Nữ Đế Cẩm Đàn - Chương 1
01
Đế hậu lệnh cho ta đi hòa thân với Bắc Địch vương, kẻ có tính khí âm độc.
Nói cách khác, họ muốn ta thay giả công chúa đi chịu chết.
Thật ra, ta cũng không quá bất ngờ.
Bởi vì, ngày đầu tiên được đưa về cung, ta đã cảm thấy có điều kỳ quặc.
Thân mẫu hoàng hậu dù thân thiết nắm lấy tay ta, nhưng mỗi khi ánh mắt lướt qua gương mặt ta, lại lộ ra vài phần chán ghét.
Ta biết bà căm ghét cái gì.
Trên lông mày của ta có một vết sẹo nhạt màu, chéo qua đuôi mày, đó là dấu tích để lại từ những lần đánh nhau khi còn lang thang nơi chợ búa.
Giả công chúa đoan trang nho nhã, dịu dàng khả ái, còn ta thì thô lỗ tục tằn, một thân phỉ khí.
Phụ hoàng khi gặp ta lần đầu đã buông lời vàng ngọc: “Thô bỉ tầm thường, cỏ rác mà thôi.”
Ngẫm lại thật nực cười, ngày nhận thân đầu tiên, điều trào dâng trong lòng ta không phải là tình thân, mà là oán hận ngút trời.
Ta bảo hoạt thi hạ thi độc vào đồ ăn của hoàng hậu.
Hoàng hậu rất nhanh đã xuất hiện triệu chứng ho ra máu, chán ăn, mất ngủ, nhưng thái y viện bắt mạch lại không tìm ra điều bất thường.
Thi độc ngày càng nặng, hoàng hậu vài ngày không thể ăn nổi một miếng cơm
Để đảm bảo vạn vô nhất thất, ta bảo hoạt thi dứt khoát hạ thêm thi độc vào thuốc mà thái y kê.
Nhìn hoàng hậu tiều tụy như cành khô, lòng ta chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hoàng đế và hoàng hậu xem ta như cỏ rác, ta cũng coi họ như heo chó.
Hoạt thi ngoẹo đầu nhìn ta: “Ai nha, hình như ta quên dạy ngươi luân thường đạo lý rồi. Ngươi đây là thí mẫu.”
Ta kéo tay hắn, nũng nịu: “Không tính là thí mẫu. Mẫu thân của ta chỉ có một, chính là ngươi.”
Hoạt thi đột nhiên nhíu đôi mày hẹp dài, ánh mắt có chút bực bội liếc nhìn ta một cái.
Hắn duỗi ngón tay thon dài, gõ mạnh lên trán ta, sau đó quay người trèo qua cửa sổ bỏ đi.
Ta ôm đầu, mãi một lúc sau mới nhận ra rằng hắn giận thật rồi.
Khi còn nhỏ, lúc mới bập bẹ học nói, ta từng gọi hoạt thi là “mẫu thân”.
Hồi đó, hắn thậm chí còn cố ý thay một lớp da nữ nhân, dẫn ta ra phố chợ chơi đùa.
Sau khi lớn lên, ta dần dần nhận ra rằng hắn không phải nữ nhân, thậm chí cũng chẳng phải con người.
Nhưng thì đã sao? Ta không hề sợ hắn, vẫn mỗi ngày cuộn trong lòng hắn mà ngủ.
Về sau, hoạt thi đột nhiên không cho phép ta gọi hắn là “mẫu thân” nữa.
Hắn bảo ta gọi hắn là Yến Vô.
Ta đoán, chắc là vì một nam nhân lại bị gọi là “mẫu thân” nghe quá kỳ quặc, nên hắn mới không vui.
02
Ta níu cửa sổ nhận lỗi, nhưng Yến Vô đứng rất xa, không chịu để ý đến ta.
Gió nổi lên ào ạt, mưa bất chợt đổ xuống.
Sấm chớp xé rách bầu trời, tiếng sấm tựa ngàn vạn chiến mã gào thét. Yến Vô đứng giữa sân, toàn thân lập tức bị mưa xối ướt sũng.
Ta giương ô, vừa bước tới, liền thấy một tia chớp màu tím lao thẳng xuống Yến Vô.
Chiếc ô dầu trên tay ta rơi xuống đất, ta lao mình lên trước, ôm chặt Yến Vô, che chắn cho hắn.
Tia chớp giữa không trung ấy bỗng chuyển hướng, đánh xuống ngay bên chân Yến Vô, khiến phiến đá xanh cháy đen một mảng.
Ta che chắn Yến Vô sau lưng, ngửa đầu trừng mắt nhìn trời: “Chỉ giết một phụ nhân nơi thâm cung, thiên đạo cần gì phải nổi giận đến thế?”
Sấm chớp lại xé toang bầu trời, những tia chớp vươn móng vuốt, như thể thiên đạo đang thị uy. Nhưng dù vậy, tia sét thứ hai cuối cùng cũng không đánh xuống.
Yến Vô kéo ta chậm rãi lui vào trong phòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng cứng đờ của ta để trấn an.
Hắn nói: “Ta là yêu tà, lại hại chết quốc mẫu, thiên đạo đánh vài tia sét cũng là hợp lẽ.”
“Hoàng hậu còn chưa chết nên thiên đạo bây giờ chỉ đang cảnh cáo, chứ không thật sự muốn giết ta. Nếu không, tia sét đầu tiên ngươi đã chẳng kịp lao tới mà bảo vệ ta.”
Đó là lần đầu tiên ta nhận ra, thiên đạo thiên vị hoàng đế và hoàng hậu nhân gian đến nhường nào.
Ta bảo Yến Vô dừng tay, còn lần cuối cùng phải hạ thuốc, ta tự mình làm.
Như vậy, hoàng hậu coi như chết trong tay ta, thiên đạo sẽ không thể quy tội cho Yến Vô.
Con đường tương lai của ta hiểm nguy trùng trùng, Yến Vô tuyệt đối không thể ngã xuống ở đây.
Trong bóng tối, ta nói với Yến Vô: “Giết hoàng hậu không chỉ vì oán hận, mà quan trọng hơn, bà ta chết đi sẽ hữu dụng hơn sống.”
Từ khi Yến Vô nói với ta rằng Tử Vi đế tinh đã nhập mệnh bàn của ta, trong lòng ta liền nảy ra một kế hoạch táo bạo.
Cái chết của hoàng hậu chính là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch ấy.
03
Dù ta đã đồng ý đi hòa thân, bọn họ vẫn sợ ta chạy trốn.
Ba nghìn cấm vệ kinh thành theo hộ tống, nói là bảo vệ, nhưng thực chất là giam cầm.
Để đi cùng ta, Yến Vô lột da một nữ tỳ, trà trộn vào đội ngũ đưa dâu.
Trước lúc lên đường, Yến Vô lén trộm ngọc bội Bàn Long của hoàng đế đưa cho ta.
Hai mắt ta sáng lên, đây đúng là bảo vật!
Theo Yến Vô đào mộ bao lâu nay, ta chẳng học được gì nhiều, nhưng ánh mắt lại vô cùng nhạy bén. Vật này còn đáng giá hơn cả hoàng kim.
Yến Vô gõ vào đầu ta một cái, bất lực nói: “Không phải đưa cho ngươi bán, mà là để ngươi dùng nó dọa người, cầm lấy cho tốt.”
Ta bĩu môi, tiếc nuối ồ một tiếng.
Có lẽ vì sợ ta quá thô tục, không giống công chúa, trong cung sắp xếp hai nữ quan đi theo ta.
Hai nữ quan chê gương mặt ta hung ác, ép ta trang điểm kỹ lưỡng, che đi vết sẹo nơi đuôi mày, cố gắng vẽ ta thành một thục nữ quý phái của kinh thành, với đôi mày liễu, môi hồng, má đào.
Dọc đường, bọn họ ép ta học thuộc nữ giới. Ta học chậm, liền bị phạt không ít lần.
Yến Vô tức giận đến muốn giết người: “Ta còn chưa từng đánh ngươi, chúng là cái thá gì!”
Ta ôm lấy eo hắn, vội vàng ngăn lại: “Để lại một người, đừng giết. Ta còn cần dùng.”
Hơn hai tháng lên đường, nữ quan duy nhất còn sống lại cầm thước đến kiểm tra ta học thuộc lòng.
Ta nhìn quanh bốn phía, nơi đây núi sâu rừng rậm, đúng là chỗ thích hợp để giết người.
Ta xé sách ngay trước mặt bà ta.
Nữ quan kia thấy ta nhẫn nhịn hai tháng, liền cho rằng ta dễ bị ức hiếp.
Bà ta nắm chặt cây thước, giơ cao lên, sắc mặt đầy vẻ ác độc dữ tợn.
“Công chúa, nô tỳ thay mặt hoàng hậu dạy dỗ người!”
Ta cười lạnh một tiếng, rút chiếc trâm cài đầu bằng vàng ròng khảm ngọc, tay xoay lại, nhanh như chớp đâm thẳng vào mắt nữ quan.
Khoảnh khắc trâm xuyên qua, giống như quả nho bị bóp nát, máu tươi bắn đầy mặt ta.
Ta cúi xuống, khẽ nói: “Đồ ngu, ngươi tưởng ta nhẫn nhịn ngươi hai tháng là vì sợ? Đó là vì còn quá gần kinh thành, không tiện ra tay mà thôi.”
Tiếng thét thảm thiết của nữ quan vang lên chói tai, khiến mọi người xung quanh không khỏi ngoảnh lại nhìn.
Ta với khuôn mặt dính đầy máu lạnh giọng nói: “Tiếng kêu nghe thật khó chịu.”
Nói rồi, ta dứt khoát rạch toạc cổ họng nữ quan.
Khi thống lĩnh cấm vệ kinh thành Lục Cửu Dương tới nơi, hắn vừa vặn nhìn thấy cảnh ta vung tay hạ thủ.
Cổ họng bị cắt, nữ quan chỉ có thể nằm trên đất, phát ra tiếng “khẹc khẹc” đầy đau đớn.
Ta ngẩng đầu nhìn Lục Cửu Dương đang kinh hãi tột độ, trầm giọng ra lệnh: “Xử lý thi thể đi, nửa nén nhang sau, ngươi và sứ thần tới xe ngựa gặp ta.”
Sắc mặt ta bình tĩnh, từ tốn chỉnh lại y phục.
Thái độ này đủ để dọa Lục Cửu Dương, hắn cúi đầu đáp vâng.
04
Khi Lục Cửu Dương xử lý xong mọi chuyện, dẫn theo sứ thần tới gặp ta, ta liền nói ra lời giải thích mà tối qua ta và Yến Vô đã bàn bạc suốt đêm.
Ta cố ý tỏ ra huyền bí, nói: “Lần hòa thân này, bản cung tinh thông võ nghệ, tự có chỗ dùng, các ngươi tuyệt đối không được tiết lộ, tránh để Bắc Địch hay tin.”
Lời nói của ta mập mờ, vẻ mặt lại mang theo sự bi tráng như sẵn sàng hy sinh.
Quả nhiên, Lục Cửu Dương lập tức lọt vào bẫy.
Trán hắn dần lấm tấm mồ hôi, giọng run rẩy: “Chẳng lẽ hòa thân chỉ là cái cớ, thực ra là để ám sát…”
Ta lập tức quát lớn: “Lục đại nhân, cẩn ngôn!”
Lục Cửu Dương càng nghĩ càng thấy mình đã hiểu được đại sự kinh thiên động địa, hắn thất thần bước xuống xe, nói muốn đi thu dọn hậu quả.
Còn sứ thần, kẻ từng trải nơi quan trường, không dễ dàng bị lừa.
Hắn đảo hai con ngươi nhỏ, thăm dò: “Công chúa, trước khi thần rời kinh, bệ hạ không hề có chỉ dụ đặc biệt…”
Ta ung dung nhấp một ngụm trà, khinh miệt nói: “Đây là cơ mật tuyệt đối. Xin hỏi đại nhân, ngài giữ chức quan mấy phẩm?”
Mặt sứ thần đỏ bừng, lắp bắp không dám trả lời.
Ta hừ nhẹ một tiếng, đặt chén trà xuống với vẻ mặt bất mãn. Nước trà văng ra, khiến sứ thần cũng khẽ rùng mình.
Ta phất tay: “Bản cung nói đến đây thôi, tất cả lui ra.”
Khi ta vung tay, vô tình để lộ ngọc bội Bàn Long bên hông.
Ngọc bội được chạm khắc hình rồng vàng năm móng, làm từ bạch ngọc dương chi, vốn là biểu tượng của thiên tử.
Sứ thần trừng mắt nhìn chằm chằm vào ngọc bội bên hông ta, ánh mắt kinh hãi, không dám hoài nghi thêm nữa.
Bắc Địch vốn bạo ngược, chuyện giết sứ thần xảy ra như cơm bữa.
Vì vậy, nhiệm vụ xuất sứ thường bị các quan viên tranh nhau né tránh. Người nhận công việc này thường là kẻ không được hoàng đế tin dùng, cũng chẳng có chỗ dựa, chỉ là một kẻ xui xẻo.
Những kẻ như vậy không rõ ý tứ của vua, dễ dàng bị ta dọa nạt bằng vài lời mơ hồ. Nếu cần, ta chỉ cần để lộ “tín vật”, chúng chẳng thể không tin.
Ngay cả khi có kẻ cứng đầu thật sự cho người về kinh cầu chứng, cũng không sao.
Từ đây đến kinh thành mất hai tháng, một đi một về, đến khi hồi đáp tới nơi, kế hoạch của ta đã thành công.
Buổi tối, khi rửa mặt chải đầu, Yến Vô giúp ta tháo búi tóc, cười nói: “Ngươi vẫn thích đâm mắt người khác như thế nhỉ.”
Ta cười nhạt: “Đâm vào mắt không làm tổn hại đến lớp da. Chẳng phải do đã quen bóc da giúp ngươi rồi sao?”
Yến Vô vốn từng bị người ta lột sống toàn bộ lớp da, kẻ hành hạ hắn cố ý dùng nhân sâm núi trăm năm để giữ mạng hắn, khiến hắn sống không bằng chết.
Cuối cùng, Yến Vô phải tự tay moi tim mình mới có thể chết đi.
Sau khi chết, oán khí của hắn ngút trời, ngẫu nhiên hóa thành hoạt thi.
Ban đầu, hắn không quan tâm đến ngoại hình, suốt ngày để cơ thể máu me đầm đìa, chỉ còn xương thịt dính đầy máu chạy khắp nơi, dọa chết không ít người.
Về sau, vì phải nuôi ta, hắn mới ý thức được cần một lớp da người để che đậy cơ thể máu thịt kia.
Nhưng da người lột từ xác chết dễ bị mục rữa, nên mỗi một khoảng thời gian hắn lại phải thay một lớp da mới.