Nông Nữ Không Chịu Thiệt - Chương 4
14
Sau một trận náo loạn tưng bừng cuối cùng viện của bọn cũng dễ thở hơn một chút
Đồ ăn đổi thành đồ tươi mới than sưởi cũng là loại
Thôi Tấn cứ luôn gan to bằng trời việc làm khiến thôi cũng lạnh cả sống lưng
hiểu rõ đó chỉ vì còn gì để thua nữa
Tiểu giờ đã đưa đến nơi khác học tư thục cơm ăn chữ học cần lo
Ngoài con bé còn vướng bận điều gì nữa
…
Ta bảo vệ Thôi Tấn sống những ngày yên hiếm hoi trong hầu phủ
Chàng sách văn trong thư phòng còn thì lim dim gật gù ngay bên cạnh
Chàng cũng từng định dạy học chữ nhưng thật sự khiếu
Cuối cùng chỉ biết vẽ đại một con rùa to tướng giấy cho xong chuyện
Chàng tức đến dở dở phạt một ngày ăn quýt cũng đành chịu thua
Thôi Tấn là dễ nuôi
Giống như đám cỏ nhỏ triền đồi mỗi khi xuân về
Chỉ cần đối xử một chút khí sắc của liền dần lên từng ngày Mấy hôm còn cùng sân đá cầu
Chỉ tiếc là đá đá trúng một phát u đầu một cục
Để chuộc cầm bút vẽ một bức “Thôi Tấn đá cầu đồ” đem đến mặt
Trong tranh hiên ngang oai hùng còn Thôi Tấn thì nhỏ bé ngoan ngoãn khuất phục giơ cầu lên xin tha
Tên đó xem xong còn giả vờ tức giận dọa sẽ xé tranh
thấy đó len lén cất bức tranh một góc
Haiz
Người trong hầu phủ đúng là ngoài miệng một đằng trong lòng một nẻo
Rõ ràng thích chết mà còn làm bộ làm tịch
ngày vui luôn ngắn ngủi
Hôm hầu gia hồi kinh cả phủ đều bận rộn hẳn lên
Ta cũng tự tay làm mấy món thêm mâm cơm coi như thể hiện chút lòng thành
chẳng ai ngờ hầu gia phủ đã thẳng đến thư phòng còn cho gọi Thôi Tấn qua đó
Không lệnh chỉ thể ở viện chờ tin
A Khánh tỏ bất an sang hỏi :
“Thiếu phu nhân liệu hầu gia đang định gây khó dễ cho thiếu gia nhà ạ”
“Ta cũng biết”
A Khánh càng nghĩ càng lo suýt thì rơi nước mắt
“Có khi nào hầu gia cảm thấy thiếu gia vô dụng nên đuổi khỏi phủ ”
Ta trầm ngâm một lúc
“Nếu … thì thuê vài mẫu ruộng cũng đủ nuôi ”
A Khánh bằng ánh mắt tội nghiệp
“Còn nô tài thì thiếu phu nhân Không nuôi nô tài nữa ”
Ta bật đá nhẹ một cái
“Ngươi cũng xuống ruộng làm việc là Một mà nuôi hai gã đàn ông chẳng là kiệt sức ”
Ta và A Khánh đùa giỡn
Bỗng dưng khóe mắt thấy Thôi Tấn đã ngay cửa từ lúc nào
“Ơ Chàng về
“Hầu gia gì ”
Thôi Tấn mặt mày trắng bệch khi ngẩng lên trong mắt là một nỗi đau đớn nặng nề và phức tạp khiến giật kinh hãi
15
“Vậy… ý của hầu gia là bỏ cưới khác ”
Thôi Tấn lần hầu gia vội vã gọi đến chính là để hưu thư cho đó cưới con gái nhà Vương gia Ứng
Thánh thượng đường tuần du đột ngột lâm bệnh đã lập tức hồi kinh giữa đêm
Giờ chính là lúc triều cục hỗn loạn thế thời thay đổi từng ngày
Hầu phủ cần tìm ngay một con thuyền vững chắc để bám víu
Mà Ứng Vương thế lực mạnh mẽ tám chín phần là sẽ nối ngôi
lúc mấy năm trong tiệc Trung Thu con gái Ứng Vương từng gặp Thôi Tấn một lần
Vừa đã xiêu lòng
Nếu lúc Thôi Tấn cưới nàng hầu phủ chẳng khác nào giữ phú quý đời đời
Căn phòng rơi một lặng nặng nề đến nghẹt thở
Thật đã từng nghĩ thể nào cũng sẽ một ngày như thế
Chỉ là ngờ khi chính miệng cảm giác trong lòng hề nhẹ nhõm như tưởng
Ngược còn nặng trĩu chua chát
Giống như trái quýt còn xanh
Đắng chát
Không nuốt nổi
“Vậy… khi nào
“Có thể… thể đừng là hôm nay
“Ta còn ăn gì đói lắm sức mà đồ đạc cũng thu dọn gì cả Dù nhiều nhưng vẫn là của nên mang theo Mà… mà cũng biết khỏi phủ thì thể cho một ngày ”
Đầu óc rối loạn ngay cả lời cũng lộn xộn
Nói tới lui mắt như một màn sương che phủ chẳng còn thấy rõ gì nữa
“Đừng đuổi …”
Cuối cùng giọng nghẹn cách nào giấu nổi nữa
Ta ngẩng đầu Thôi Tấn nước mắt thi rơi xuống ngừng
Ta biết thích
Ta chẳng qua chỉ là một con cờ trong cuộc chiến giữa và đại phu nhân
Chỉ là lúc đây—
Ta … nỡ rời xa
Giây tiếp theo rơi một vòng tay vô cùng ấm áp
Đây là lần đầu tiên Thôi Tấn ôm
là khoảnh khắc chúng sắp chia ly
Chàng ôm chặt vai chặt đến mức khiến đau
Ta đến nghẹt thở nhưng vẫn rõ thì thầm bên tai:
“Ta sẽ cùng nàng hòa ly”
“ để cưới con gái Ứng Vương”
“Cả đời Thôi Tấn chỉ nhận một nàng là thê tử”
“Truy Nguyệt đợi đợi …”
“Ta sẽ nhanh thôi đón nàng về nhà”
Khoảnh khắc —
Ta thật sự ghét Thôi Tấn
Ghét đến mức… thấy lần nào nữa
16
Ngày rời khỏi hầu phủ
Toàn bộ mọi trong phủ đều đang bận rộn chuẩn hôn lễ giữa Thôi Tấn và con gái Ứng Vương
Từ khi tin lan —
Không còn một ai trong phủ dám khinh thường Thôi Tấn nữa
Thái độ của đại phu nhân là thay đổi rõ rệt nhất
Trước cay nghiệt bao nhiêu thì giờ xum xoe bấy nhiêu
Dù ở bên Thôi Tấn cũng đã thể sống một cuộc đời hơn vạn lần so với
Mãi đến giây phút mới nhận — đại phu nhân cũng chỉ là một quân cờ động trong cái hầu phủ rộng lớn
Khi hầu gia coi trọng Thôi Tấn thì thể để mặc mọi tùy ý ức hiếp
Đại phu nhân cũng chẳng cần giấu giếm nỗi oán hận trong lòng
Còn một khi hầu gia chợt nhớ đứa con vẫn còn giá trị lợi dụng—
Thì bộ trong phủ đều bắt buộc thuận theo ý hầu gia thực sự đối đãi với Thôi Tấn như một vị thiếu gia đúng nghĩa
Ta đầu hầu phủ vàng son lộng lẫy lưng
Chỉ thấy… là sự hoang đường
Ta đang định rời thì gọi từ phía
Là Ninh Khác
Nàng bước nhanh vài bước đuổi kịp nhét tay một tờ khế đất
“Không chút gì làm vốn thân Cầm lấy mà ”
“Đây là… thương hại ” – tờ khế trong tay hiểu bật
“Ngươi là phụ nữ mà cả hầu phủ cần thương hại nhất Ta biết ngươi thể sống ”
Ninh Khác trầm mặc một lúc tiếp:
“Có lẽ một ngày nào đó thứ ngươi dạy sẽ cứu mạng Vậy nên coi như đây là lời cảm tạ”
“Ta dạy ngươi điều gì cơ”
Nàng khẽ :
“Ừ là ngươi dạy
“Sống cho thô ráp sống cho rực rỡ một chút cũng chẳng gì sai Thậm chí còn hơn
“Thế nên cầm lấy chỉ là vài mẫu ruộng cằn thôi Nếu ngươi vẫn thấy áy náy thu hoạch thì gửi cho chút rau tươi là ”
Ta từ chối nữa nhét khế đất trong ngực áo
Ninh Khác đúng
Dù trong cảnh nào cũng sống cho thật
“Cảm ơn Sau gặp sẽ mời ngươi ăn thịt uống rượu”
“Ừ”
17
Mấy mẫu ruộng Ninh Khác tặng thật sự tệ
Đất đai màu mỡ hễ gieo gì là lên cái đó
Gần ruộng còn một căn nhà nhỏ cũng trong khế đất
Ta dọn dẹp sạch sẽ từng ngóc ngách khéo đủ để sống một
Mỗi ngày khi trời còn sáng đã dậy hái rau trái mới mọc đem chợ bán
Tuy chẳng bao nhiêu tiền nhưng cũng đủ mua vài cái bánh nướng còn nóng hổi
Ta còn rào một mảnh sân nhỏ nhà nuôi vài con gà mái để lấy trứng
Bánh nướng ăn kèm với một bát trứng xào hẹ ăn thì thôi gì sánh
Dọn dẹp chén bát xong là ruộng xới đất bón phân
Khi rảnh rỗi gọi mấy bác trai bác gái hàng xóm đến nghỉ mát cùng
Họ đều quý
Nhà ai làm tương bánh gạo cũng đều mang phần sang cho
Đặc biệt là đại thẩm ở phía Đông nhiệt tình khỏi mấy lần nắm tay đòi mai mối
Thẩm khen đó lên tận mây xanh chỉ cần chịu gả qua là sống sung sướng cả đời
Ta ậm ừ cho qua chuyện nghĩ đủ cách để từ chối khéo
Nhiều lần như thế thẩm bắt đầu vui
“Con bé trong nhà mà đàn ông đến lúc ăn hiếp thì làm ”
Ta: “Con ạ”
“Ai ăn hiếp ai cơ”
Đại thẩm vẻ mặt đầy nghiêm túc
“Thôi với cái tính của con thì đúng là tới lượt khác ăn hiếp thật”
“ mà lang quân như ý thì vẫn chứ”
Lang quân như ý
Ta cũng từng
Chỉ tiếc… cuối cùng là một giấc mộng hư vô
Chẳng bằng một sống cho thảnh thơi
Lại một mùa thu nữa đến ruộng nhà mùa
Còn dư chút bạc đủ để lên kinh thành uống chén rượu ăn miếng thịt
Lúc về tiện đường ghé qua trạm dịch xem thử thư nào tiểu gửi về
Con bé giờ đang học ở Dục Hà thầy dạy ở tư thục quý nó khen là thiên phú
Nếu cố gắng thêm biết còn thể kế thừa y bát của thầy
Ta mừng thay cho nó cũng nó lo lắng nên từng nhắc đến chuyện đã rời khỏi hầu phủ
Chúng là hai tỷ một sống vô lo vô nghĩ mới
Chỉ một chuyện vẫn nhờ thư báo cho một tin
Cha dạo thua bạc ở sòng
Trên chẳng còn lấy một món đồ giá trị chủ sòng dí theo đòi nợ cuối cùng chết trong một con ngõ hẻm
Không biết vì quan phủ cực kỳ coi trọng vụ
Sau khi điều tra rõ ràng còn bắt chủ sòng bạc bồi thường cho một khoản bạc nhỏ
Ta chia số bạc làm ba bảy
Bảy phần gửi cho tiểu ba phần để dành cho vụ mùa năm – mua phân mua giống