạnh đoan chính, đức hạnh vẹn toàn, vậy thì chính là đức hạnh rồi.”
“Nếu đại nhân có ý gì khác, có thể đích thân diện kiến bệ hạ, nói rõ cũng không muộn?”
“Các ngươi!”
Phụ thân ta tức giận.
Nhưng người bên cạnh thiên tử chưa bao giờ cần phải nể mặt người khác, lúc nữ quan đi chỉ liếc ông ta một cái, chậm rãi nói:
“Bệ hạ rất coi trọng xá nhân, vốn dĩ hôm nay phải để đại nhân đến trung thư nhậm chức nhưng xá nhân lo lắng cho muội muội và sinh mẫu, đặc biệt cầu xin bệ hạ về nhà một ngày.”
“Ngụy đại nhân, ngài phải để bệ hạ nhìn thấy người mới được tính.”
Ý đe dọa lộ rõ.
Cuối cùng sắc mặt phụ thân ta cũng thay đổi.
06
Tình hình hiện tại, nữ đế đăng cơ nhưng triều cục không ổn định.
Không ít thế gia tộc quyền quý đều ngấm ngầm gây áp lực ép nữ đế thoái vị, tìm người thân trong hoàng tộc thay thế.
Ngụy gia hiển nhiên là một trong số đó, phụ thân ta càng là “kiệt xuất” trong số họ.
Nhưng dù là nữ tử, đó cũng là người có thể lên ngôi hoàng đế, há có thể muốn lui xuống là lui xuống được, hai bên nhân vật đấu tranh nhiều năm như vậy, nữ tử tranh với nam tử, hàn môn đấu với quyền quý, tình hình càng ngày càng yên ắng.
Yên ắng đến mức khiến người ta bất an.
Dường như chỉ cần một cơ hội, sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Cho đến khi ta được điện thí diện kiến thiên tử, người ngồi trên long ỷ mở lời hỏi:
“Thủy hoạn ở Tuyền Châu, trẫm phái phụ huynh các ngươi mang theo vạn ngân ngàn thạch đi trị, mặc dù tai ương đã trừ, nước đã tiêu nhưng, đã là tai ương thì không thể tránh khỏi dịch bệnh hoành hành, chết thảm trong bùn đất.”
“Bách tính tặng cho người trị thủy chiếc ô vạn dân nhưng lại nói rằng tai họa là do sao đế tinh bị soán đoạt, là lỗi do trẫm, nếu các ngươi là khâm sai, cầm vương kiếm trong tay thì phải làm thế nào?”
Trong đại điện, có không ít các tiểu thư khuê các được chọn, cũng đúng, nếu không phải là con nhà quyền quý, nữ tử làm sao có thể đọc nhiều sách đến như vậy? Viết được những bài văn hay để vào thi đình?
Bọn họ đều không ngốc, nghe vậy thì im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn chậm rãi mở miệng:
“Đương nhiên là phải an ủi lòng dân, ngợi ca ân đức của bệ hạ.”
“Đúng vậy, nên nghiêm trị những lời bịa đặt vô căn cứ, bắt những kẻ nói bậy ra chém đầu, để làm gương cho kẻ khác.”
Người trên cao vị ngữ điệu mang theo ý cười, nói:
“Đã là nói bậy thì chỉ là hạng dân thường vô tri, vốn đã chịu nhiều khổ cực vì lũ lụt, lại bị kẻ xấu kích động, hà tất phải chém đầu họ?”
“…”
Người bị hỏi ấp úng, mặt đỏ bừng.
Có người cúi đầu thấp hơn, có người né tránh câu hỏi.
Chỉ có ta, ta đứng ra, quỳ trước điện, từng chữ từng chữ một, nói ra những lời mà bọn họ không muốn nói cũng không dám nói:
“Bách tính có thể bị những lời đồn đại mê hoặc, nhất định là do người đứng đầu cố ý làm vậy, mặc kệ mọi chuyện, giành công lao của bệ hạ về phía mình nhưng lại để bệ hạ gánh chịu tiếng xấu, thực sự là lừa dối quân vương, thần đã là khâm sai, tự nhiên phải rút vương kiếm——”
“Giết chết!”
Lời nói vừa dứt, cả điện im phăng phắc, hầu như tất cả mọi người đều thất thố nhìn chằm chằm vào ta.
Nhưng ta như không nghe thấy.
Nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng “ngẩng đầu lên.”, ta đưa mắt nhìn về phía người đang ngồi trên long ỷ.
Người nữ tử tàn bạo, vô nhân tính trong lời đồn đại đang ở ngay trước mắt nhưng lại khoác một thân long phượng hoàng bào, tóc đen đã pha sương trắng, dung nhan xinh đẹp trên mặt không giấu được dấu vết của năm tháng.
Nếu ở trong một gia đình quyền quý, hẳn đây sẽ là nhân vật lão phu nhân trong nhà, con cháu quây quần vui vẻ, yêu thương hết mực.
Nhưng trong đôi mắt của bà lại không có một chút từ ái nào, chỉ còn lại sự tôn nghiêm không giận mà uy và ý giết chóc.
Bà nhìn chằm chằm ta, mở miệng nhắc nhở:
“Nếu bọn họ không cố ý thì sao?”
Ta không hề dừng lại:
“Nếu không cố ý mà còn để lời đồn đại lan tràn, làm loạn lòng dân, vậy chính là hạng ngu muội, có thể thấy công lao trị thủy phần lớn là giả mạo, càng phải giết!”
“Bọn họ chính là phụ huynh của ngươi!”
“Quân thần sau đó mới là phụ tử, giữ chức vụ của mình thì phải lo việc của mình, thần ăn lộc của quân vương, tự nhiên phải làm việc trung quân!”
“Phụ huynh đối với quân vương không trung thành, đối với bách tính vô năng, nếu thiên vị tư tình, mặc kệ mọi chuyện, bách tính có tội gì?”
Nữ đế cúi đầu, trầm giọng:
“Ngươi không sợ thiên hạ mắng ngươi bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa sao?”
Ta đưa mắt nhìn thẳng:
“Ơn dưỡng dục, tự tay ta trả.”
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau bật cười.
Thanh vương kiếm kia, chính là lúc đó được ban xuống.