Nụ Cười Đoạn Tuyệt - Chương 3
7
Sau đó, tôi và Lâm Cẩm Nhiên gặp nhau thêm vài lần, bước đầu đã xác định được hợp tác.
Lục Minh đến công ty tìm tôi mấy lần, nhưng đều bị bảo vệ chặn ngoài cửa.
Hôm đó vừa bước ra khỏi công ty, tôi nhận được cuộc gọi từ Đường Ngọc.
“Sao giờ này gọi cho chị vậy? Chị nhớ hôm nay em có buổi diễn kết màn mà?”
“Buổi diễn bị hủy rồi, ban tổ chức đã chọn người khác thay thế.”
Trong giọng nói của Đường Ngọc mang theo chút ấm ức: “Chị ơi, có phải em kém cỏi lắm không? Tiết mục đã được xác nhận mà vẫn bị đổi.”
Chuyện bị thay đổi tiết mục vào phút chót không phải hiếm, nhưng đây là show tôi đã đích thân giới thiệu cho Đường Ngọc, lẽ nào ban tổ chức không nể mặt tôi chút nào?
“Đổi cho ai vậy?”
“Là một nghệ sĩ dương cầm, tên Tiết An Tĩnh.”
Quả nhiên là người quen cũ.
Tiết An Tĩnh xưa nay vốn cao ngạo, sao lại tham gia mấy buổi biểu diễn thương mại như thế này? Rõ ràng là muốn đối đầu với tôi mà.
Tôi an ủi Đường Ngọc cứ đi chuẩn bị trang điểm trước, sau đó gọi điện thẳng cho ban tổ chức.
“Kiều tổng, nhưng bên Lục tổng đã…”
“Đừng quên ai là người đầu tư cho buổi diễn này, tóm lại Đường Ngọc tuyệt đối không được bị thay thế!”
Ban tổ chức vội vàng đồng ý, nói sẽ sắp xếp điều chỉnh.
Tôi bảo trợ lý đặt hoa tặng Đường Ngọc, trang trí khắp lối vào địa điểm biểu diễn, đồng thời còn mời trà sữa cho tất cả fan có mặt tại hiện trường, đảm bảo Đường Ngọc có đủ thể diện.
Vừa bước vào phòng trang điểm, Đường Ngọc hào hứng chạy tới.
“Chị ơi, cảm ơn chị đã làm tất cả những điều này cho em.”
“Em cố gắng biểu diễn thật tốt nhé.”
Hôm nay Đường Ngọc đặc biệt trang điểm rất tinh tế, dưới lớp trang điểm lộng lẫy, cậu ta càng trở nên rạng rỡ hơn.
Cậu nhóc đẹp trai rạng rỡ này làm nũng với tôi, quả thật khiến người ta không thể từ chối.
Ban tổ chức vì muốn làm hài lòng cả hai bên nên phải cắt bỏ phần phỏng vấn của MC, cuối cùng cũng nhường được thời gian cho Tiết An Tĩnh, sắp xếp cô ta diễn trước Đường Ngọc.
Nhận được thông báo, mắt Tiết An Tĩnh đỏ hoe nhưng không nói gì, chỉ khóc rồi chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Không lâu sau, bên ngoài liền vang lên tiếng ồn ào.
“Ai to gan như vậy, dám bắt nạt người của tôi? Đã nói tối nay tiết mục của bảo bối tôi phải diễn cuối cùng, để tôi xem là ai dám cản!”
Giọng của Lục Minh ngay khi đối diện với ánh mắt của tôi liền lập tức im bặt.
“Sao cô lại ở đây?”
Ngay sau đó ánh mắt anh ta chuyển sang nhìn Đường Ngọc đang đứng sau lưng tôi, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Cô cố tình vì thằng nhóc mặt trắng này mà muốn gây khó dễ cho tôi đúng không? Hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên sau khi An Tĩnh trở về nước, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tôi bảo Đường Ngọc ra hậu trường chuẩn bị trước, còn mình thì ung dung mở nắp chai nước uống.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy!”
Bị tôi phớt lờ, Lục Minh tức giận lao lên định túm tay tôi, nhưng tôi nhanh chóng hất thẳng chai nước vào mặt anh ta.
“Tỉnh táo lại chưa?”
Tôi lấy tờ khăn giấy trên bàn trang điểm đưa cho Lục Minh.
“Anh muốn nâng đỡ Tiết An Tĩnh thế nào là chuyện của anh, có bản lĩnh thì tổ chức cho cô ta trăm buổi hòa nhạc lưu diễn toàn quốc đi. Nhưng Đường Ngọc ngoan ngoãn biết điều, tôi thích cậu ta, tôi có tiền thì có thể nâng đỡ cậu ta. Nếu anh không hài lòng thì cứ việc đi đầu tư cho ban tổ chức, giờ còn gào thét cái gì ở đây?”
Lục Minh vẫn chưa kịp phản ứng, ngơ ngẩn lau nước trên mặt.
Nhìn bộ dạng anh ta lúc này, tôi chỉ cười lạnh.
“Không có bản lĩnh thì bớt ra ngoài nhảy nhót đi, nhìn thấy anh tôi chỉ thấy xui xẻo.”
Nghĩ lại mới thấy, lúc trước đồng ý hôn ước này quả thật là một sai lầm.
Lục Minh sững sờ tại chỗ, khi nhận ra vấn đề thì chỉ biết tức giận giậm chân. Giờ đây thẻ tín dụng của anh ta đã bị khóa, dù vẫn là thiếu gia nhà họ Lục, nhưng chẳng khác nào con tôm yếu ớt vùng vẫy vô dụng.
Tối hôm đó, sự cổ vũ tôi chuẩn bị cho Đường Ngọc nhận được vô số lời khen từ fan, lại còn có mấy tài khoản marketing lôi Lục Minh ra làm chủ đề, nhưng lần này đã có không ít người lên tiếng bênh vực tôi.
“Chị đại giàu có, xinh đẹp lại tỉnh táo, một mình rực rỡ không được sao?”
“Nếu chị ấy yêu đương mù quáng thì làm sao có thể điều hành một đế chế thương mại lớn như vậy được chứ? Mấy tài khoản marketing nên lo cho bản thân mình thì hơn.”
“Đúng vậy, có khi người ta chẳng thèm ngó ngàng tới tên công tử bột chỉ biết ăn chơi như Lục Minh đâu. Tự mình nuôi một cậu nhóc ngoan ngoãn nghe lời chẳng phải tốt hơn sao?”
Đang lướt mạng thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lâm Cẩm Nhiên.
“Tôi vừa phát hiện một nhà hàng rất ngon, Kiều tổng có hứng thú ghé thử không?”
Tôi nhìn bản hợp đồng hợp tác, cơ bản đã thỏa thuận xong hết rồi, chỉ cần tìm thời gian ký kết nữa thôi, sao lại phải mời ăn riêng nhỉ?
“Hay là Kiều tổng không muốn gặp tôi?”
Tôi thoáng nghe thấy sự ấm ức trong giọng điệu của anh ta.
Nhíu mày tự nhắc mình đừng suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhưng khi đến nhà hàng, tôi thực sự ngây người.
Nhà hàng trống không, chỉ có một chiếc bàn dài được trang trí tinh xảo ở giữa.
Ban nhạc đã sẵn sàng, chơi những giai điệu nhẹ nhàng thư giãn.
Trong tay Lâm Cẩm Nhiên là bó hoa hồng đỏ rực, vô cùng bắt mắt.
“Đây là…”
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành.
“Đây là tôi cẩn thận chọn lựa, hoa tươi tặng mỹ nhân.”
Lâm Cẩm Nhiên đưa bó hoa cho tôi, sau đó lịch thiệp kéo ghế mời tôi ngồi.
“Ban đầu tôi định đợi dự án kết thúc rồi mới thổ lộ lòng mình, nhưng hình như tôi không đợi nổi lâu như vậy.”
Tôi hoảng hốt suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Lâm tổng, tôi nhớ mình lớn hơn cậu ba tuổi đấy.”
Chẳng lẽ số mệnh tôi hút đào hoa, lại toàn là người kém tuổi?
“Vậy thì sao chứ? Đường Ngọc chẳng phải cũng nhỏ hơn chị à, chẳng lẽ chị thích kiểu của cậu ta mà không thích tôi?”
8
Lâm Cẩm Nhiên nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ấy khiến lưng tôi lạnh toát mồ hôi.
Đương nhiên là khác chứ.
Dù sao thì Đường Ngọc nếu có ngày tôi thấy chán, có thể dễ dàng đá cậu ta đi.
Nhưng nếu thật sự quen với Lâm Cẩm Nhiên, sau này khi chia tay còn phải tìm một lý do hợp lý, nếu không rất có khả năng tự chuốc lấy rắc rối.
“Chúng ta không hợp nhau đâu, cậu cũng biết tôi vừa mới hủy hôn, gia đình cậu chắc chắn sẽ không đồng ý.”
“Không đâu, những gì tôi muốn làm thì không ai có thể cản được.”
Lâm Cẩm Nhiên nắm lấy tay tôi, siết chặt một cách kiên định.
“Hay là… chị thích kiểu như Đường Ngọc hơn… chị gái?”
Lâm Cẩm Nhiên cố tình hạ giọng, âm điệu mềm mại khiến tim tôi khẽ run lên.
“Quả nhiên, chị thích kiểu biết làm nũng đúng không?”
Nói xong, Lâm Cẩm Nhiên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi mắt hoa đào chăm chú nhìn tôi không rời, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng tăng thêm phần quyến rũ.
“Em biết Lục Minh đã làm chị không vui, chị đừng lo, em sẽ giúp chị trừng phạt anh ta. Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn Lục Minh nhiều, quan trọng nhất là… em trẻ hơn, chắc chắn mạnh hơn Lục Minh.”
Cảm giác bàn tay cậu ta khẽ vuốt ve mu bàn tay tôi, xúc cảm như luồng điện chạy khắp người.
“Bất kỳ ai làm chị tức giận, em nhất định sẽ không tha cho họ.”
Tôi cứ tưởng Lâm Cẩm Nhiên chỉ nói miệng vậy thôi, cũng chẳng mấy để tâm.
Chỉ là không ngờ, hai ngày sau, chú của Lục Minh bị bắt vì tội gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Ngay khi sự việc xảy ra, nhà họ Lục đã lập tức xử lý, nhanh chóng ém nhẹm tin tức và liên hệ với gia đình nạn nhân để bồi thường.
Khi tôi nhận được tin tức thì nhà họ Lâm đã đi trước nhà họ Lục một bước, tiếp cận gia đình nạn nhân trước.
Vì vậy, gia đình nạn nhân kiên quyết không chấp nhận bất kỳ thỏa thuận bồi thường nào, nhất định muốn chú của Lục Minh bị trừng phạt theo pháp luật.
Trong thế hệ trước của nhà họ Lục, chỉ có chú của Lục Minh là người có năng lực nổi bật nhất.
Chỉ là tính cách ông ta quá ngạo mạn, Lục Minh có thể nói là đã học được sáu phần tính cách của chú mình, chỉ tiếc là không học được chút nào về khả năng quản lý công ty.
Nhà họ Lục tìm mọi cách để dùng mối quan hệ kéo chú của Lục Minh ra ngoài.
Cuối cùng cũng tìm được người có thẩm quyền chính, nhưng lại là đại ca của Lâm Cẩm Nhiên.
Nhà họ Lâm và nhà họ Lục vốn không có giao tình, thậm chí chưa gặp mặt lần nào, kết quả là người nhà họ Lục bị đuổi ra ngoài không thương tiếc.
Cuối cùng, Lục Minh lại mò đến tìm tôi.
Quản gia nói rằng Lục Minh đang đứng chờ bên ngoài, trên tay cầm theo cả đống lễ vật.
Tôi và em trai nhìn nhau một cái.
“Không gặp. Đến giờ mới nhớ đến nhà mình, bảo anh ta cút đi!”
Em trai tôi hừ lạnh một tiếng, vung tay ra hiệu: “Để anh ta đứng ngoài hứng gió đi, nhà mình không phải nơi mà con mèo con chó nào cũng có thể bước vào.”
Lần này, tôi thật sự muốn xem bộ dạng xám xịt của anh ta sẽ ra sao.
“Bảo anh ta vào đi.”
Quản gia gật đầu rồi rời đi, tôi lật một trang tạp chí, không khỏi cảm thán.
“Xem ra tốc độ của nhà họ Lâm vẫn rất nhanh, có một người anh giỏi quả thật rất quan trọng.”
“Không không không, em thấy có một người chị tốt mới là quan trọng nhất.”
Em trai tôi nịnh nọt bên cạnh: “Chị ơi, nếu chị có mười triệu, nhưng em lại mắc bệnh nặng cần chín triệu để chữa trị, vậy chị sẽ làm gì?”