Nữ Phụ Bị Ép Phải Độc Ác - Chương 4
10.
Ở nhà dưỡng thương vài ngày.
Tôi vốn sẽ không ngoan ngoãn chờ đợi như vậy, dù sao thì cuộc sống của đại tiểu thư nhà hào môn cũng rất nhiều màu nhiều vẻ.
Nhưng sau mấy lần phát hiện có người lén lút theo dõi mình, tôi vô cùng khẩn trương.
Tôi bảo đàn em điều tra thân phận kẻ theo dõi một chút thì phát hiện ra vậy mà lại là người của Tịnh Hoán.
Anh kêu người theo dõi tôi một tấc cũng không rời, nhất định là sợ tôi đi tìm nữ chính gây phiền phức!
Tên đàn ông xấu xa, không hổ là nam phụ thâm tình, lúc nào cũng mãi mãi đứng bên cạnh nữ chính.
Chẳng lẽ anh đã quên tình nghĩa trong khoảng thời gian gần đây của chúng tôi sao?
Là ai cùng anh châm ngòi quan hệ của nam nữ chính, là tôi đó.
Trong lòng tôi dâng trào một sự tủi thân khó hiểu, vừa hay đi ngang qua một quán bar, tôi lập tức đi vào trong.
“Cho tôi ly rượu mạnh nhất của chỗ các người!”
Vừa vào cửa, tôi đã ngồi lên ghế dài bên cạnh quầy bar để order rượu.
“Tiểu thư, nồng độ của rượu mạnh nhất rất cao, một mình cô đi tới quán bar thì đừng uống rượu mạnh.”
Nực cười, trong hiện thực chị đây ngàn ly không say đó!
Huống hồ gì tôi cũng không chỉ một mình, các đàn em của tôi luôn lén lút bảo vệ tôi trong bóng tối mà. Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng trong lần bắt cóc kia, bọn họ chỉ phụ trách đuổi người quấy rầy tôi đi.
Tôi ngồi ở bên cạnh quầy bar, xua xua tay ý bảo bartender làm nhanh lên.
Vừa mới nhấp được một ngụm rượu, tiếng chuông điện thoại tôi đã kêu lên.
“Nguyệt Nguyệt, em ra ngoài à? Sao bên chỗ em lại ồn như vậy, em đang ở đâu?”
Giang Du có hơi chút ngốc nghếch, dĩ nhiên là ra tìm say, hừ, đang sung sướng ai cho anh ta làm loạn.
“Em có dẫn theo vệ sĩ, không cần lo lắng. Tín hiệu bên này hình như không tốt lắm, alo? Alo?”
Vì không định nghe đối phương nói gì, tôi lập tức cúp điện thoại.
Hả? Sao cảm giác người bartender lúc xa lúc gần vậy?
Tôi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bartender.
Từ từ đã.
Tôi sẽ không uống say nhanh như vậy chứ?
A, dù sao cơ thể này cũng không phải là của tôi!
Không ngờ cơ thể này lại chỉ uống một ly… à không, một ngụm đã gục rồi!
“Tiểu thư, cô có ổn không? Cần tôi giúp cô gọi bạn tới đón không?”
Dường như bartender luôn chú ý tới tôi, thấy tôi vừa tựa vào quầy bar đã lập tức đi lại xem tình hình của tôi.
Tôi đập mạnh quầy bar đứng dậy khiến anh ta giật mình.
Tôi nhìn bartender bên trong quầy, nức nở bật khóc nói.
“Anh không biết Tịnh Hoán quá đáng tới mức nào đâu!”
“Rõ ràng anh ta từng nói muốn đưa tôi đi bắt nạt lại!”
“Nhưng, nhưng anh ta lại để người khác bắt nạt tôi… Hu hu hu…”
Tôi suy sụp ngồi lại, nước mắt không kiềm được chảy ra.
“Vì sao chứ?! Vì sao anh ta lại thích Tôn Tinh Tinh như vậy! Vì sao lại để cô ta tùy tiện ra tay với tôi…”
“Tôi không có.”
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy khuôn mặt điển trai khiến tôi thần hồn điên đảo, tôi càng buồn hơn.
“Hu hu hu, tôi bị ảo giác rồi…”
“A a a a thật muốn chết ở thế giới này!”
“Tên đàn ông tội ác tày trời đáng giận này! Vì sao lại ủng hộ Tôn Tinh Tinh vi phạm pháp luật?! Anh đang đi trên con đường sai trái đó, anh biết không?!”
“Tôi không ủng hộ cô ta, hai người kia là vệ sĩ công ty tôi, không biết cô ta đã dùng cách gì thuyết phục bọn họ phạm tội. Tôi chỉ cho cô ta quyền được lên lầu.”
“Anh nói cái gì?”
Anh tới gần tôi, dán sát vào tai tôi nói.
“Tôi đã xử lý bọn họ, tôi cũng sẽ không để Tôn Tinh Tinh được sống tốt.”
Tôi chỉ nhìn chăm chú vào đôi môi lúc đóng lúc mở của anh, không hề để ý tới anh đang nói gì.
Giống như bị ma nhập.
Tôi hôn lên môi anh.
11.
A, đau đầu quá.
Cảm giác say rượu thật khó chịu.
Tôi day day thái dương mình rồi rời khỏi giường.
“Rầm–”
Kéo cửa phòng tắm ra, tôi hít sâu một hơi lạnh.
Trước gương phòng tắm là một người đàn ông cởi trần đang quấn quanh một cái khăn tắm ở thân dưới.
Người đàn ông nghe tiếng bèn quay đầu lại. Sau khi tắm gội, anh lười biếng để mái tóc xõa xuống khuôn mặt tuấn tú, trông vô cùng dịu dàng.
Huống hồ gì…
Tầm mắt tôi khẽ chuyển qua xương quai xanh tinh xảo, cơ bụng sáu múi mịn màng ẩn hiện ở trong lớp khăn tắm…
Tôi theo bản năng sờ mũi, đổi lại là tiếng cười khe khẽ của Tịnh Hoán.
Cũng may, chưa chảy máu mũi cũng không quá mất mặt.
Tôi lập tức dựng thẳng ngực, lấy tư thế như Allie ra chất vấn.
“Sao anh lại ở nhà tôi?! Dùng phòng tắm tôi, còn dùng khăn tắm của tôi nữa?”
“Cô không nhớ rõ chuyện tối qua à?” Tịnh Hoán đi hai bước tới gần tôi, mỉm cười nói.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, không thể không lùi ra sau hai bước vì nhan sắc của anh.
“Ngày hôm qua, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Tịnh Hoán đi qua bên cạnh tôi, thong thả ngồi xuống bên cạnh bàn ăn của tôi.
“Lần đầu tiên của tôi đã cho cô rồi, bây giờ cô lại giả vờ mất trí nhớ?”
!!
Trong phút chốc, tôi cảm nhận được cảm giác khủng hoảng như con người khi trời đất sụp đổ.
Tôi đau đổ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu.
Sau khi say đã làm loạn gì vậy?!
Còn là cùng kẻ ác?!
A a a a a tuy là tôi cũng không quá lỗ! Nhưng tiến triển này có phải quá nhanh không!!
Từ từ đã.
Tôi cúi đầu nhìn quần áo ngủ đã bị thay, lại sờ eo và chân mình.
Này… hình như cũng không quá đau.
“Anh nói cho rõ ràng đi!”
Tôi nhảy dựng lên chạy tới phòng ăn, mạnh mẽ đập bàn.
Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tịnh Hoán, tôi thoáng lúng túng.
“Cô không định chịu trách nhiệm với tôi?”
“Nhưng cũng không có… tôi không nhớ ra.”
Tịnh Hoán hừ nhẹ hai tiếng.
“Ăn cơm trước đã.”
Lúc này tôi mới chú ý tới trên bàn cơm ngập tràn đủ các món ăn sáng.
Tuân thủ quan điểm ăn sáng quan trọng, tôi chọn cách tạm thời quên đi phiền não, cố gắng ăn cơm.
Dĩ nhiên Tịnh Hoán cũng rất bận, dù sao anh cũng đang tranh đấu với nam chính. Vì thế mới vừa ăn cơm xong, trợ lý của Tịnh Hoán đã mang quần áo tới cửa. Thay xong quần áo, Tịnh Hoán bèn rời đi.
Chỉ còn lại mình tôi cố gắng nhớ lại.
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy bộ tây trang đắt giá bị ném bên trong thùng rác, ký ức tôi đột nhiên online.
Tôi lại lần nữa đau khổ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu.
Còn không bằng làm loạn sau khi say rượu nữa!
Vì sao tôi kể khổ cho bartender nghe lại bị đương sự nghe được?! Vì sao đương sự lại không xin lỗi khi đối mặt với tôi mà còn nói ra tội ác tày trời của anh?! Vì sao lại uống say rồi nôn lên người người ta?! Vì sao lại kéo tay người ta bắt người ta thay quần áo cho tôi?!
Đừng nhìn tôi còn đang ngồi xổm trên mặt đất, thực ra linh hồn tôi đã rời khỏi cơ thể được một lát rồi.
Xây dựng tâm lý cả một ngày, tôi gọi vào số điện thoại Tịnh Hoán để lại trước khi rời đi.
“Cô đang định gánh vác trách nhiệm à?”
Một câu không đủ để tôi nói hết nhưng tôi vẫn phải nói một cách khó khăn.
“Tôi, cái đó, tôi nhớ ra rồi, tôi sẽ bồi thường quần áo cho anh.”
“Hửm?”
Nghe ra tâm trạng đối phương không tệ, tôi đánh bạo đưa ra thỉnh cầu.
“Cái đó, anh có thể đừng làm gì Tôn Tinh Tinh không? Dù sao cô ta cũng là bạn thuở nhỏ của tôi.”
Anh im lặng trong phút chốc.
“Có thể.”
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu Tôn Tinh Tinh xảy ra chuyện, tôi cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt.
“Chuyện tối hôm qua, cảm ơn anh nha.”
Giải quyết xong vấn đề nữ chính, tôi cũng đã thả lỏng. Nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, tôi lại trở nên ngại ngùng.
“Cô muốn cảm ơn tôi như thế nào?”
Tôi nhất thời nghẹn lời, sao lại không giống như trong tưởng tượng của tôi vậy?
“Nụ hôn đầu tiên của tôi, lần đầu tiên chăm sóc người khác cũng đã cho cô, cô định cảm ơn tôi như thế nào?”
Nghe giọng điệu cuốn hút của Tịnh Hoán, không hiểu sao tôi lại đỏ mặt, chỉ có thể nhỏ giọng nói.
“Vậy anh muốn thế nào..”
“Buổi tối cùng tôi đi tới một nơi.”
Chắc sẽ không tới nỗi ném tôi xuống biển cho cá mập ăn đâu nhỉ?
Sau khi trang điểm đẹp đẽ, khi ngồi trên xe của Tịnh Hoán, tôi vẫn còn hơi băn khoăn.
Nhưng khi nhìn thấy mặt trời lặn ở phía xa chân trời lúc chạng vạng, tôi lập tức trở nên hưng phấn.
“Đẹp quá đi!”
Tôi tựa lên cửa sổ xe, quay đầu ý bảo Tịnh Hoán mau nhìn ánh chiều tà khi mặt trời lặn.
“Bên kia chính là hướng nhà cô sao.”
Hả? Quê hương của cha mẹ nữ phụ sao?
Tôi ngơ ngác nhìn Tịnh Hoán đang lái xe.
Là vì lần đó tôi nói muốn về nhà sao?
Trong lòng đột nhiên ngập tràn cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó chui từ dưới đất lên.
Tôi mau chóng thu hồi ánh mắt nhìn anh.
Chờ sau khi Tịnh Hoán đỗ xe lại, chúng tôi đi dạo bên bờ cát.
Tuy chúng tôi không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng hài hòa.
“Vì sao lại buông tha cho Tôn Tinh Tinh?”
Tịnh Hoán lơ đãng hỏi.
Vì sao?
Nếu lúc này Tôn Tinh Tinh ngồi tù sẽ làm cho cốt truyện bị hỏng, còn tôi sẽ bị hệ thống giết chết.
Vậy nên cho dù như thế nào, tôi cũng phải chịu đựng cô ta, nhẫn nhịn tới khi diễn xuất của tôi hoàn toàn đóng máy.
Nhưng những lời này tôi lại không thể nói cho Tịnh Hoán biết, nếu không anh nhất định sẽ cho là tôi điên rồi.
Vì thế tôi chỉ hỏi ngược lại anh.
“Anh mới đúng, vì sao lại muốn xử lý Tôn Tinh Tinh? Không phải anh thích cô ta sao?”
Tôi cũng không hiểu vì sao kẻ ác lại chống lưng cho tôi.”
“Tôi chưa từng thích cô ta.”
“Hả?”
Anh dừng bước chân, có chút nghiêm túc nhìn tôi chăm chú.
“Hóa ra tôi không biết cảm giác thích là gì, chỉ không thể không chú ý tới cô ta thôi. Nhưng tới khi thực sự thích một người, tôi mới phát hiện ra đó không phải là thích.”
Trái tim tôi bỗng đập rộn lên như trống đánh, gần như không khống chế được biểu cảm của mình.
“Thích là muốn chạm vào, muốn hôn môi, muốn có được, Tề Nguyệt…”
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước!”
Tôi vội vàng cắt ngang lời anh, gần như chạy trối chết khỏi đó.
12.
Trong đêm, tôi âm thầm buồn bực, đấm mạnh vào gối đầu, mở một ứng dụng nào đó rồi gọi một bữa nướng BBQ đầy tội lỗi.
Chẳng bao lâu, chuông cửa vang lên.
Tôi tăng tăng chạy ra mở cửa.
Người xuất hiện không phải là anh shipper tươi cười thân thiết mà là một miếng vải đen.
Tôi lại hôn mê.
Hay lắm, cốt truyện tôi chờ đợi ngày đêm cuối cùng cũng tới.
Khi mở mắt ra, nhìn thấy Tôn Tinh Tinh cùng bị trói trong kho hàng cũ nát, tôi không chút bất ngờ.
Tôn Tinh Tinh thấy tôi tỉnh lại, lập tức mất khống chế cảm xúc.
“Tề Nguyệt! Có phải cô muốn trả thù tôi nên mới bắt cóc tôi không…”
“Im đi.”
Bọn bắt cóc đứng phía sau chúng tôi không chút khách sáo tát cô ta một cái.
Khuôn mặt nhỏ của Tôn Tinh Tinh sưng lên một dấu bàn tay mà mắt thường cũng có thể thấy.
Bé ngoan, thật tàn nhẫn.
Tôi lập tức ngậm chặt miệng mình lại.
Sức lực của bọn bắt cóc còn lớn hơn lúc Tôn Tinh Tinh đánh tôi.
“Trói các cô lại chẳng vì gì cả, chỉ vì muốn nửa đời sau Giang Du phải sống trong đau khổ, tôi muốn anh ta chọn một trong hai! Người mà anh ta yêu nhất trong hai các cô là ai?”
Bọn bắt cóc đưa mắt nhìn hai chúng tôi, trong giọng nói ngập tràn căm hận với Giang Du.
“Anh ta yêu tôi nhất!”
Lúc này tôi bất chấp khuôn mặt mình, nhắm mắt đáp.
“Bốp–”