Nụ Cười Đoạn Tuyệt - Chương 1
1.
Đang xem báo cáo tài chính thì điện thoại của Lục Minh gọi tới.
Giọng người đàn ông lạnh nhạt: “Kiều Gia Duyệt, tôi muốn hủy bỏ hôn ước.”
Tôi không nói gì, anh ta tiếp tục: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ coi An An như em gái. Tại sao cô lại tìm cô ấy gây chuyện, cô…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã lười biếng ngắt lời.
“Được thôi, hủy thì hủy.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng anh ta có chút nghi hoặc: “Cô chắc chứ? Tôi nói, chúng ta hủy bỏ hôn ước…”
“Tôi biết, tôi đồng ý rồi. Lát nữa anh cứ đăng thông báo đi, bộ phận pháp lý của công ty tôi sẽ phối hợp với anh. Cúp máy đây.”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại của Lục Minh đến còn muộn hơn tôi tưởng.
Tôi đã tạt một ly rượu lên đầu bạch nguyệt quang của anh ta, vậy mà mãi mấy ngày sau anh ta mới tới hủy hôn.
Với cái hiệu suất làm việc này… Chậc, nhà họ Lục sắp tàn rồi!
Đang nghĩ ngợi, thư ký mang một tập tài liệu vào.
“Kiều tổng, đây là tài liệu về buổi hòa nhạc của ngôi sao trẻ Đường Ngọc.”
Đường Ngọc? Tôi có chút ấn tượng.
Một cậu nhóc đẹp trai miệng ngọt, rất biết cách lấy lòng người khác.
Thực lực không tệ, chỉ là không có chỗ dựa nào chống lưng.
Vì chuyện này, cậu ta còn mắt đỏ hoe tìm đến tôi, muốn làm khách quý trong phòng tôi.
Chỉ là lúc đó tôi vẫn còn hôn ước, không có hứng thú gì.
Nhưng bây giờ thì khác…
Tôi phất tay, lập tức bảo trợ lý đi theo sát vụ tài trợ buổi hòa nhạc.
Nhân tiện bảo Đường Ngọc tối nay đến phòng tôi.
Vừa dặn dò xong, điện thoại của Lục Minh lại gọi tới.
Trước đây nửa tháng không thấy gửi lấy một tin nhắn.
Giờ lại có thể một ngày gọi hai lần, thật là kỳ lạ.
“Sao vậy, định phát thông báo rồi à? Cứ liên hệ với bộ phận pháp lý của công ty tôi là được, họ sẽ phối hợp với anh.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát: “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước với cô, vì những chuyện cô đã làm, quá đáng lắm rồi.”
“Anh đang nói chuyện nào? Là chuyện tôi tạt rượu lên đầu Tiết An Tĩnh, hay chuyện tôi chửi anh cút đi?”
Vài ngày trước, vốn dĩ là một buổi tiệc từ thiện.
Lục Minh, với tư cách là vị hôn phu của tôi, không những không xuất hiện cùng tôi, mà lại còn dẫn theo bạch nguyệt quang của mình, Tiết An Tĩnh tham dự.
Vô số người đều chờ mong phản ứng của tôi.
Lục Minh nổi tiếng là công tử đào hoa trong giới. Trước đây đã nhiều lần bị bắt gặp ra vào khách sạn cùng đủ loại nữ minh tinh.
Dù sao cũng chỉ là hôn nhân sắp đặt, tôi chẳng bận tâm chút nào.
Nhưng lần này anh ta lại trực tiếp dẫn người đến trước mặt tôi.
Tôi không thể nhịn được, nhất là khi Tiết An Tĩnh còn ngang nhiên bước đến trước mặt tôi, buông lời mỉa mai.
Tôi lập tức tát thẳng vào mặt cô ta.
Thậm chí cả chiếc váy cao cấp mà Lục Minh đặt thiết kế riêng cho cô ta cũng bị tôi tạt đầy rượu vang đỏ.
“Cô sao có thể đối xử với tôi như vậy, Lục Minh sẽ tức giận đó.”
Buồn cười, tôi quan tâm chắc?
Thật sự không muốn nói chuyện với loại người này, tôi chỉ lạnh lùng buông một câu: “Cút đi.”
Lục Minh vội vã chạy đến, vừa thấy cảnh tượng này đã lập tức trách mắng tôi. “Cô phải xin lỗi An Tĩnh, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cô!”
Tôi quay đầu nhìn anh ta, chế giễu: “Anh cũng cút đi!”
Đừng có mà dính vào tôi!
2
“Tôi chỉ hy vọng cô giữ gìn phong độ. Dù sao sau khi gả vào nhà chúng tôi, cô sẽ là Lục phu nhân, phải luôn chú ý đến thể diện của nhà họ Lục, tôi cũng…”
“Anh nói xong chưa?”
Tôi lại một lần nữa mất kiên nhẫn ngắt lời: “Ba tôi còn chẳng lo tôi làm mất mặt Kiều gia, anh gấp gáp cái gì chứ? Lục phu nhân, ai thích làm thì cứ việc làm! Liên quan gì đến tôi?”
Có lẽ giọng điệu của tôi quá mức chán ghét.
Lần này, tập đoàn Lục Thị rất nhanh đã phát thông báo.
Chính thức tuyên bố hủy bỏ hôn ước giữa tôi và Lục Minh.
Nhà họ Lục và nhà họ Kiều, là hai gia tộc hào môn lớn, hôn ước được định từ khi còn nhỏ.
Hiện tại đột ngột thông báo hủy hôn, mọi người xôn xao bàn tán.
Thậm chí không ít tài khoản truyền thông bắt đầu phân tích sâu sắc về tình cảm giữa chúng tôi.
Những điều được nhắc đến nhiều nhất, chẳng ngoài việc Lục Minh đào hoa ham chơi, nhưng tôi lại yêu anh ta đến chết đi sống lại, không chịu đồng ý hủy hôn.
Thậm chí đồn đại truyền đi, tôi còn bị biến thành một con chó liếm đỉnh cấp, kiểu nhất định phải gả cho Lục Minh bằng mọi giá.
Vì chuyện này, không ít người vào tài khoản mạng xã hội của tôi để lại bình luận:
“Chị đại giàu có ơi, chị vừa có tiền vừa có sắc, hà cớ gì phải để mắt đến một gã đàn ông? Chị có thể có nhiều người mà!”
“Chị ơi, đừng giới hạn bản thân trong giới tính, em cũng có thể mà!”
“Chị đừng có yêu đương lú lẫn nữa, hay là chị đi hái ít rau dại cho tỉnh táo đi.”
Trong tin nhắn riêng tư cũng toàn là những lời trêu đùa của cư dân mạng, mọi người sợ tôi vì tình mà buồn bã, rồi lại treo cổ trên cái cây cong queo mang tên Lục Minh.
Nhưng đối với việc Lục Minh hủy hôn, tôi chẳng quan tâm chút nào, ngược lại, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi.
Hôn ước giữa tôi và Lục Minh, hoàn toàn là sự sắp đặt của thương mại.
Nếu Lục Minh chịu cùng tôi diễn vai vợ chồng trên mặt ngoài, tôi cũng chẳng ngại gì.
Dù sao trong giới này, hôn nhân mở chẳng phải chuyện gì mới mẻ.
Nhưng anh ta lại nhất định phải mang Tiết An Tĩnh đến trước mặt tôi để làm tôi chướng mắt, thậm chí còn làm ra vẻ tôi hời lắm khi có hôn ước với anh ta.
Điều này tôi tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Lục Minh được nuông chiều quá mức, tưởng mình là đại thiếu gia nhà họ Lục, nghĩ rằng ai cũng phải tốt với mình.
Nhưng mấy năm nay nhà họ Lục đã xảy ra rất nhiều vấn đề.
Quản lý nội bộ tập đoàn rối loạn, đế chế kinh doanh mà ông nội Lục Minh gầy dựng năm xưa đang trên đà sụp đổ.
Trong thế hệ trẻ không có ai đủ năng lực gánh vác trọng trách, nhà họ Lục chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Vì vậy, việc hủy hôn với Lục Minh, tôi chẳng thấy tiếc chút nào.
Chỉ là, những hành động khiến tôi khó chịu suốt mấy năm qua của anh ta, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng.
3
Chiều hôm đó, công ty quản lý của Đường Ngọc tuyên bố kế hoạch tổ chức buổi hòa nhạc của cậu ta.
Được tổ chức ở sân vận động lớn nhất, màn hình trung tâm và quảng bá đều sử dụng thiết bị đẳng cấp nhất.
Người hâm mộ hò reo vui sướng như đón Tết.
Cho đến khi có người tinh mắt nhận ra điều bất thường.
“Đây chẳng phải là do Kiều gia đầu tư sao? Quả nhiên là đại kim chủ rồi.”
“Vậy nghĩa là anh nhà tôi có đại kim chủ chống lưng rồi à? Đại tiểu thư nhà họ Kiều nghe nói vừa đẹp vừa giàu nữa.”
Tin tức vừa lan ra, không ít người liền liên hệ ngay đến chuyện tôi vừa mới hủy hôn.
Thậm chí ngay cả bạn thân của tôi cũng đặc biệt gọi điện hỏi thăm:
“Cậu để ý Đường Ngọc rồi, định bỏ rơi Lục Minh thật à?”
“Bỏ Lục Minh là thật, còn Đường Ngọc thì phải xem cậu ta phát triển thế nào đã.”
Nghe tôi nói vậy, bạn thân liền rủ tôi tối nay đi uống rượu mừng việc tôi được tự do.
Chỉ là khi chúng tôi đi uống rượu thì lại đụng phải đám người của Lục Minh.
Dù sao những quán bar cao cấp chỉ có vài chỗ, đụng mặt cũng không có gì lạ.
Chỉ không ngờ lại gặp nhau ở nhà vệ sinh.
Khi tôi đang rửa tay, nhìn qua gương thì thấy một đám đàn ông phía sau.
Bọn họ đứng ở cửa nhà vệ sinh nam tán gẫu, tiện thể chờ Lục Minh nôn xong.
Xem ra Lục Minh đang rất vui vẻ, uống đến say mèm, mấy tên bám đuôi lâu năm của Lục Minh đang không ngừng nịnh nọt anh ta.
“Đại tiểu thư Kiều gia thì làm sao chứ, trước đây cậu lộ ra nhiều scandal như vậy, cô ta cũng chẳng dám ho he tiếng nào. Nói cho cùng, vẫn là Lục thiếu có sức hút lớn, Kiều Gia Duyệt không dám buông tay đâu.”
“Đúng vậy, lần này đồng ý chia tay chẳng qua là muốn lạt mềm buộc chặt thôi. Cậu xem vừa thông báo hủy hôn xong, cô ta liền đầu tư cho một ngôi sao nhỏ, chẳng phải để dọa cậu hay sao.”
Lục Minh được tâng bốc đến mức lâng lâng, đi đứng cũng loạng choạng.
“Đúng vậy, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Các cậu có cược không, không quá một tuần, Kiều Gia Duyệt chắc chắn sẽ khóc lóc cầu xin tôi đừng bỏ cô ta.”
“Cược chứ!”
“Tôi cược ba ngày!”
Mấy người đàn ông lập tức móc tiền từ túi ra, cung kính đặt vào tay Lục Minh.
Nhìn cảnh tượng đó, tôi bật cười lạnh lẽo, mở túi xách của mình, lấy ra hai nghìn tệ tiền mặt rồi bước tới.
Mấy người bọn họ nhìn thấy tôi thì ngớ người ra, nhất là kẻ vừa nãy khoe khoang ầm ĩ nhất giờ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Lục Minh sững sờ một lúc, vừa định nói gì thì tôi đã giơ tay ném thẳng tiền vào mặt anh ta.
Tiền rơi vương vãi khắp sàn nhà, tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi khẽ cười.
“Tôi cược nửa tháng sau, Lục Minh sẽ phải quỳ xuống đất cầu xin tôi.”
Chỉ có điều khi đó, không chỉ đơn giản là cầu xin tôi quay lại, mà là cầu xin tôi tha cho anh ta.