Nông Nữ Không Chịu Thiệt - Chương 3
09
Khi và Thôi Tấn rời khỏi viện của đại phu nhân nha thân cận của bà đang hấp tấp chạy ngoài chắc là nấu canh thanh tâm hạ hỏa
Ta giơ một ngón tay về phía Thôi Tấn: “Lần thứ nhất đó Thôi công tử nhớ cho kỹ nha”
Thôi Tấn cầm tay bẻ ngón tay từ một thành năm: “Coi như năm lần Chiều nay sẽ cho đến nhà nàng yên tâm”
Ta tươi như hoa: “Đàng hoàng lắm đó Thôi Tấn”
Chúng bao xa thì gặp một cô gái đang đường đến thỉnh an
Thôi Tấn dừng bước định lên tiếng chào hỏi nhưng lướt thẳng qua chúng thèm liếc mắt một cái
Ta ngạc nhiên hỏi: “Người đó là ai ”
“Là chính thê của đại ca trưởng nữ của Công bộ Thượng thư tên là Ninh Khác”
Ta gật đầu: “Ta thích tính cách của nàng ”
“Hử”
“Nàng qua là biết thích chúng nhưng cũng chẳng thèm giả vờ gặp thì lướt thẳng diễn thật”
Thôi Tấn như điều suy nghĩ: “Nàng đúng là thích giả vờ nhưng dây dưa với chúng là thật Nàng vẫn nên cẩn thận một chút”
Câu của Thôi Tấn sai
Từ hôm đó trở quả thật gặp Ninh Khác trong phủ thêm lần nào
Trong viện đầu bếp đã thay
Ta thì bận túi bụi với việc làm bánh bao thô rau dại mang đến cho đại phu nhân
Đại phu nhân xem trọng nhất là thanh danh
Ta cố tình trong lúc hái rau rải lời khắp nơi đại phu nhân vì thương nhớ hầu gia
nguyện cùng ăn rau dại bánh khô sướng khổ
Vì giữ mặt mũi bà buộc cắn răng nuốt từng chiếc bánh bột thô khó nuốt ngày nào cũng
10
Miệng thì khen hiếu thảo nhưng cách vài ba hôm đại phu nhân mời các phu nhân quyền quý tới phủ chơi bắt tự xuống bếp nấu nướng bận đến mức chân chạm đất
Lại một hôm bận rộn cả ngày trời mới về viện nghỉ ngơi
Vừa bước phòng chỉ cảm thấy gió lùa bốn phía lạnh buốt đến tận xương
Ta xoa tay sưởi ấm hỏi A Khánh: “Sao trong phòng lạnh thế lò than tắt lửa ”
A Khánh sốt ruột chỉ về phía Thôi Tấn đang mê man giường cả vẫn còn run rẩy
“Than mà đại phu nhân cho gửi tới kém lắm đốt lên thì cháy bùng bùng kiểm soát còn tỏa khói cay xè thiếu gia sợ chúng ngộp nên cho đốt trong phòng nữa”
“Thế ngoài mua ít than tử tế về Thân thể thiếu gia vốn đã yếu còn để rét lạnh thế thì làm mà chịu nổi”
A Khánh thở dài sườn sượt: “Cuộc sống của thiếu gia xưa nay đã khốn khó vài hôm tốn một khoản lớn đưa tiểu của phu nhân đến nữ học đường học chữ đồ ăn thức dùng lễ nghĩa qua cũng cần tiền
“Thiếu gia còn dặn rằng phu nhân gần đây đã mệt lắm mấy chuyện
bảo chúng cứ ráng nhịn hết tháng đợi tiền tháng tới hẵng mua than”
Ta Thôi Tấn đang ngủ yên mày nhíu chặt như gặp ác mộng lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót tên
“Thiếu gia nhà các ngươi… vì làm nhiều việc cho đến ”
A Khánh ngập ngừng đấu tranh trong lòng hồi lâu thở dài một tiếng thật nặng: “Thiếu phu nhân đến một ngày sẽ hiểu”
“Thôi bỏ Giờ chuyện quan trọng là giữ mạng cho thiếu gia nhà ngươi đã”
“A Khánh với một chuyến”
“Đi ạ”
“Đi cướp than”
11
Trong thời gian bận rộn bếp cũng ít lần tìm cách thân thiết với trong đó
Thế nên biết rõ quy trình phân phối than trong phủ cũng nắm than thường để ở
Suất của đại phu nhân là quan trọng nhất thường sẽ cất riêng
Tối hôm đó và A Khánh lén lút lẻn nhà kho đem một phần than kém tráo lẫn đống than
A Khánh ôm phần than về viện
Còn thì nấp bên tường đợi bên viện đại phu nhân lấy than
Ta len lén bám theo phía
Chờ đến khi nhà bếp nhỏ trong viện bà nhóm lửa liền châm một mồi lửa ném gói than kém đã chuẩn sẵn qua bức tường sân
Bức tường liền sát nhà bếp bên trong chất đầy củi khô cực dễ bắt lửa
Khi thấy tiếng hét thất thanh và tiếng hô cháy biết — kế hoạch đã thành công
Xác định ai phát hiện về viện Thôi Tấn lặng lẽ như từng
Vừa thấy trở A Khánh đã vội vã chạy đón mặt đầy hoảng hốt: “Thiếu phu nhân cuối cùng cũng về Vừa nãy làm gì thế”
A Khánh là tâm phúc của Thôi Tấn cũng giấu: “Đốt nhà”
Hắn trợn tròn mắt ngoảnh đầu viện đại phu nhân phía xa vẫn còn đang bốc khói đen ngòm ánh mắt bỗng tràn đầy ngưỡng mộ
Hầu phủ gà bay chó sủa
Ta và A Khánh rúc trong viện đốt lửa sưởi ấm
Đợi đến khi Thôi Tấn đỡ hơn lửa bên viện đại phu nhân cũng gần dập tắt
Ta dặn A Khánh đưa nước cho Thôi Tấn uống nhớ đóng chặt cửa để ai xông
Quả nhiên chẳng mấy chốc —đại phu nhân khi thu xếp xong liền dẫn xồng xộc kéo tới viện
Đám theo bà ai nấy đều lếch thếch đầu tóc rối tung mặt mũi còn vương bụi khói trông thảm hại chẳng còn vẻ sang quý gì nữa
Lúc bà chẳng còn tâm trạng giữ thể diện chỉ tay thẳng mặt mà mắng như sấm:
“Ngươi Con nha đầu vô học dám phóng hỏa đốt phủ
“Là thằng súc sinh Thôi Tấn dạy ngươi đúng Gọi nó đây cho
“Hôm nay nhất định dạy dỗ hai đứa cho trò chấn chỉnh gia quy
“Người Bắt hết cả hai đứa cho ”
“Ta xem ai dám”
Ta rút roi dài đã chuẩn sẵn bên hông vung mạnh một cái
Tiếng roi xé gió vang dội như sấm làm đám giật thụt lùi
“Muốn động đến phu quân của hỏi thử xem — đồng ý ”
12
“Mẫu thân phóng hỏa bằng chứng gì ”
“Nếu bằng chứng mà dắt theo một đám xông viện gào thét đòi đánh đòi giết chuyện mà truyền ngoài e rằng ai ai cũng sẽ nghĩ đang nhân cơ hội trả thù riêng dọn đường cho con trai ruột của đấy”
“Đương nhiên là bằng chứng” – Đại phu nhân lạnh một tiếng ném một giỏ than kém chất lượng
“Chính thứ cháy lên mới gây hỏa hoạn ngươi cũng thật ngu ngốc phóng hỏa mà biết thủ tiêu chứng cứ Nếu còn cứng miệng thì cùng đem thứ lên nha môn rõ trắng đen xem đến lúc đó là ngươi ngục phu quân ngươi lưu đày”
Cắn câu
Chính là câu của bà
Ta “ồ” lên một tiếng
“Thì là thứ gây cháy ”
“Vậy cho con hỏi mẫu thân làm chắc chắn số than đó là từ viện chúng con đưa ”
“Loại than kém ngoài viện các ngươi cả phủ còn ai dùng nữa” – Đại phu nhân sốt ruột gắt lên
Nha bên cạnh thấy điều liền kéo kéo tay áo đại phu nhân hiệu đừng nữa
“Chư vị cũng rõ nhé đại phu nhân đây là loại than chỉ đưa riêng cho viện chúng con dùng”
“ rõ ràng đó chính miệng từng dặn rằng phủ đều dùng loại Sao giờ biến thành chỉ viện chúng con Hay là… mẫu thân vì lòng hẹp hòi dung nổi phu quân con nên thừa lúc hầu gia theo Thánh giá xuất chinh mà cố ý đối xử hà khắc”
“Ngươi Con tiện nhân ngụy biện Còn mau bắt lấy nó bịt miệng cho ”
Đại phu nhân bắt đầu hoảng loạn
Còn thì vẫn ung dung vững cửa lùi nửa bước Chiếc roi da trong tay “vút” một tiếng quất lên một tiểu đồng khiến đau đến la oai oái
Chiêu học từ hồi còn chăn trâu thuê cho viên ngoại trong thôn
Ta vung roi lần nữa khiến cả đám dọa đến dám tiến thêm bước nào
“Ta là chính thê của tiểu thiếu gia hầu phủ tên đã đăng ký giấy tờ quan phủ Dù sống chết đều ghi rõ rành rành Ta xem thử hôm nay ai dám động ”
Nói đoạn sang đại phu nhân ánh mắt lạnh lùng
“Nếu mẫu thân hài lòng với câu chuyện ‘đích mẫu ngược đãi con riêng’ nãy thì con còn một câu chuyện khác kể”
“Chuyện kể rằng một vị đích mẫu hiền từ rộng lượng vì thương đứa con riêng ốm yếu nên cam lòng dùng loại than tồi tệ nhường hết than cho con ngờ khiến viện cháy Mẫu thân thấy truyện … ạ”
13
“Quả là một câu chuyện ”
Ta và đại phu nhân cùng lúc đầu về phía phát giọng
Chỉ thấy Ninh Khác chậm rãi bước tới
Ánh mắt nàng sắc bén và tỉnh táo
“Trước đây thật ngờ gan đến ”
Ta nheo mắt đánh giá nàng rõ ý định nên dám đáp lời tùy tiện
“Mẫu thân con thấy câu chuyện thứ hai mà kể cũng Ầm ĩ thế cũng đủ mai hãy để câu chuyện đó lan tới tai các vị phu nhân quý tộc trong kinh thành thì hơn”
Đại phu nhân thoáng lộ vẻ khó xử
“Ninh Khác nhưng mà nó…”
“Mẫu thân phu quân con sắp thăng chức lúc đừng gây thêm rắc rối thì hơn”
Điều khiến ngờ tới là đại phu nhân dường như lời nàng con dâu
Chỉ vài câu của Ninh Khác bà thật sự dẫn đầu rời
Vở kịch khép nhưng Ninh Khác ngay trái còn mỉm bước về phía
“Đệ hành xử thế thật chẳng giống một xuất thân từ nông hộ”
Ta thu roi
“Đó là do tỷ từng thấy con gái nhà nông trông thế nào thôi”
“Mẹ từng vì một tấc đất mà cãi đến đỏ mặt tía tai với khác cũng từng vì phần lương thực của và em gái mà lao đánh với đám trai tráng trong làng
“Mẹ dạy giành đấu giữ lấy thứ thuộc về
“Cho nên giống mà chính là nữ nhi chân chính của dân cày”
Ninh Khác biết đang nghĩ gì
“ cho dù tranh giành đến ở cái hầu phủ cũng chẳng giành gì
“Phu quân chẳng qua chỉ là con thứ chẳng phần trong tước vị gia sản”
Ta cau mày phần hài lòng
“Lúc chúng gặp lần đầu còn khá thích tỷ đấy giờ hóa tỷ cũng chẳng khác gì những khác trong hầu phủ ”
“Ta ghét nhất cái kiểu phân biệt đích – thứ như các ”
“Nếu đã ghét con thứ như thì đừng để hầu gia sinh con với đủ loại nữ nhân Đẻ phân chia tam lục cửu đẳng thấy nực lắm ”
“Ở quê chẳng khái niệm đích thứ gì hết Ai xuống đồng cày ruộng ai mang gạo về nhà thì đều chung một mâm ăn cùng một nồi cơm — là một nhà”
“Còn các cứ ở trong phủ lớn nhà cao tự tạo đủ thứ quy tắc phiền nhiễu là no quá rảnh việc Để xem ngày nào đó mà đói đến phát run chắc sẽ chẳng còn mà phân biệt nữa ”
“Thôi mời về với tỷ cũng chẳng gì để thêm cả”