Nữ Đế Cẩm Đàn - Chương 2
05
Đi suốt nửa tháng, cuối cùng chúng ta cũng đến biên quan.
Từ xa, ta thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần quắc thước đang đứng tại biên quan nghênh đón xa giá của ta.
Ta nheo mắt nhìn, đoán đây chính là phụ thân của hoàng hậu, cũng là ngoại công theo huyết thống của ta.
Cũng chính ông ta đã để mất ba thành trì, buộc triều đình phải đưa ta đến hòa thân.
Ông ta vừa gặp ta đã rơi lệ đầy mặt, ta cũng cố ép vài giọt nước mắt phối hợp.
Ta lén ngẩng đầu quan sát, không ngờ lại chạm phải ánh mắt đầy toan tính của Dư lão tướng quân.
Ta bật cười, đây mới đúng là dáng vẻ của ông ta.
Người nắm giữ hàng vạn binh mã, ta không tin ông ta là kẻ bất tài, càng không tin ông ta là trung thần.
Ta nhướn mày hỏi: “Hai mươi vạn đại quân mà không giữ nổi ba tòa thành sao?”
Dư lão tướng quân lạnh lùng đáp: “Đánh trận không chỉ cần binh lực, mà còn cần lương thảo và tiếp tế. Quân phí không đủ, thất bại là điều đã định.”
Nhà họ Dư vốn xuất thân đồ tể, chỉ là một gia tộc mới nổi, dù đã có một vị hoàng hậu nhưng vẫn bị các thế gia ở kinh thành khinh thường, không đặt vào mắt.
Những danh gia vọng tộc cao cao tại thượng ở kinh thành tự nhiên không xem việc cắt giảm quân phí hay việc chết vài binh sĩ là chuyện to tát.
Vì vậy, khi chiến sự vừa nổ ra, nhà họ Dư liền giả vờ đánh một trận qua loa rồi lập tức rút quân.
Ông ta một tay lừa trên dối dưới, khiến triều đình tưởng tình hình khẩn cấp, vội vàng đẩy ta tới đây chịu chết.
Ta chỉ vào doanh trại binh hùng tướng mạnh, cười lạnh chế giễu: “Phái một nữ nhi như ta đi để giữ yên xã tắc, vậy không biết nơi nào dùng đến tướng quân.”
Dư lão tướng quân không chút cung kính với ta, ánh mắt nhìn ta giống như nhìn một phụ nhân ngu dốt.
“Ba thành Trung Lương, Thượng Quận, Ký Dương vốn là được rồi lại mất, mất rồi lại được. Vì ba tòa thành này mà hao tổn binh lực không đáng. Bỏ một công chúa mà đổi lấy hòa bình, mới là thượng sách.”
Ta không giận mà ngược lại bật cười.
Đây mới là dáng dấp của một đồng minh mà ta cần, quả nhiên ta không chọn nhầm người.
Ta chậm rãi mở miệng, bịa chuyện ngay lập tức: “Hoàng hậu sắp chết, là do hoàng đế cùng các thế gia ra tay.”
Dư lão tướng quân giật mình: “Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?”
Ta tiếp tục bịa đặt: “Nhà họ Dư cách họa diệt môn cũng không còn xa.”
Có lẽ bởi lời ta nói quá chắc chắn, ánh mắt Dư lão tướng quân lóe lên vẻ nghi hoặc, nhưng sự dò xét trong mắt ông ta vẫn không giảm đi .
“Ta làm sao có thể tin ngươi? Chỉ dựa vào mấy lời nói suông của ngươi thôi sao?”
Ta dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu xuẩn để đáp lại, chán nản lắc đầu, buông một câu: “Trời sắp diệt nhà họ Dư rồi…”
Đây là điều Yến Vô dạy ta, nếu không trả lời được thì hãy khiến đối phương cảm thấy câu hỏi của họ thật ngớ ngẩn.
05
Biên quan xa xôi, tính ra, tin tức hoàng hậu băng hà hẳn đã gần đến.
Nhưng trước đó, ta cần hạ thêm một liều thuốc mạnh.
Ta bí mật gặp Lục Cửu Dương, viện cớ ngưỡng mộ các tướng lĩnh trấn giữ biên cương, nhờ hắn thay ta mời các chủ tướng tới dự tiệc.
Lục Cửu Dương nghĩ rằng ta là nữ tử, bất tiện ra mặt, nên sảng khoái đồng ý, còn thay ta đứng ra làm chủ.
Trong lúc trò chuyện, ta để ý thấy ngón tay hắn có lớp chai sần nơi đốt ngón tay.
Đây rõ ràng là vết chai của người cầm bút nhiều năm.
Nghĩ thế, ta vươn tay định bắt lấy tay hắn xem cho rõ.
Lục Cửu Dương giật mình, như bị điện giật, vội rụt tay lại.
Hắn đeo vòng tay bảo vệ làm từ kim loại, hoa văn trên đó hơi sắc nhọn.
Ta nắm quá chặt, khiến vết rạch cắt vào tay, ta không khỏi kêu lên “Ôi!”
Lòng bàn tay lập tức xuất hiện một vết cắt nhỏ, máu rỉ ra từng giọt.
Hắn vội cầm lấy tay ta, mở ra xem. Đôi tay thô ráp giữ chặt bốn ngón tay ta, ngón cái của hắn khẽ vuốt ve lòng bàn tay ta.
Sau khi thấy rõ vết thương, Lục Cửu Dương xé vạt áo của mình, băng bó cho ta.
Nói là băng bó, nhưng ngón cái của hắn lại thỉnh thoảng lướt nhẹ qua cổ tay ta.
Ánh mắt hắn dần hiện lên dục vọng: “Được công chúa để mắt tới, là phúc phận của thần…”
À, đây là… Nhịn suốt hai tháng, giờ muốn chơi nữ nhân rồi sao?
Ta giả vờ không nhìn thấy tên nam nhân hạ lưu này động dục, bèn hỏi: “Ngươi đã từng đọc sách, vì sao lại làm võ tướng?”
Triều đình dựa vào chế độ Cửu phẩm trung chính để chọn quan, hoàn toàn chặn đường thăng tiến của thường dân.
Người có thể đọc sách đều xuất thân từ thế gia đại tộc, còn việc múa đao múa kiếm vốn chỉ là chuyện của kẻ thô bỉ.
Lục Cửu Dương nhướn mày, ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Thần là cấm vệ của thiên tử, chỉ tạm thời được điều đến đây để hộ tống công chúa mà thôi.”
Thấy ta vẫn còn nghi hoặc, Lục Cửu Dương không nhịn được, giọng mang theo chút khinh thường: “Công chúa lưu lạc dân gian, có lẽ không biết, cấm vệ trong cung đều là thế gia tử đệ. Thường dân sao xứng phụng sự thiên tử?”
Ta bừng tỉnh. Thực ra, từ trước đã có dấu hiệu.
Lục Cửu Dương ăn mặc khá tinh tế, lại cực kỳ xa lạ với các tướng lĩnh của cấm vệ kinh thành.
Trước đây, ta chỉ nghĩ rằng hắn là thống lĩnh, nên ăn mặc tốt hơn một chút.
Không ngờ, hắn lại là công tử nhà quan, chịu hạ mình chung nhóm với võ phu kinh kỳ chỉ để làm đẹp hồ sơ thăng tiến.
Lục Cửu Dương chắp tay, quay người rời đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn, nheo mắt, trong lòng khẽ tính toán.
Đột nhiên, cổ tay đau nhói, ta quay đầu, thấy Yến Vô đang nắm chặt cổ tay mình.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đầy âm u: “Ngươi để mắt tới hắn sao?”
Ta lập tức phủ nhận: “Không hề…”
Yến Vô giữ khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt vẫn tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên không tin.
Hắn đưa tay bóp nhẹ má ta, giọng nói mang chút dụ dỗ: “Ngươi trưởng thành rồi, thích nam nhân cũng là điều dễ hiểu. Ngoan, nói thật đi, ta không trách ngươi.”
Giọng điệu của hắn cố gắng nhẹ nhàng, dáng vẻ như một ca ca hiểu chuyện. Nhưng trong mắt,vẻ âm u lại chẳng hề giảm bớt.
Ta chỉ cho rằng hắn giống như một người cha thấy “bắp cải” nhà mình bị heo ủi nên tức giận liền vội vàng giải thích: “Ánh mắt Lục Cửu Dương nhìn ta toàn dục vọng. Hắn chỉ là một tên công tử vì sắc mà động lòng, đừng xem là chuyện lớn.”
Cuối cùng, ta thành thật bổ sung: “Yến Vô, ngươi mới là người quan trọng nhất với ta.”
Sắc mặt Yến Vô hơi dịu lại, rõ ràng rất hưởng thụ lời này.
Không lâu sau, tin tức hoàng hậu băng hà đã đến, cùng với đó là một phong thư từ giả công chúa.
Trong thư viết rằng, hoàng hậu chết rất thảm, thất khiếu chảy máu, mà thuốc của thái y càng uống bệnh lại càng nặng.
Những lời này viết rất khéo, đủ khiến Dư lão tướng quân lập tức tin rằng đó là ý chỉ của hoàng đế.
Dư lão tướng quân không nhịn được, đến gặp ta.
“Ngươi rốt cuộc làm sao biết được? Còn biết điều gì nữa?”
Ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Các ngươi đang đứng về phe của vị hoàng tử nào?”
Yến Vô từng dạy ta, nếu không thể đáp, hãy ném câu hỏi ngược lại cho đối phương.
Dư lão tướng quân trầm giọng đáp: “Nhà họ Dư dĩ nhiên trung thành với thái tử do hoàng hậu sinh ra. Nhưng ta vẫn không tin ngươi. Biên quân nằm trong tay ta, hoàng đế sao dám động đến nhà họ Dư dễ dàng như vậy?”
Ta cười lạnh, bịa chuyện không chút do dự: “Công chúa hòa thân, từ khi nào lại phải điều động cấm vệ kinh thành? Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ ba ngàn người này là để hộ tống ta?”
Dư lão tướng quân cười khẩy: “Biên cương có ba mươi vạn đại quân nằm dưới trướng ta, ba ngàn cấm vệ sao có thể lay động được?”
Ta học theo dáng vẻ của ông ta, cũng cười khẩy đầy châm biếm.
“Cần gì phải chính diện đối đầu? Binh lính chỉ nghe lệnh các chủ tướng. Chỉ cần giết hết các chủ tướng, binh lính còn dám không nghe lệnh hoàng đế sao? Chủ tướng dưới trướng Dư lão tướng quân, e rằng không quá trăm người nhỉ?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Dư lão tướng quân lập tức thay đổi.
Ông ta thất thanh nói: “Quả nhiên, quả nhiên mà. Ta đã nói, Lục Cửu Dương đường đường là độc tử của Lục thị ở Diên Lăng, sao lại cam lòng làm võ tướng?”
“Thảo nào hắn còn tổ chức tiệc chiêu đãi các chủ tướng, lại dám tự tiện động vào sính lễ của công chúa. Thì ra là một bữa Hồng Môn yến!”
Ông ta chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
“Gửi công chúa hòa thân đi để ổn định biên cương, tránh Bắc Địch xâm phạm. Lại vừa vặn mượn danh nghĩa hộ tống mà điều ba ngàn cấm vệ kinh thành đến đây. Tổ chức Hồng Môn yến, diệt trừ toàn bộ bộ tướng của Dư gia, hoàn tất giao quyền binh. Từ nay, quân đội của Dư gia mang họ Lục!”
“Hoàng đế quả là tính toán độc ác!”
Ta chưa nói một lời, ông ta tự mình suy ra đầu đuôi mọi chuyện. Ta suýt chút đã bật cười thành tiếng.
Ta nói: “Tin tức này, không biết có thể đổi lấy mạng sống của ta không?”
Dư lão tướng quân đáp: “Dĩ nhiên, ta sẽ sắp xếp.”
Ta nhếch môi cười khẩy: “Lần này không sợ hao binh tổn tướng nữa sao?”
Ta cố ý dùng lời của ông ta trước đó để mỉa mai, khiến khuôn mặt già nua của Dư lão tướng quân hơi biến sắc.
Ta cười càng lúc càng giễu cợt: “Ồ, bản cung giờ lại đáng giá để ngươi cứu rồi sao?”
Dư lão tướng quân cúi người, nói: “Trước đây thần có nhiều mạo phạm, xin công chúa thứ lỗi.”
Ta ngồi trên ghế chủ vị, ung dung nhận lễ.
Thấy ông ta cuối cùng cũng có chút cung kính với ta, ta mới thu lại vẻ giễu cợt.
Ta hỏi: “Bữa Hồng Môn yến này, ngươi định xử lý thế nào?”
Ánh mắt Dư lão tướng quân lóe lên một tia sát khí tàn độc.
Ta khẽ cười. Giết càng sạch càng tốt, giết hết rồi, nhà họ Dư mới hoàn toàn lên chiếc thuyền hải tặc này của ta.