Nụ Cười Đoạn Tuyệt - Chương 4
9
Em trai tôi ánh mắt sáng rực, đầy hy vọng nhìn tôi, tôi cười lạnh, gấp quyển sách trên tay lại.
“Đương nhiên là… sẽ tổ chức đám tang thật hoành tráng, nhà mình đâu thiếu tiền.”
Ánh sáng trong mắt cậu ta lập tức tắt ngấm.
“Sao chị nỡ làm vậy chứ? Em là em trai ruột máu mủ tình thâm của chị đó, hơn nữa chị vừa mới kiếm được mười triệu mà.”
“Đúng vậy, chị vừa kiếm được mười triệu thì em liền bị bệnh nặng, chứng tỏ em là khắc tinh của chị rồi. Một đứa em trai như vậy chị không cần đâu.”
Nhìn ánh mắt bối rối của em trai, trong lòng tôi vô cùng đắc ý, đang định trêu chọc thêm vài câu thì khóe mắt bất ngờ nhìn thấy người đàn ông bước vào từ cửa.
Vừa bước vào, Lục Minh lập tức nở nụ cười, hoàn toàn khác xa với bộ dạng kiêu căng ngạo mạn thường ngày.
“Gia Duyệt, anh đã chuẩn bị rất nhiều quà cho em đây.”
Vừa nói, Lục Minh ân cần đặt đống quà lên bàn, trong đó sợi dây chuyền hồng ngọc đặc biệt nổi bật.
“Ồ, ngọn gió nào thổi cậu Lục tới đây vậy? Đúng là không có việc gì thì chẳng đến cửa mà.”
Trước lời mỉa mai của tôi và giọng điệu châm chọc của em trai tôi, Lục Minh hiếm khi không nổi giận cũng chẳng cãi lại, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Chuyện trước đây là anh không đúng, sau khi về nhà anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Em xem, hai nhà chúng ta giao tình tốt như vậy, tại sao phải làm mọi chuyện căng thẳng thế chứ. Mấy món quà này là anh mua để xin lỗi em, sau này anh sẽ chú ý giữ mình, tuyệt đối không ăn chơi bên ngoài nữa. Chúng ta cứ tiếp tục hôn ước nhé.”
“Vậy còn Tiết An Tĩnh thì sao?”
Lục Minh hơi sững lại, nhíu mày: “Anh không phải đã nói rồi sao? Anh với An An thật sự không có gì cả, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Em đừng suy diễn quá mức.”
“Ai cần cậu lên mặt dạy đời ở đây chứ!”
Em trai tôi lập tức đứng bật dậy, xắn tay áo cười lạnh: “Lục Minh, cậu tưởng ai cũng ngu như cậu à, coi chúng tôi là đồ ngốc chắc? Ban đầu là bạn bè, sau đó là em gái, cuối cùng biến thành bảo bối nhỏ phải không? Có phải sau này bị bắt gian tại giường rồi cậu mới chịu thừa nhận không?”
Tôi quay sang nhìn Lục Minh, anh ta mím chặt môi, không nói được lời nào.
“Được rồi, xem ra chúng ta không thể nói chuyện được với nhau. Sau này đừng liên lạc nữa, mang theo đống đồ của cậu cút đi. Nhà tôi không chứa rác rưởi.”
Sắc mặt Lục Minh lập tức thay đổi, nắm chặt tay lại.
“Kiều Gia Duyệt, anh đến đây là để giải quyết vấn đề. Anh biết em muốn cưới anh, thế này nhé, anh đồng ý, sau khi kết hôn sẽ giữ khoảng cách với An An, vậy là được rồi chứ? Như thế em hài lòng chưa?”
Lần này ngay cả em trai tôi cũng không chịu nổi, cầm cốc nước trên tay ném thẳng xuống trước mặt Lục Minh.
“Cậu bị lộn ngược đầu với mông rồi à? Cái mồm nói năng không có não à! Cậu soi gương xem mình là cái thá gì mà dám nói vậy? Ngoài kia biết bao người theo đuổi chị tôi, cậu tưởng mình là ai? Biến đi ngay!”
Lục Minh không nói gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đây là cơ hội cuối cùng của em đấy. Nếu em không biết nắm lấy, sau này chức thiếu phu nhân nhà họ Lục sẽ không còn liên quan gì đến em đâu.”
Ồ, tôi sợ quá đi mất.
Lần đầu tiên bị người ta đe dọa kiểu này, tôi phải hồi tưởng lại toàn bộ những chuyện đau khổ trong đời mình mới có thể nhịn cười được.
“Lục Minh, từ lần cuối cùng gặp anh ở quán bar đến giờ vừa tròn nửa tháng rồi.”
Lục Minh khó hiểu nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ ngây ngốc đầy ngu ngơ.
Tôi quyết định cho anh ta nếm mùi đời một phen.
Dưới sự ra hiệu của tôi, em trai tôi lên tầng hai lấy vài tập tài liệu mang xuống, tôi rút ra một bản đặt trước mặt Lục Minh.
Khi nhìn thấy nội dung trên đó, sắc mặt Lục Minh lập tức biến đổi, gầm lên:
“Kiều Gia Duyệt, cô đã làm gì với nhà tôi vậy?!”
10
Những tập tài liệu trước mặt đều là các dự án quan trọng mà nhà họ Lục bị tôi giành mất, khiến gia sản vốn đã lung lay của họ càng thêm chao đảo.
Chú của Lục Minh say rượu đâm chết một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Sau đó nhà họ Lục muốn dàn xếp nội bộ, nhưng Lâm Cẩm Nhiên đã nhanh chân tiếp cận gia đình nạn nhân trước.
Tôi còn giúp họ thuê luật sư giỏi nhất, nắm giữ bằng chứng giám sát, hóa đơn tiêu dùng của chú Lục Minh tại nhà hàng hôm đó, và nhiều tài liệu khác.
“Vậy ra, chuyện của chú tôi là do cô giật dây?”
Lục Minh không dám tin, lùi lại một bước, trợn mắt kinh hãi nhìn tôi.
“Chuyện này có lợi gì cho cô chứ?”
“Chú của anh đã đâm chết trụ cột của một gia đình, pháp luật phải trừng phạt ông ta. Còn về lợi ích của tôi…”
Tôi khẽ cười, lại đưa thêm một tập tài liệu.
Tay Lục Minh run rẩy khi nhận lấy tài liệu, nhìn qua vài trang rồi ngã ngồi phịch xuống đất.
“Đã nhìn rõ chưa?”
Chưa đợi tôi nói hết câu, Lục Minh đã điên cuồng xé nát tập tài liệu thành từng mảnh nhỏ.
“Xé thì có ích gì chứ? Chỉ là một bản sao thôi. Hơn nữa, anh xé thì có thể xóa sạch mấy chuyện bẩn thỉu các người đã làm sao?”
Sắc mặt Lục Minh trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc nào, mãi mới phản ứng lại được, liên tục lắc đầu.
“Cô sao có thể tàn nhẫn như vậy… Cô muốn hủy hoại tôi sao?”
Bản tài liệu này ghi lại tất cả những chuyện xấu xa mà nhà họ Lục đã làm suốt mấy năm qua, từ trốn thuế cho đến ép buộc nhân viên dẫn đến tự sát rồi cố tình che đậy sự thật.
“Tôi đã nói rồi, sự kiên nhẫn của tôi đối với anh đã cạn kiệt. Vốn dĩ chúng ta có thể không đụng chạm nhau, dù sao cưới ai đối với tôi cũng chẳng quan trọng. Nhưng chính anh lại muốn dẫm lên đầu tôi để vênh váo, chuyện này tôi không thể chấp nhận được, cho nên mọi chuyện đến nước này thôi.”
Lục Minh vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, tôi phất tay ra hiệu cho quản gia tiễn anh ta ra ngoài.
Cho đến khi bị kéo ra khỏi cửa chính, cuối cùng Lục Minh cũng tỉnh táo lại, bắt đầu chửi bới om sòm.
“Kiều Gia Duyệt, con đàn bà không biết xấu hổ! Đừng tưởng rằng làm vậy có thể lật đổ được tôi! Cứ đợi đấy, chúng ta cứ chờ xem!”
Ồ, vậy cứ chờ xem thôi.
Tôi nhấp một ngụm trà, trong lòng mong chờ những diễn biến tiếp theo.
Rất nhanh sau đó, vụ án của chú Lục Minh chính thức được đưa ra xét xử.
Bởi vì sau khi đâm người, ông ta không xuống xe xem xét tình hình ngay lập tức mà còn kéo lê nạn nhân hàng chục mét, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, đủ để kết tội ngộ sát.
Chuyện này đã đẩy nhà họ Lục lên đầu sóng ngọn gió, tôi liền liên hệ với giới truyền thông, tung ra scandal năm xưa tập đoàn Lục Thị ép chết nhân viên.
Khi đó tập đoàn gặp khủng hoảng nợ nần nghiêm trọng, cộng thêm việc trốn thuế bị phanh phui, phía trên liên tục cử người xuống kiểm toán.
Cuối cùng tập đoàn đổ hết mọi tội lỗi lên người giám đốc tài chính.
Thậm chí còn dùng gia đình ông ta để uy hiếp, dẫn đến việc ông ta tự sát.
Hết scandal này đến scandal khác bị phanh phui, những người cốt cán của nhà họ Lục đều lần lượt bị tống vào tù, nhà họ Lục tan tác như cát rời, không còn ai đủ tư cách lên tiếng.
Đám người trước đây lúc nào cũng nịnh bợ, bám lấy Lục Minh giờ đây đều tránh xa như tránh tà, sợ bị liên lụy.
Cuối cùng, cha của Lục Minh phải đứng ra tổ chức họp báo, bỏ tiền mua hot search để giảm bớt nhiệt độ của tin tức tiêu cực.
Dự án ở Hải Thành thuận lợi ký kết, tôi tìm một bãi biển để tận hưởng ánh nắng mặt trời, bên cạnh là Đường Ngọc chu đáo rót rượu cho tôi.
Nắng vàng, biển xanh, tám múi cơ bụng săn chắc, tôi còn đang cảm thán thân hình của cậu nhóc này thật hoàn mỹ thì bất ngờ nhận được điện thoại của Lâm Cẩm Nhiên.
“Chị à, chị thật nhẫn tâm quá đi, bao lâu rồi mà không thèm liên lạc với em lấy một lần.”
11
Giọng nói oán trách từ đầu dây bên kia truyền đến, khiến tim tôi khẽ thắt lại.
Nhưng rõ ràng mấy hôm trước chúng tôi vừa mới liên lạc mà?
“Một ngày không gặp như cách ba thu, em rất nhớ chị đó. Để làm chị vui, em đã giúp chị đối phó với đám người nhà họ Lục. Kết quả là chị lại đang ung dung tắm nắng ở bãi biển mà không hề đưa em theo, thật khiến em buồn quá đi mất.”
Tôi khẽ thở dài, day day trán, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc mình đã đắc tội gì với vị công tử nhỏ này.
“Chị phải nhớ sớm về nhé. Cho dù em không ở bên cạnh, chị cũng nhất định phải nhớ đến em đó.”
Lâm Cẩm Nhiên làm nũng một hồi lâu mới chịu cúp máy.
Bên cạnh, Đường Ngọc sắc mặt có chút tái nhợt: “Người trong điện thoại là bạn trai của chị à?”
“Không phải.”
Lâm Cẩm Nhiên khác hẳn Lục Minh, cậu ta là bảo bối của gia đình, bản thân lại thông minh, không giống Lục Minh chỉ biết ăn chơi trác táng.
Lúc đầu tôi chọn Lục Minh làm đối tượng kết hôn chủ yếu vì dễ kiểm soát, sẽ không cản trở sự nghiệp của tôi.
Còn về Lâm Cẩm Nhiên… tốt nhất chỉ nên đứng xa mà nhìn thôi.
Chỉ là không ngờ vài ngày sau, Lâm Cẩm Nhiên lại gọi đến, giọng nói phấn khởi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Em lại giúp chị giải quyết phiền phức rồi đó. Lần này chị phải cảm ơn em đàng hoàng, hay là nể mặt để em mời chị ăn một bữa nhé?”
“Em lại làm gì rồi?”
“Không có gì to tát cả, chỉ là thằng ngốc Lục Minh dẫn theo một đám người đến Hải Thành định quấy rối dự án của chúng ta, cản trở quá trình thi công, nên em đã cho người bắt hết bọn chúng lại rồi. Đám côn đồ đó hiện đang bị nhốt cả rồi.”
Quả nhiên, chỉ có Lục Minh mới nghĩ ra được cái trò ngu xuẩn này.
Tâm trạng vui vẻ của tôi bị phá hỏng, lập tức bay về xử lý công việc.
Tình hình của nhà họ Lục hiện tại đều nằm trong sự kiểm soát của tôi. Mấy dự án quan trọng đều đã bị tôi giành mất, dự án ở Hải Thành cũng không lấy được, giờ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nhà họ sụp đổ hoàn toàn.
“Kiều tổng, hoa hôm nay đã đến rồi.”
“Cứ tìm chỗ nào đó để đặt đi.”
Tôi ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, khẽ thở dài.
Từ khi tôi quay về, ngày nào Lâm Cẩm Nhiên cũng gửi một bó hoa, thi thoảng còn gọi điện thoại đến, hơn nữa lần nào cũng có thể tìm được chủ đề để nói chuyện.
“Chị lại xử lý hoa của em như thế này sao, thật làm em đau lòng.”
Không ngờ lần này không chỉ có hoa mà còn có người.
Hôm nay Lâm Cẩm Nhiên không mặc vest mà chỉ mặc quần áo bình thường, nhìn trẻ hơn mấy tuổi, bớt đi vẻ sắc bén mà thêm vào vài phần tươi trẻ.
“Em đặc biệt phối đồ vì chị đó, chị có thích không?”
Vừa nói, Lâm Cẩm Nhiên đã tiến sát lại gần, đôi mắt hoa đào trong veo phản chiếu hình ảnh của tôi rõ rệt.
“Lâm Cẩm Nhiên, chúng ta không hợp nhau đâu. Chị không hứng thú với chuyện yêu đương, nên chị tìm đàn ông chỉ để chơi thôi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Lâm Cẩm Nhiên thoáng hiện lên nét thất vọng nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Nhưng tại sao những người khác đều được mà em lại không? Chị nhẫn tâm đẩy em ra như vậy sao? Em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi mà.”
Đúng là người mặt dày không sợ nước sôi.
Tôi không muốn tranh cãi với cậu ta, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ ăn trưa.
“Em biết một nhà hàng cực kỳ tuyệt vời, chị nể mặt đi cùng em nhé.”
Lâm Cẩm Nhiên hào hứng nắm tay tôi kéo ra ngoài, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa công ty thì đụng phải một người.
Lục Minh trông hoàn toàn khác hẳn, quầng mắt thâm đen, râu mọc lởm chởm không được cạo gọn gàng.
“Gia Duyệt, Gia Duyệt.”
Anh ta lao tới, tôi theo phản xạ lùi lại một bước, Lâm Cẩm Nhiên lập tức chắn trước mặt tôi.
“Chó nhà ai sủa loạn ở đây thế?”
“Cút ra!”
Lục Minh đẩy mạnh Lâm Cẩm Nhiên, loạng choạng đứng trước mặt tôi.
“Gia Duyệt, anh cầu xin em, anh sẽ ngay lập tức cắt đứt với An Tĩnh, sau này tuyệt đối không ăn chơi bên ngoài nữa, em có thể cứu lấy gia đình anh được không?”