Nụ Cười Đoạn Tuyệt - Chương 2
4
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Lục đã tới tận cửa, hơn nữa đích thân Lục tổng – cha của Lục Minh – dẫn người tới.
Tôi nhấp ngụm cà phê cuối cùng, giọng điệu thản nhiên: “Không gặp.”
Quản gia có chút do dự.
“Nhưng Lục tổng mang rất nhiều lễ vật tới, rõ ràng là thành tâm.”
“Chị tôi đã nói không gặp!”
Em trai tôi lập tức đứng bật dậy, xắn tay áo tỏ vẻ muốn đánh người: “Tên khốn kia còn mặt mũi tới đây sao? Bình thường lúc nào cũng mang bộ dạng công tử ăn chơi lêu lổng, ra ngoài đàn đúm trác táng, giờ hủy hôn rồi lại muốn đến cầu xin quay lại, không có cửa đâu!”
Tôi liếc mắt nhìn em trai một cái, cậu ta lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Lục Minh, chắc chắn anh ta không tự nguyện đến đây.
Đa phần là bị chính cha ruột của mình ép phải tới.
Lục tổng rõ ràng nắm rõ tình hình hiện tại của nhà họ Lục, nhưng ông ta bất lực, không biết phải làm sao.
Chỉ có thể đặt hy vọng vào cuộc hôn nhân với nhà họ Kiều, bởi vì tôi đang nắm trong tay một dự án bất động sản và dầu mỏ ở Hải Thành.
Nếu có thể chia một phần trong dự án này, nhà họ Lục sẽ có cơ hội hồi sinh.
Chỉ tiếc rằng Lục Minh lại quá ngu ngốc.
“Tiễn họ về đi, không muốn gặp.”
Quản gia gật đầu rồi đi ra ngoài đuổi người, em trai tôi mặt mày hả hê.
“Phải để cho tên cặn bã đó nếm thử mùi vị bị từ chối, có gì mà vênh váo chứ!”
Khi quản gia quay lại, ông ấy nói với tôi rằng Lục Minh đã tức giận chửi bới om sòm khi rời đi.
Chắc chắn là do sáng sớm đã bị ép đến đây nên bất mãn, nhất là lại phải hạ mình trước tôi, trong lòng càng thêm khó chịu.
Chỉ có điều, những chuyện khiến anh ta khó chịu vẫn còn ở phía sau.
Nhà họ Lục khởi nghiệp từ bất động sản, sau khi bị tôi giành mất hai mảnh đất liên tiếp, cuối cùng Lục Minh cũng không thể ngồi yên, tức giận hầm hầm đến tìm tôi.
Chỉ tiếc rằng bảo vệ của công ty tôi không phải loại dễ bắt nạt, nhất quyết không để Lục Minh bước vào nửa bước.
Cuối cùng Lục Minh chịu không nổi đành phải gọi điện cho tôi.
“Bảo đám bảo vệ dưới lầu tránh ra, tôi có chuyện muốn nói với cô, đích thân xuống đây đón tôi.”
Tôi lập tức đưa điện thoại cho trợ lý, trợ lý đáp một cách máy móc.
“Chào Lục thiếu, hiện tại Kiều tổng đang họp, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp được.”
“Cút! Biết tôi là ai không? Tôi là Lục Minh đấy!”
Dưới sự chỉ thị của tôi, trợ lý ngừng lại một chút rồi đáp: “Biết chứ, là vị hôn phu cũ của Kiều tổng. Nhưng dù sao hôn ước đã được hủy bỏ, nên nếu không có hẹn trước thì không đủ tư cách gặp Kiều tổng của chúng tôi đâu!”
Lục Minh tức giận gào thét chửi bới ở đầu dây bên kia, sau khi trợ lý cúp máy thì đưa điện thoại lại cho tôi.
“Xin hỏi Kiều tổng, bước tiếp theo sẽ sắp xếp thế nào?”
“Tiếp tục đi, bám chặt các dự án của nhà họ Lục, không bỏ sót cái nào!”
5
Tối hôm đó, Đường Ngọc gọi điện, đầu dây bên kia cậu ta cẩn thận hỏi liệu có làm phiền tôi không.
Dù sao cũng là một cậu nhóc đẹp trai lễ phép, tôi đương nhiên kiên nhẫn hơn bình thường.
“Không có đâu, gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
“Chỉ là muốn cảm ơn chị vì đã tài trợ cho buổi hòa nhạc của em, em có thể mời chị ăn bữa cơm được không?”
Tôi lập tức đồng ý, không ngờ Đường Ngọc lại hẹn ở nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất thành phố.
“Nhờ có chị mà công ty hiện tại rất coi trọng em, đã giúp em có được vài hợp đồng đại diện, kiếm được chút tiền, nên muốn cảm ơn chị.”
Biết lễ nghĩa lại biết cảm ơn, tôi càng thêm hài lòng về cậu ta.
Ngoại hình của Đường Ngọc trong giới tuy không phải nổi bật nhất, nhưng cũng không hề thua kém ai.
Chiều cao một mét tám lăm kết hợp với gương mặt tinh xảo không góc chết, vừa tốt nghiệp đại học, trên người vẫn còn chút ngây thơ của tuổi trẻ, quả thật rất cuốn hút.
“Chị tốt với em quá, em có thể gọi chị là chị gái không?”
Tôi gật đầu, nụ cười trên gương mặt Đường Ngọc càng rạng rỡ, hai chiếc răng khểnh thoáng ẩn thoáng hiện.
Ăn cơm cùng một cậu nhóc đẹp trai, tâm trạng tôi cũng tốt lên không ít.
Sau khi ăn xong, tôi định đi thanh toán, không ngờ Đường Ngọc đã tranh thủ lúc đi vệ sinh mà trả tiền rồi.
“Đã nói là em mời chị ăn cơm, sao có thể để chị trả tiền được chứ.”
Đường Ngọc biết điều khiến tôi càng thêm hài lòng, vừa định giới thiệu cho cậu ta vài hợp đồng đại diện thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Không ngờ lại có thể gặp Lục Minh ở đây.
Bên cạnh Lục Minh là Tiết An Tĩnh, cô ta mặc một chiếc váy trắng mỏng manh, run rẩy trong gió lạnh, Lục Minh lập tức cởi áo khoác trên người khoác lên cho cô ta.
Tiết An Tĩnh đỏ mặt, hôn nhẹ lên má Lục Minh.
Phải công nhận rằng cô ta rất biết cách khiến đàn ông xiêu lòng.
Khi tôi và Lục Minh còn có hôn ước, cô ta luôn giữ khoảng cách lúc gần lúc xa.
Thêm vào đó là vỏ bọc tài nữ xuất thân từ gia đình tri thức, cô ta dễ dàng trở thành bạch nguyệt quang trong lòng Lục Minh, người mà anh ta không thể nào có được.
Giờ đây khi Lục Minh đã hủy hôn, cô ta có thể thoải mái hơn, sớm ổn định vị trí bạn gái chính thức của mình.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều sững sờ, Tiết An Tĩnh vô thức trốn sau lưng Lục Minh, gương mặt đầy vẻ yếu đuối đáng thương.
Biểu cảm trên gương mặt Lục Minh khi nhìn thấy Đường Ngọc đứng sau lưng tôi từ chế giễu chuyển dần sang giận dữ.
“Cô làm gì ở đây, còn đứng cùng với gã đàn ông khác?”
Tôi vốn không muốn để ý đến anh ta, đang định cùng Đường Ngọc rời đi thì Lục Minh đã đưa tay ra chặn lại.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, tại sao lại đi ăn với gã đàn ông khác?”
Nhìn cánh tay giơ ra của anh ta, tôi không nhịn được mà bật cười lạnh lẽo: “Nhà anh ở bờ biển à, mà quản rộng thế?”
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi đi ăn hay hẹn hò với ai là quyền của tôi, dù sao bây giờ chúng ta chẳng còn quan hệ gì, anh bớt xen vào chuyện người khác đi. Lo được thân mình rồi hẵng lo cho tôi.”
Sắc mặt Lục Minh trắng bệch vì tức giận, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển thành vẻ mặt như vừa bừng tỉnh ngộ.
“Tôi hiểu rồi, cô cố tình sắp xếp chứ gì? Nghe ngóng được tôi tối nay tới đây ăn cơm nên cô cố ý dẫn một gã đàn ông tới để kích thích tôi? Cái chiêu lạt mềm buộc chặt này có phải hơi cũ rồi không?”
6
Cảm giác “gà nói chuyện với vịt” và “đàn gảy tai trâu” là như thế nào, hôm nay tôi đã được trải nghiệm rồi.
Lại thêm việc Lục Minh hoàn toàn không nhận ra vấn đề, còn chìm đắm trong sự tự tin tự mãn của mình.
“Tôi biết tôi là người đàn ông rất xuất sắc, cô không quên được tôi cũng là điều dễ hiểu. Trước đây tôi đã cho cô cơ hội rồi, chỉ cần cô an phận thủ thường, đừng xen vào chuyện của tôi, tôi có thể cho cô thể diện của thiếu phu nhân nhà họ Lục, nhưng cô lại không cần.”
Ha ha, đàn ông à, tại sao anh vừa tầm thường lại vừa tự tin đến mức khó tin như vậy chứ.
Tôi trực tiếp tặng Lục Minh một cái lườm sắc lẹm, để anh ta tự mình ngẫm nghĩ.
Dù sao thì đối phó với loại người này, nói thêm cũng chẳng ích gì, cách trực tiếp nhất chính là để nắm đấm đập thẳng vào mặt anh ta.
Hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị đi họp, trợ lý báo rằng Lục tổng đã tới.
Vừa ngồi xuống ghế, Lục tổng liền mở lời về chuyện hôn ước.
“Chuyện này đúng là Lục Minh suy nghĩ chưa thấu đáo, chúng tôi đã nghiêm khắc dạy dỗ nó rồi. Dù sao thì hai nhà chúng ta cũng có mối quan hệ tốt đẹp bao năm nay, cháu với Lục Minh coi như là hiểu rõ gốc rễ của nhau, giờ mà chia tay thì thật đáng tiếc.”
Đúng là khó cho Lục tổng, tuổi đã cao mà còn phải ra mặt lấy tình cảm để thuyết phục thay cho con trai.
Chỉ tiếc rằng, sự nhẫn nại của tôi đối với Lục Minh đã hoàn toàn cạn kiệt.
“Lục tổng, nói thật với chú, tối qua cháu còn thấy Lục Minh và Tiết An Tĩnh cùng nhau bước vào một nhà hàng tình nhân. Hiện tại tin tức hủy hôn đã được công bố rồi, nói gì cũng đã muộn rồi.”
Thấy tôi kiên quyết, không còn đường lui, Lục tổng chỉ có thể thở dài rồi lặng lẽ rời đi.
“Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ để cháu thấy được Lục Minh cải tà quy chính.”
Tôi bảo trợ lý tiễn Lục tổng ra ngoài.
Sau khi trợ lý quay lại thì báo cho tôi tin mới nhất, thẻ tín dụng của Lục Minh đã bị khóa.
Nhiều năm qua, Lục Minh ăn chơi trác táng, trong nhà đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Giờ đột nhiên khóa thẻ, với thói quen tiêu tiền như nước của Lục Minh, chắc chắn anh ta sẽ không chịu nổi.
“Thông báo cho bộ phận an ninh, nếu Lục Minh có tới thì tuyệt đối không cho vào, ai dám cho anh ta vào thì khỏi cần đi làm nữa.”
Dù sao thì tôi cũng còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không muốn lãng phí thời gian vào Lục Minh.
Dự án ở Hải Thành có thể cứu vãn khoản thua lỗ của nhà họ Lục, nhưng hiện tại tôi không định nhượng lại dự án này cho họ, vì vậy cần tìm một đối tác mới.
Chỉ là tin vừa được tung ra thì đã có người tìm đến rồi.
Trên đường đến nhà hàng, tôi vừa xem tài liệu vừa thắc mắc.
“Lâm Cẩm Nhiên? Chẳng phải là nhị công tử nhà họ Lâm sao?”
Nhà họ Lâm mấy đời làm quan, có không ít mối quan hệ trong giới chính trị. Nhị công tử nhà họ Lâm là đứa con thứ hai được sinh ra dù có lệnh cấm sinh thêm con, quả thật là được cả nhà cưng chiều từ nhỏ.
Nếu bước chân vào chính trường thì chắc chắn gia đình đã sắp xếp sẵn đường đi nước bước rồi, tại sao lại muốn làm kinh doanh chứ?
Mặc dù trước đây đã nghe danh không ít, nhưng tôi vẫn chưa từng gặp người thật.
Cho đến khi gặp mặt, tôi không khỏi ngạc nhiên đôi chút.
Lâm Cẩm Nhiên đẹp đến mức khó tin, môi đỏ răng trắng, lông mày kiếm mắt sáng, với khuôn mặt này mà bước vào giới giải trí thì chắc chắn sẽ đánh bật không ít người.
Thêm vào đó là khí chất cao quý trời sinh nhờ được nuôi dưỡng trong gia đình danh giá, mỗi cử chỉ, động tác đều toát lên phong thái của một công tử quý tộc lạnh lùng.
“Chào Kiều tổng, nghe danh đã lâu, gặp mặt mới thật đáng giá.”
Lâm Cẩm Nhiên cười nhã nhặn bước tới, khi ngồi xuống còn đặc biệt kéo ghế giúp tôi.
“Tôi nghe ngóng được một chút về khẩu vị của cô từ những nguồn tin nhỏ lẻ, hy vọng cô không chê.”
Tôi khẽ gật đầu, âm thầm quan sát người đàn ông trước mặt.
Lâm Cẩm Nhiên quả thật hoàn hảo ở mọi khía cạnh, ngay cả những chủ đề khó nhằn nhất cũng có thể trò chuyện một cách thoải mái.
Một bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ hài hòa.
Sau bữa ăn, Lâm Cẩm Nhiên lấy điện thoại ra.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, nở nụ cười nhẹ rồi nháy mắt một cái, đôi mắt hoa đào đầy tình tứ và quyến rũ.