Nữ Phụ Bị Ép Phải Độc Ác - Chương 1
1.
Tôi xuyên thành nữ phụ độc ác.
Hệ thống nói, chỉ có thể đi tới kết cục theo cốt truyện gốc mới có thể có được cơ hội về nhà.
Nói xong những lời này, nó bắt đầu giả chết, hỏi một thì ba không biết.
Tôi rất tức giận. Trong hiện thực xui xẻo thì thôi đi, sao xuyên vào sách cũng có thể gặp phải hệ thống không đáng tin như vậy!
Hết cách, vì mạng sống, tôi chỉ có thể hành động dựa theo cốt truyện.
Sau khi dây dưa với nam chính một khoảng thời gian, tôi đã dựa theo cốt truyện của nguyên tác, sắp xếp đàn em bắt nam chính đi trong buổi tiệc đính hôn của nam nữ chính.
Trong tầng hầm tối tăm, người đàn ông mặc tây trang màu đen bị trói ở trên ghế.
Anh bình tĩnh tựa lưng vào ghế, nâng cao cằm, chiếc cổ thon dài tạo ra độ cong tuyệt đẹp.
Không có cảm giác nguy hiểm khi bị bắt cóc.
Tôi đi qua định hù dọa anh, nhưng khi anh nghe thấy tiếng bước chân của tôi, ngón tay thon dài lại bắt đầu gõ gõ theo nhịp.
Tôi đi qua, cởi tấm vải trên đôi mắt anh ra, chuẩn bị làm theo cốt truyện bắt anh phải cưới tôi.
Anh chậm rãi mở mắt lên, nhìn về phía tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi ngây ngốc.
Đâu phải là nam chính, rõ ràng là tên biến thái độc ác giết người không chớp mắt, Tịnh Hoán.
Tôi ngồi phịch xuống dưới đất…
Tiêu rồi.
Lần này tôi không cần phải về nhà, anh có thể trực tiếp tiễn tôi về quê.
Cảm nhận được đối phương đang nhìn tôi, tôi lặng lẽ quay lưng lại.
Lấy điện thoại ra, theo bản năng mở group chat lên hỏi.
[Tôi bất cẩn trói phải kẻ ác rồi, phải làm sao bây giờ? Online chờ, rất cấp bách!]
Chỉ chốc lát, tôi đã nhận được mấy câu trả lời.
[Tôi bất cẩn bắt cóc người rồi phải làm sao giờ? Tôi xuyên thành nữ chính ngược văn, bất cẩn bắt cóc nhầm kẻ ác, anh khóc lóc cầu xin tôi đừng rời khỏi anh…]
Tôi tiếp tục lướt xuống.
[Tôi bất cẩn bắt cóc người rồi, sao lại là kẻ ác chứ? Tôi tin mọi người đều biết rõ, nhưng sao tôi lại bất cẩn bắt cóc phải kẻ ác? Tiếp theo để biên tập viên đưa mọi người đi tìm hiểu. Tôi bất cẩn bắt cóc nhầm kẻ ác, thật sự là bất cẩn, có lẽ mọi người sẽ rất ngạc nhiên không hiểu sao tôi lại bất cẩn bắt cóc nhầm kẻ ác nhỉ? Nhưng sự thật chính là như vậy, biên tập viên cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên…]
Vào lúc mặt mày tôi đang ủ dột, bỗng có một câu trả lời mới nhất khiến đôi mắt tôi sáng rực.
[Vãi thật, đắc tội kẻ ác, cô cũng chẳng sống được. Nếu kẻ ác kia trông cũng không tệ, hôn đi, trước khi chết cũng phải nhục mạ anh ta một chút.]
Ý kiến hay!
Khi tôi quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt điển trai phía sau, tôi lập tức cảm thấy trước khi chết hôn anh một cái cũng coi như có lời.
Tôi vừa nghĩ thế đã đứng dậy, vươn móng vuốt về phía anh.
Lột băng gác đang chặn miệng anh ra, tôi cúi đầu hôn anh dưới cái nhìn chăm chú, lạnh lùng của anh.
Cơ thể anh khẽ cứng lại.
Sau đó, đôi môi mỏng khẽ mở, để lộ sự thản nhiên trong mọi tình huống.
Chỉ chốc lát, máu mũi tôi chảy dọc xuống môi…
Xúc cảm nóng rực khiến tôi lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Tôi vội vàng lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với anh.
Đôi mắt ngỗ ngược của anh thoáng qua chút mờ mịt: “Sao không tiếp tục?”
Tôi chật vật lau máu mũi, điên cuồng suy nghĩ lí do để trốn tránh.
Lúc này, ở lối vào tầng hầm bỗng truyền tới tiếng bước chân.
2.
Mười mấy anh trai mặc tây trang cao to vạm vỡ đồng loạt đi tới.
Tôi lập tức nhận ra, logo thêu trên tây trang của bọn họ là logo công ty Tịnh Hoán.
Tôi theo bản năng trốn sau lưng Tịnh Hoán.
Hơn mười anh trai này không thèm để tôi vào mắt, chỉ nói chuyện với Tịnh Hoán ở trước mặt tôi.
“Anh ba, tiểu thư Tinh Tinh và tên nhóc họ Giang kia đã tới tiệc đính hôn, bây giờ phải làm sao đây?”
Tôn Tinh Tinh và Giang Du chính là nam nữ chính trong quyển sách.
Dựa theo tiến độ của cốt truyện, tôi vốn nên bắt nam chính trong buổi tiệc cưới đi, để buổi tiệc đính hôn của nam nữ chính không thành.
Không ngờ trời xui đất khiến thế nào lại bắt sai người.
Nếu hai người bọn họ đính hôn thành công, tôi sẽ bị hệ thống trừng phạt tàn nhẫn.
“Vậy gây chút phiền phức cho anh ta đi, để bọn họ không đính hôn được.”
Tịnh Hoán thuận miệng nói.
Sau đó, trước mắt bao nhiêu người, anh dễ dàng cởi bỏ dây thừng cột trên người bằng tay không.
Ngón tay thon dài cầm lấy sợi dây thừng, ánh mắt như đang suy tư điều gì đó.
Tôi lập tức cảm thấy lạnh lẽo sau gáy.
Bé ngoan, trong quyển sách nói, nhân vật Tịnh Hoán giết người không chớp mắt.
Anh sẽ không muốn giết tôi đó chứ?
“Ban nãy cô trói tôi một lần, bây giờ tôi trói cô một lần, cô không phiền chứ?”
“Tôi… ban nãy tôi trói anh chỉ là đùa với anh chút thôi, anh đừng hiểu lầm!”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, hiểu câu nói của tôi theo một ý khác.
“Ừm, chỉ đùa một chút mà lại cướp đi nụ hôn đầu của tôi.”
“Hóa ra cô thích trói buộc play, sao lại không nói sớm?”
Đàn em của anh hiểu chuyện đồng loạt cúi đầu xuống.
Tôi: “…”
Tiếp đó, anh trói tôi lại, còn gọi điện thoại cho nam chính Giang Du.
“Bạch nguyệt quang của anh đang ở trong tay tôi, nếu không muốn cô ta chết thì lập tức dừng tiệc đính hôn lại.”
Lúc này Giang Du còn chưa nhận ra mình yêu nữ chính, trái tim anh ta còn đang phân vân giữa tôi và Tôn Tinh Tinh.
Đính hôn là do nữ chính mang thai.
“Tịnh Hoán, anh đừng đụng vào cô ấy! Tôi lập tức dừng tiệc đính hôn!”
Tiếng Giang Du tức giận quát lớn truyền tới rõ ràng.
Sau đó, nữ chính hoang mang chất vấn anh ta.
“Giang Du, anh có ý gì?”
Giang Du: “Thực xin lỗi, anh không thể để cô ấy chết.”
Nữ chính: “Nếu hôm nay anh bước ra khỏi đây dù chỉ một bước, cả đời này chúng ta cúng sẽ không gặp lại!”
Giang Du im lặng một lúc, nhưng rồi vẫn bỏ lại cô ta rời đi.
“Thực xin lỗi… tiệc cưới bị hủy bỏ.”
“Tịnh Hoán, anh hài lòng chưa? Mau thả Tề Nguyệt ra!”
Lông mày Tịnh Hoán khẽ nhướng lên.
“Tôi giữ lại cô ta.”
3.
Giữ lại…
Từ từ, giữ lại là có ý gì?
Tôi ngây ra nhìn Tịnh Hoán.
Dường như Tịnh Hoán cảm nhận được ánh mắt tôi.
Khóe miệng anh khẽ cong lên một nụ cười.
Tôi lập tức rùng mình, cúi đầu nhìn giày của mình.
Nếu có thể, tôi muốn hỏi cư dân mạng thêm lần nữa.
Nhưng tiêu đề lần này là: [Bị kẻ ác vô tình bắt nhầm trói tay ra sau lưng thì phải làm sao? Online chờ, còn gấp hơn vừa rồi!]
Sẽ không nhận về toàn những câu trả lời [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!] đó chứ?
Bị tưởng tượng của mình đánh gục, khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ bi thương.
Lại không nghĩ tới câu trả lời cũng có thể là chưa ngại to chuyện [Vãi thật, cô có thể chọn dùng sắc đẹp mê hoặc anh ta! Bắt lấy anh ta!]
Vào lúc tôi đang lặng lẽ hối hận về kế hoạch bắt cóc lần này, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da được làm thủ công cẩn thận.
Vừa ngẩng đầu lên đã bị nhan sắc của kẻ ác làm cho rung rinh.
Làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, góc cạnh sắc bén…
A!
Đây chính là kẻ ác giết người không chớp mắt á!
Tỉnh táo chút đi!
Tôi lập tức thu lại ánh mắt thèm khát.
Đang định nói gì đó chứng minh tôi không có suy nghĩ không an phận gì với anh.
Lại nhìn thấy Tịnh Hoán ghé sát vào tôi, thì thầm vào tai tôi bằng giọng nói đầy lôi cuốn.
“Lại chảy máu mũi rồi.”
Đừng nói nữa, đừng nói nữa, sắp chui xuống đất rồi!
Mặt tôi nóng bừng lên.
Muốn lau máu mũi thì lại nhớ ra tôi còn đang bị trói, không thể động đậy được.
Đành phải yếu ớt cầu xin kẻ ác.
“Để tôi vào phòng tắm lau mặt cái.”
Tịnh Hoán không trả lời, chỉ hất cằm về phía mấy anh trai mặc tây trang kia.
Chỉ chốc lát sau.
Một anh trai mặc tây trang mang một cái khăn lông ướt tới.
Vào khoảnh khắc anh ta định đưa tay lên, Tịnh Hoán đã kêu anh ta lại.
“Để tôi.”
Đôi mắt tôi mở lớn.
Anh định làm gì?
Dùng nước thẩm vấn tôi? Hay là trực tiếp bịt chết tôi?
Theo sự hiểu biết của tôi với kẻ ác này, hẳn là thẩm vấn trước rồi bịt chết tôi.
Đừng đừng đừng! Tôi còn muốn về nhà!
“Tôi, tôi, tôi… tôi sẽ làm! Nhưng anh phải hỏi trước đã!”
Nhìn Tịnh Hoán dần đi về phía tôi, tôi không nhịn được, vừa nói năng lộn xộn vừa dùng chân đá đá hòng kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.
Không ngờ lại dùng sức quá mạnh.
Cả người tôi và ghế dựa ngã ngửa ra sau.
Tiêu rồi.
Sẽ không bị chấn thương sọ não đó chứ?!
4.
Trong đầu tôi vừa mới thoáng qua suy nghĩ tôi tiêu rồi thì đã cảm thấy có một sức mạnh giữ chiếc ghế dựa lại.
Còn chưa hết hoảng sợ, tôi đã đối diện với đôi mắt sắc bén của Tịnh Hoán.
Thình thịch, thình thịch…
Tôi ngơ ngác nhìn anh, trong lòng lại thầm nghĩ rung động gì chứ?
Trong tiếng thở, đôi mắt anh nhìn vào bờ môi tôi.
Dường như chỉ chốc lát mà lại dài hệt như một năm vậy.
Tôi đột nhiên nhận ra.
Đây không phải là tiếng tim tôi đập đó chứ?
Vào lúc tôi cho rằng sắp phải tiến hành bước tiếp theo, Tịnh Hoán hơi dùng sức kéo tôi và ghế dựa lên.
Tôi nhìn trời, nhìn đất, cố gắng né tránh tầm mắt anh. Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên giữ chặt lấy khuôn mặt tôi.
Tới rồi.
Chẳng lẽ là phương thức hôn môi của bá đạo tổng tài sao?
Cần tôi nhắm mắt lại không?
Kệ đi, cứ im lặng đã.
Thứ nghênh đón tôi lại không phải là thứ mà tôi tưởng tượng, thay vào đó là cái khăn lông ấm áp được Tịnh Hoán dùng sức áp lên khuôn mặt tôi.
Tôi nhe răng nhếch miệng sau chiếc khăn lông.
Kẻ ác này muốn giết tôi diệt khẩu à?!
Sức lực này… dù sau này kẻ ác này có phá sản cũng có thể tới nhà tắm phía Bắc hành nghề đó?!
Âm thanh của tin nhắn đã cứu vớt khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của tôi.
Tịnh Hoán bỏ khăn lông đã dơ ra, tùy tiện ngồi lên một cái ghế khác, mở điện thoại lên.
“Giang Du nói nếu tôi thả cô đi, miếng đất ở phía Bắc sẽ là của tôi.”
“Cô nói xem, tôi thích đất hơn hay thích cô hơn?”
Tôi định khai quật đáp án của câu hỏi trên sắc mặt anh.
Nhưng khai quật thất bại.
Chỉ có thể: “Đất… phải không?”
“Hửm?”
Nói sao thì cũng khá hữu dụng mà?! Có miếng đất này có thể kiếm được vài trăm triệu đó!
Rõ ràng trong nguyên tác, nam chính và kẻ ác đã đấu đá rất nhiều vì mảnh đất này. Nam chính đã từ bỏ, sao kẻ ác lại từ bỏ thứ được dâng tới tận cửa chứ?
Não bộ tôi mau chóng hoạt động, đầu óc hiếm khi trở nên nhanh nhạy.
“Đất là chết, người là sống. Bây giờ thả tôi ra để đổi lấy đất, sau này anh còn có thể tới tìm tôi… chơi.”
Nghe vậy, đáy mắt Tịnh Hoán thoáng qua ý cười.
Tôi lập tức cảm thấy tôi đã thoát được một kiếp…
Tuy sau này có lẽ sẽ có thêm nhiều kiếp khác.
Tịnh Hoán lại gọi một cuộc điện thoại.
Sắc mặt tôi lập tức trở nên khẩn trương.
Chỉ thấy anh nhìn về phía các anh trai phía sau tôi, rồi chỉ vào một người trong đó.
“Đưa cô ấy trở về.”
“Vâng, anh ba.”