Nụ Cười Đoạn Tuyệt - Chương 5
12
Xem ra sau từng ấy thời gian, cuối cùng Lục Minh cũng nhận ra vấn đề của gia đình mình.
Tôi đã sớm tìm được mối quan hệ trên cao, hiện tại người của cơ quan chức năng cứ cách vài ngày lại đến tập đoàn Lục Thị kiểm toán sổ sách.
Các nhà đầu tư thấy tình hình này thì vội vàng tránh xa, sợ bị liên lụy.
Những kẻ trước đây luôn nịnh bợ nhà họ Lục đều đã biến mất không dấu vết, cổ phiếu lao dốc thảm hại, báo cáo tài chính thì tồi tệ không dám nhìn.
“Gia Duyệt, anh thực sự biết sai rồi. Anh chỉ mong em giúp anh một lần này thôi. Sau này anh sẽ nghe lời em, bất cứ chuyện gì cũng đều nghe theo em, được không?”
“Không được.”
Tôi từ chối thẳng thừng, không chút do dự.
“Gia Duyệt, anh biết em đang giận anh. Anh hứa từ nay tuyệt đối không liên lạc với An Tĩnh nữa. Anh đảm bảo sau này chỉ thích một mình em thôi.”
Buồn cười thật, lời hứa của kẻ bội bạc và ngày mai tận thế cũng giống như nhau, đều nực cười và vô nghĩa.
“Là anh không liên lạc với An Tĩnh, hay là cô ta căn bản không thèm nhìn mặt anh nữa?”
Sắc mặt Lục Minh lập tức thay đổi.
“Sao cậu chủ Lục lại thảm hại đến mức này rồi? Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao thì hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ từ lâu rồi.”
Lục Minh mấp máy môi, hồi lâu sau mới dè dặt hỏi: “Giữa chúng ta thật sự không còn chút tình cảm nào sao?”
Nực cười thật, loại người như anh ta cũng dám nói đến tình cảm với tôi sao?
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì bên cạnh đã vang lên tiếng cười nhạt của Lâm Cẩm Nhiên.
Cậu ta bước lên trước, từ trên cao nhìn Lục Minh từ đầu đến chân.
“Anh soi gương lại xem bộ dạng mình đi. Tởm thật đấy, rốt cuộc anh có điểm nào xứng với chị tôi vậy? Vừa già vừa xấu, thân hình thì phát tướng, tốt nhất là đừng đứng ở đây làm bẩn mắt chị ấy nữa.”
Trên mặt Lâm Cẩm Nhiên là sự khinh miệt không hề che giấu, trước khi rời đi còn cố tình vứt hai tờ tiền 200 tệ xuống trước mặt Lục Minh.
“Cảm ơn đã nhường chỗ nhé, sau này tránh xa chị tôi ra một chút.”
Cho đến khi xe đã rời khỏi công ty, tôi vẫn thấy Lục Minh đứng chao đảo tại chỗ thông qua gương chiếu hậu. Cuối cùng, anh ta không chịu nổi nữa mà quỵ xuống trước cổng công ty.
Nhà họ Lục không còn người nào đủ năng lực gánh vác, cuối cùng vì không còn khả năng chi trả nợ nần mà tuyên bố phá sản.
Một đế chế thương mại một thời lẫy lừng cuối cùng cũng tàn lụi, kết thúc trong thê lương.
Tôi đứng bên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ngắm nhìn dòng người tấp nập bên dưới.
Không biết nhà họ Lục có từng nghĩ đến một ngày như hôm nay lại đến nhanh như vậy hay không.
Tôi gặp lại An Tĩnh trong một buổi tiệc.
Cô ta khoác tay một người đàn ông xa lạ, cười tươi như hoa, còn Lục Minh thì đứng không xa, tay cầm ly rượu đi chào hỏi khắp nơi.
Những người trước đây anh ta khinh thường giờ đều lạnh nhạt từ chối, cho dù anh ta hạ mình nhún nhường cũng chẳng ai thèm để ý.
Bạn thân của tôi nói rằng sau khi nhà họ Lục gặp chuyện, An Tĩnh lập tức chia tay Lục Minh, hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Nhưng mấy năm nay chuyện cô ta đùa giỡn Lục Minh thì ai trong giới cũng biết rõ.
Cho nên cô ta bị ép buộc phải tìm một người đàn ông ngoài giới để thoát khỏi tai tiếng.
Vì chuyện này mà mỗi lần An Tĩnh gặp Lục Minh, anh ta đều bị mỉa mai, châm chọc không ít lần.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong giới, mọi tin tức về Lục Minh liên tục bay vào tai tôi.
Tôi vốn không để tâm, cho đến nửa tháng sau, khi đang nghỉ ngơi ở nhà thì quản gia nói Lục Minh tìm đến.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi không vừa vặn, là kiểu dáng của hai năm trước, trên khuôn mặt đã không còn chút hào quang nào của quá khứ.
“Gia Duyệt, anh…”
Anh ta cắn chặt răng, chần chừ hồi lâu, cuối cùng như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên.
“Gia Duyệt, em có thể giúp anh lần cuối không? Chỉ cần giữ lại một chi nhánh cho anh thôi, anh sẵn sàng cho em bất cứ thứ gì.”
Tôi cố nén cười, nhìn anh ta từ đầu đến chân: “Cho tôi? Vậy anh có cái gì?”
“Anh… anh có thể ở bên em…”
“Chị!”
Lục Minh còn chưa nói hết câu thì một chiếc siêu xe màu đỏ chợt dừng trước cửa, Lâm Cẩm Nhiên thò đầu ra khỏi xe, gỡ kính râm xuống.
“Chị, cuối tuần vui vẻ nhé! Ra ngoài đi dạo với em đi.”
Sắc mặt Lục Minh xanh mét, tôi nhìn anh ta, khẽ cười.
“Thấy không? Người bên cạnh tôi đều ở đẳng cấp này. Còn về phần anh… Đợi khi nào tôi rảnh sẽ bố thí cho anh một chút, còn bây giờ thì tránh xa ra đi.”
Nói rồi, tôi đẩy Lục Minh sang một bên, bước thẳng về phía Lâm Cẩm Nhiên.
Đùa à? Chị đây vừa có tiền vừa có nhan sắc, một mình tự do tự tại không tốt sao?
Đàn ông… chỉ để giết thời gian mà thôi.
13
Sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng Lâm Cẩm Nhiên đã trở thành người tình duy nhất và cố định của tôi.
Ngay cả Đường Ngọc cũng bị cậu ta tiếp nhận, đưa về dưới trướng công ty giải trí nhà mình quản lý.
Giờ đây Đường Ngọc đã trở thành ngôi sao hạng nhất, lịch trình bận rộn đến mức gần như kín cả năm không có ngày nghỉ.
Tôi chỉ thấy buồn cười, nhưng thấy Đường Ngọc cũng vui vẻ chấp nhận, nên mặc kệ cậu ta.
Mỗi năm, Lâm Cẩm Nhiên đều chọn một ngày đặc biệt để cầu hôn tôi, năm nay cũng không ngoại lệ.
Hiện tại, trên bàn đầy ắp những món ăn do chính tay cậu ta nấu, tất cả đều là món tôi thích.
Cậu ta quỳ một chân xuống, tay cầm chiếc nhẫn thủ công, ngước mắt nhìn tôi: “Chị, gả cho em nhé. Em thề, cả đời này em sẽ yêu chị nhiều hơn từng ngày.”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn.” Nhưng không hề đưa tay cho cậu ta đeo nhẫn.
Không khí trong phòng thoáng chốc ngưng đọng, cậu ta thở dài một hơi, giọng điệu mang theo chút ủy khuất và sầu muộn.
“Đây đã là lần thứ năm em cầu hôn rồi, chị vẫn không động lòng sao?”
Còn chưa đợi tôi lên tiếng an ủi, cậu ta đã tự an ủi mình như thể đã quen rồi: “Không sao cả. Em và chị vẫn còn rất nhiều năm nữa. Cho dù phải cầu hôn năm mươi lần nữa, em cũng sẵn lòng.”
Nói rồi, đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc lại ánh lên nụ cười rạng rỡ: “Hôm nay là sinh nhật chị, coi như chiếc nhẫn này là quà sinh nhật bình thường thôi nhé.”
Nghe cậu ta nói vậy, tôi mới đưa tay cho cậu ta.
Nhìn gương mặt điển trai và trẻ trung của Lâm Cẩm Nhiên, tôi khẽ hỏi: “Lâm Cẩm Nhiên, em thấy xứng đáng sao?”
Nhiều năm qua bất chấp sự phản đối của gia đình, từ chối vô số người theo đuổi xuất sắc, cậu ta vẫn kiên trì ở bên cạnh tôi.
Cậu ta nắm lấy tay tôi, cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi.
“Đương nhiên là xứng đáng.”
Tôi siết chặt vòng tay quanh eo thon của cậu ta: “Vậy thì cố gắng thêm chút nữa nhé, Lâm Cẩm Nhiên.”
“Được, cả đời này, em sẽ bám lấy chị mãi mãi.”
( Hết )