Nữ Quan - Chương 1
01
Một cái đầu người rơi xuống, cảnh tượng vốn ồn ào lập tức im lặng trong hai giây, sau đó bị tiếng la hét kinh hoàng bao trùm.
Dù sao cũng là nữ tử trong hậu trạch, chưa từng thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Huống hồ cái đầu người đó còn lăn trên đất hai vòng, sau đó lại rơi xuống dưới chân đích tỷ Ngụy Yến Nhiên của ta.
Hai chân nàng ta mềm nhũn, trực tiếp ngất xỉu, nếu không phải đích mẫu Lư thị kịp thời kéo nàng ta một cái thì giờ này chắc chắn đã nằm cùng cái đầu người kia.
Lư thị miễn cưỡng tỉnh táo lại, chỉ thẳng vào ta mắng lớn:
“Súc sinh! Ngươi là súc sinh! Ngươi thế mà dám giết người trước mặt mọi người! Ta nhất định phải trói ngươi lại rồi siết cổ đến chết, mới có thể che giấu được nỗi ô nhục của gia đình!”
“Người đâu, còn không mau trói nó lại cho ta!”
Máu bắn tung tóe vẫn còn dính trên mặt ta, tay nắm chặt thanh kiếm dài, cười lạnh:
“Ta xem ai dám?”
Vài tên gia đinh định xông lên liền khựng lại, không dám tiến lên một bước.
Điều này làm cho Lư thị tức điên lên.
Trong hậu trạch Ngụy phủ này, bà ta luôn nói một là một, hai là hai.
Cho nên phụ thân ta nạp nhiều thiếp như vậy, bà ta cũng không ngăn cản.
Chỉ chờ người vào phủ, bà ta sẽ xử lý từng người một.
Hoặc là bị bắt quả tang thông dâm, hoặc là bị phát hiện dùng bùa phép, hoặc là kiêu ngạo ngang ngược vô lễ với chủ tử, luôn có một lý do để đón người vào theo chiều dọc, tiễn người ra theo chiều ngang.
Nhưng bà ta cũng biết những chuyện này không thể làm quá lộ liễu, sẽ khiến phụ thân ta tức giận.
Vì vậy, bà ta nắm bắt được tính cách thích mới ghét cũ của phụ thân ta, mỗi một tiểu thiếp được phụ thân ta sủng ái trong thời gian ngắn, sau khi ân sủng không còn, kết cục đều không khá hơn nhau là mấy.
Nhưng a nương lại là một ngoại lệ.
Bà vốn là con nhà lương thiện, là tiểu thiếp do lão thái thái đưa vào, mục đích là để sinh con nối dõi cho Ngụy gia.
Lư thị đã nhẫn nhịn chuyện này nhiều năm, a nương cũng sinh ra hai tỷ muội chúng ta trong những năm này.
Bà không thích tranh đấu, chỉ muốn sống an ổn.
Nhưng ở Ngụy phủ vẫn sống không tốt.
Điều này càng rõ ràng hơn sau khi lão thái thái mất.
Ta đến giờ vẫn còn nhớ như in năm đó mùa đông quá lạnh, tiểu viện không có than củi lạnh đến thấu xương, ta ôm muội muội đang sốt cao đi theo phía sau a nương.
Theo bà quỳ trong tuyết lớn ở sân của đích mẫu và phụ thân ta, người phụ nữ điềm đạm ấy trán đầy vết máu do dập đầu, nhưng vẫn cầu xin:
“Xin chủ mẫu khai ân, xin lão gia khai ân, cứu Vân Nhiên đi!”
“Xin chủ mẫu, lão gia khai ân!”
Đáp lại bà là khuôn mặt mất hứng, không kiên nhẫn của phụ thân ta:
“Ồn ào cái gì? Đại phu đều không cứu được, ta còn còn có thể cứu được sao? Không hiểu quy củ!”
Ông ta không biết, Lư thị luôn gây khó dễ trong những chuyện nhỏ nhặt, tiểu viện của chúng ta ngay cả than củi cũng ít như vậy, làm sao có thể có đại phu?
Nhưng cũng vào lúc này, Lư thị dịu dàng độ lượng cười nói:
“Muội muội cũng chỉ vì quá lo lắng thôi, lão gia hà tất phải so đo, vừa khéo Vương đại phu thường bắt mạch cho ta hôm nay cũng đang ở đây, chi bằng để ông ấy xem qua thử đi.”
Phụ thân ta không để ý ừ một tiếng, hài lòng nắm tay bà ta:
“Vẫn là nàng hiền lương nhất.”
Hai ngày sau, phụ thân ta bỏ rơi mỹ nhân vừa mới nạp, đều ở lại trong viện của Lư thị.
Còn a nương nhìn muội muội bị ép đổ thuốc vào miệng một cách tùy tiện, trong một đêm già đi mười tuổi.
Bà ôm nữ nhi của mình, thống khổ rơi lệ:
“Sao ta có thể vô dụng như vậy, sao ta có thể vô dụng như vậy chứ?”
02
Nhưng bà có thể làm gì đây?
Là thiếp thất, trước mặt chủ mẫu cũng chỉ là nửa người hầu.
Phạm lỗi lớn, cũng có thể bị bán đi.
Chủ mẫu không thích bà, bà có thể làm gì đây?
Từ lúc đó, ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải đưa a nương và muội muội thoát khỏi hang ổ ma quỷ này.
May mắn thay, triều đại hưng thịnh, nữ đế ngàn năm khó gặp đăng cơ, nữ tử cũng có cơ hội đọc sách, Lư thị dù không thích thứ nữ nhưng cũng phải ra vẻ giữ thể diện.
Điều này khiến ta có cơ hội cùng Ngụy Yến Nhiên vào học đường.
Nghe nói tình hình triều chính hiện nay có biến động, nữ đế có ý tuyển chọn nữ quan để bồi dưỡng thân tín.
Chỉ cần được chọn, vậy thì không khác gì quan viên trong triều.
Những nam tử như phụ thân ta nghe vậy chỉ cười chế giễu:
“Nữ tử làm quan, xuất đầu lộ diện, quả thực là chuyện nực cười!”
Nếu không phải kiêng dè uy nghiêm của nữ đế, bọn họ sẽ không để nữ nhi mình tham gia.
Tuy nhiên tham gia là một chuyện còn có tham gia tử tế hay không lại là chuyện khác.
Không biết từ bao giờ, Ngụy Yến Nhiên đạp ta xuống đất, liên tục xé sách của ta để trút giận, khinh thường cười lớn:
“Phụ thân nói rồi, nữ tử nên ở nhà thờ chồng dạy con, giống như ta đây, nên gả vào nhà quyền quý làm chủ mẫu.”
“Tham gia tuyển chọn nữ quan? Loại chuyện xuất đầu lộ diện đó ngươi cũng dám làm? Quả thực là không biết xấu hổ!”
“Quả nhiên nương ngươi là loại không có liêm sỉ, ngươi cũng vậy!”
Cũng vào lúc đó ta mới biết, phụ thân ta đã sớm chọn cho ta một phu quân.
Là làm kế thất của một quan tam phẩm.
Mà vị quan tam phẩm kia đã ngoài năm mươi.
Vừa khéo là đối tượng phụ thân ta muốn kéo bè kéo cánh.
Đây cũng là mối hôn sự do Lư thị sắp đặt.
Chỉ chờ sau khi tham gia tuyển chọn xong là lập tức thành thân.
Ngụy Yến Nhiên chờ ta cảm kích rơi lệ, cho rằng thứ nữ như ta được gả cho quan cao là may mắn lắm rồi.
Nhưng không ngờ nàng ta vừa đi, ta liền sống chết đọc hết sách vở.
03
Ngày tham gia tuyển chọn, a nương và muội muội chuẩn bị cho ta rất nhiều quần áo và lương khô.
A nương hốc mắt hơi đỏ, nhẹ nhàng vỗ vai ta:
“Nữ nhi ngoan của a nương, nhất định sẽ được chọn.”
Ta mong chờ như vậy, không phải mong chờ sau khi ta được chọn sẽ đưa bà đi, mà là mong chờ sau khi ta được chọn có thể thoát khỏi ổ sói này.
Ngụy phủ bên ngoài lộng lẫy, bên trong mục nát, đã sớm chôn vùi nửa đời người của bà.
Bà không muốn nữ nhi của mình cũng giống như bà.
Muội muội ta mới mười lăm nhưng cũng rất hiểu chuyện lau nước mắt cho a nương.
Nói với tỷ tỷ rằng hãy giữ gìn sức khỏe.
Ta nắm tay họ, từng chữ từng chữ một:
“A nương, người yên tâm, con nhất định sẽ đưa mọi người đi.”
Khoảnh khắc này, ta đã chờ không biết bao lâu.
Không ai biết được khi ta vinh quy cố thổ, bước vào tiểu viện, trong lòng vui mừng biết bao.
Cũng không ai biết được, khi ta nhìn thấy a nương gầy gò như que củi, muội muội bị người ta kéo đi, trong lòng ta tức giận biết bao.
04
Đại đường Ngụy gia, phụ thân ta ngồi trên cao quát lớn với ta:
“Nghiệt nữ, còn không mau quỳ xuống!”
Ta vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Lư thị lập tức khóc lóc thảm thiết, đáng thương vô cùng:
“Lão gia, phản rồi phản rồi, nữ nhi bất hiếu này không những giết người trước mặt mọi người, đến giờ ngay cả với bậc bề trên cũng bất hiếu như vậy, đại bất kính, thật sự là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a!”
Trong nhà này, phụ thân ta không bao giờ cho phép bất kỳ ai chống lại uy quyền của ông ta, nghe vậy liền liếc nhìn quản gia, quát lớn:
“Đánh gãy chân nữ nhi bất hiếu này cho ta, xem nó có quỳ hay không quỳ!”
Ta cũng quát lớn theo:
“Ta nắm trong tay vương kiếm, tiên trảm hậu tấu, tại sao phải quỳ! Ai dám bắt ta quỳ!”
“Vương kiếm?”
Sắc mặt phụ thân ta thay đổi, đột nhiên nhìn chằm chằm vào thanh bảo kiếm trong tay ta, nghi ngờ:
“Sao con lại có vương kiếm?”
“Ta được bệ hạ chọn trúng, hầu hạ bên cạnh, soạn thảo văn thư, được thánh ân ban cho vương kiếm này, có gì không thể?”
Ta hỏi ngược lại.
“Ý ngươi là, ngươi được chọn rồi?”
Giọng phụ thân ta lớn hơn một chút.
Thực ra những ngày này ta chưa về nhà, phụ thân ta đã có chút linh cảm, dù sao Ngụy Yến Nhiên vòng đầu tiên đã bị loại, sớm đã trở về.
Nhìn thấy ngày thành thân của ta sắp đến nhưng ta lại không thấy tăm hơi, trong lòng ông ta như treo một thanh kiếm.
Nhưng ông ta vẫn không tin, bởi vì ông ta không tin bệ hạ sẽ chọn một thứ nữ bình thường làm quan, càng không tin ta thực sự có thể thành công.
Rõ ràng, đích mẫu của ta cũng không tin.
“Sao có thể! Bệ hạ sao có thể coi trọng nàng ta! Cho dù có coi trọng, cũng không thể đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta tưởng mình là ai!”
“Thật sự là to gan lớn mật, đến lúc này rồi còn dám nói dối, ngươi có biết đây là tội khi quân không, nếu để người ngoài biết được, lão gia, đây chính là tội tru di cửu tộc a!”
Lư thị sốt ruột muốn có người cùng bà ta tin như vậy.
Quả nhiên, bà ta vừa nói “tru di cửu tộc”, phụ thân ta không còn quan tâm đến điều gì nữa.
Không suy nghĩ gì liền hạ lệnh:
“Nhanh chóng bịt miệng nó lại! Đổ thuốc vào, nhốt vào nhà củi chờ xuất giá, không được để nó nói bậy bạ nữa!”
Quản gia hiểu ý lập tức tìm một sợi dây thừng thô đi về phía ta.
Hắn là tâm phúc của Lư thị.
Nói là đổ thuốc không cho ta nói bậy, có lẽ cũng không cần đổ thuốc.
Một sợi dây thừng này của hắn siết xuống, có thể siết ta đến câm.
Nhưng cũng đúng vào lúc này.
Một gia đinh vội vàng chạy đến, hoảng sợ nói với thân ta:
“Lão… lão gia… trong cung có người đến!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, tâm phúc của Thiên tử phong trần mệt mỏi đến chậm hơn ta nửa canh giờ, cầm thánh chỉ đứng cao ở minh đường.
Nói với những người Ngụy gia đang quỳ:
“Ý chỉ của bệ hạ.”
“Sắc lệnh: Thư Nhiên của Ngụy gia, phẩm hạnh đoan chính, đức hạnh vẹn toàn, ban thưởng vương kiếm, phong làm Nội Thị Nhân, lập tức vào trung thư!”
Lời vừa dứt, bốn phía im lặng như tờ.