Nỗi Oán Hận Của Mẹ - Chương 3
14.
Sau khi được tái sinh lần nữa, việc đầu tiên tôi làm là đi mua một con dao bấm mang theo bên mình.
Tôi tiếp tục cùng dì Trương trở lại căn nhà trọ tồi tàn đó, sau đó ban ngày cùng dì bán khoai lang nướng trước cổng trường.
Có lẽ điều khác biệt duy nhất là lần này tôi chủ động tiếp cận Tống Nhã.
Tôi và Tống Nhã trở thành bạn tốt của nhau.
Đôi khi, những người trong nhóm của cô ấy cũng cười gọi tôi là chị gái ruột của Tống Nhã.
“Trông cậu rất giống Nhã Nhã, lại còn hiểu Nhã Nhã đến thế, cậu thực sự không phải chị gái ruột của Nhã Nhã sao?”
“Mẹ mình chỉ có một đứa con gái là mình!”
Mỗi khi đến lúc này, Tống Nhã đều trợn mắt lên một cách hài hước.
Vì vậy, tôi cũng cười, và nói với giọng điệu đùa cợt: “Biết đâu kiếp trước mình là con gái của cậu đó!”
“Cứ nói bậy bạ!”
Khi nói lời này, ánh mắt Tống Nhã nhìn tôi dịu dàng pha lẫn ý cười.
Cô ấy nhếch môi: “Nhìn tuổi của cậu, có khả năng kiếp trước mình là con gái của cậu còn cao hơn ấy chứ?”
Tôi mỉm cười không nói.
Tôi vẫn không dám thừa nhận mình thực sự là con gái của Tống Nhã, vì tôi là biểu tượng của sự sỉ nhục.
Vì tôi sợ Tống Nhã hỏi tôi, cha tôi là ai.
Tôi không biết trả lời như thế nào.
Cho đến khi tôi nhìn thấy một chàng trai vô cùng xuất sắc xuất hiện bên cạnh Tống Nhã.
Tống Nhã thực chất là một người rất cao ngạo.
Cô ấy trưởng thành và có chính kiến, đóng vai trò như một người chị cả trong nhóm nhỏ của mình.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chàng trai đó, cô ấy cũng sẽ nở nụ cười e ấp như một cô gái nhỏ.
Ánh mắt cô vô thức hướng về phía người đó.
Nhưng lại kiêu hãnh quay đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Còn chàng trai ấy thì dịu dàng nhìn Tống Nhã, đáy mắt ánh lên những nụ cười lấp lánh.
Tâm tư e ấp của thiếu nam thiếu nữ hiện lên rõ ràng trước mắt tôi.
Kiếp trước, tôi chỉ mâu thuẫn giữ khoảng cách không xa không gần với Tống Nhã, hoàn toàn không hiểu gì về những người bạn bên cạnh cô ấy.
Vì vậy, tôi đã dành thời gian để tìm hiểu về con người của Chung Tử Mặc.
Anh ta học giỏi, tính cách tốt, ngoại hình đẹp trai.
Điều khiến tôi càng ngạc nhiên hơn là gia thế của anh ta có thể bảo vệ Tống Nhã khỏi bị tổn thương.
Sau đó, trong quá trình điều tra, tôi lại nhớ ra một chuyện.
Tôi đã gặp Chung Tử Mặc khi tôi 16 tuổi.
Người đàn ông tuấn tú, nho nhã với phong thái của một người thành đạt.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Nhã, vốn tính tình nóng nảy, lại trở nên im lặng.
Bà nhìn Chung Tử Mặc, trên mặt hiện lên những cảm xúc phức tạp.
Lần đó, Chung Tử Mặc muốn đưa Tống Nhã đi.
Nhưng Tống Nhã đã từ chối.
Bà nói với giọng điệu lạnh lùng: “Tôi hy vọng anh có thể giả vờ không quen biết tôi, cũng đừng nói với ai về nơi ở của tôi.”
Sau đó, tôi không bao giờ gặp lại Chung Tử Mặc.
Nhưng bây giờ, tôi không chỉ gặp được Tống Nhã 16 tuổi, mà còn gặp được Chung Tử Mặc 16 tuổi.
Vì vậy, tôi biết cơ hội của mình đã đến.
Tôi đã tìm đến Tống Nhã.
Tôi nói với cô ấy rằng tôi thực sự là con gái của cô ấy, và Chung Tử Mặc là cha của tôi.
Đây là con đường tốt nhất mà tôi lựa chọn cho Tống Nhã 16 tuổi.
15.
“Cậu…”
Sau khi nghe lời thú nhận của tôi, Tống Nhã không hề tỏ ra bất ngờ.
Cô ấy chỉ thở dài, rồi vỗ vai tôi: “Con gái ngoan, gọi mẹ đi.”
Phản ứng như vậy khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
Tôi há hốc miệng, có chút do dự muốn gọi “Mẹ”.
Nhưng lại bị Tống Nhã cắt ngang không thương tiếc.
Cô cười đến cong cả người, một tay còn đưa ra sờ trán tôi.
“Cũng không sốt mà nhỉ.” Tống Nhã nhịn cười: “Tiểu Nam, cậu không bị đám người đó tẩy não thật chứ?”
Rồi ngay giây sau, cô ấy lại nghiêm mặt nói:
“Cậu nói vậy, dì Trương chắc sẽ đau lòng chết mất. Con gái dì vất vả nuôi lớn, ban ngày ban mặt lại bắt đầu nói nhảm.”
Dì Trương?
Tôi sững người, sau một lúc mới nhận ra những người này có lẽ đã coi dì Trương là mẹ tôi.
“Dì ấy…”
Tôi muốn phản bác rằng không phải, nhưng trong sâu thẳm lại có một giọng nói ngăn tôi lại.
Tôi không biết đó là gì.
Sự do dự của tôi khiến Tống Nhã tin rằng tôi đang nói nhảm.
“Lần sau đừng đùa kiểu này nữa.” Cô dặn dò tôi, cố ý trêu chọc, “Bằng không mình sẽ nói cho dì Trương biết, để dì Trương dạy cho cậu một trận.”
Tôi im lặng.
Vì vậy, vào ngày hôm đó, khi dì Trương dọn hàng về nhà trọ, tôi lần đầu tiên hỏi về chuyện con gái của dì.
“Con gái dì?”
Dì Trương có chút ngạc nhiên: “Sao tự nhiên cháu lại hỏi về nó?”
“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên hỏi thôi.”
Tôi ngượng ngùng cười, lại vội vàng giải thích: “Nếu chuyện này khiến dì nhớ lại những điều không vui, dì Trương coi như cháu chưa từng hỏi nhé.”
“Chuyện này có gì không vui đâu.”
Dì Trương lắc đầu, lần đầu tiên kể cho tôi nghe về con gái của dì.
Dưới lời kể của dì, đó là một cô bé vô cùng xuất sắc và ngoan ngoãn.
Hai mẹ con rất thương nhau.
“Vậy tại sao bạn ấy lại bỏ nhà đi?”
Tôi không nhịn được hỏi thêm một câu, sau khi phản ứng lại liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi dì, con…”
“Vì dì đã làm sai.”
Dì Trương nhìn chằm chằm vào một góc, như đang tự nói với bản thân: “Nó vẫn còn giận dì, nhưng dì nhất định phải đưa nó về nhà.”
Thấy dì Trương chìm đắm trong ký ức, tôi cũng không tiếp tục nói gì.
Chỉ cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Ngoan ngoãn, xuất sắc, nghe lời… Những từ này đều không liên quan gì đến tôi.
16.
Còn hai tháng nữa là đến sinh nhật của Tống Nhã.
Vì vậy, tôi đã không ngừng giải thích với Tống Nhã rằng tôi thực sự là con gái của cô ấy.
Tống Nhã không tin.
Bị nói nhiều, cô ấy hỏi tôi, vậy tại sao cậu lại quay về?
“Nếu đã du hành thời gian thì chắc chắn phải có lý do, vậy lý do cậu quay về là gì?”
“Tất nhiên là vì cậu đã không ngừng nhắc đến việc hồi trẻ cậu xuất sắc thế nào, nên mình tạo ra cỗ máy thời gian quay về xem cậu có thực sự xuất sắc hay không!”
Tống Nhã bật cười vì tôi.
Cô ấy chế giễu tôi: “Tiểu Nam, cậu mới chỉ 20 tuổi. Cậu 20 tuổi thậm chí còn không biết chất lỏng phi Newton là gì, vậy làm sao tạo ra được cỗ máy thời gian?”
Vì vậy, tôi đỏ mặt tía tai.
“Dù sao, dù sao thì mình cũng là quay về để giúp cậu và bố mình ở bên nhau!”
Trong lúc nóng vội, tôi lại vội vàng tìm một cái cớ: “Con đường tình yêu của hai người quá gập ghềnh, biết đâu cần mình quay về bảo vệ hai người!”
Cứ nhắc đến tên Chung Tử Mặc là Tống Nhã lại đỏ mặt.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, bực bội hỏi:
“Vậy cậu nói xem, sau này mình là người như thế nào?”
Tống Nhã sau này?
— — Chết lặng mà lạnh lùng, ủ rũ không chịu trang điểm, ôm mối hận thù to lớn với cả thế giới.
“Cũng không khác biệt lắm so với bây giờ. Vẫn hay cười và dịu dàng, nhưng tính cách kiên định và dũng cảm. Cậu rất đẹp, dù già rồi vẫn trẻ trung xinh đẹp, lúc mình đi chơi với cậu mọi người đều tưởng cậu là chị mình.”
“Cậu và bố mình quan hệ rất tốt, nhưng cậu không phải bà nội trợ, cậu có sự nghiệp riêng để phấn đấu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Tống Nhã, từng câu từng chữ nói rất chậm.
Tống Nhã dần dần thu lại nụ cười trên môi.
Cô ấy lắng nghe rất cẩn thận.
Tôi biết, Tống Nhã tràn đầy kỳ vọng với bản thân trong tương lai.
Nhưng đến cuối cùng, Tống Nhã vẫn không chịu tin tôi.
“Mặc dù cậu nói rất hay, cũng rất chân thực.”
Cô ấy thở dài vỗ vai tôi, giọng điệu bất đắc dĩ: “Nhưng nói câu không dẽ nghe, cậu không giống đứa trẻ mà mình tự tay nuông nấng.”
“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, mình đã biết rõ ràng cậu là một người gai góc.”
Tống Nhã mỉm cười hiền hòa, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ chân thật nhất của tôi: “Con gái có mối quan hệ tốt với mẹ sẽ luôn vui vẻ, cởi mở và dễ gần. Con bé sẽ không có vẻ ngoài hung dữ hay phòng thủ với mọi người..”
“Tất nhiên cũng có thể xảy ra ngoại lệ, cũng không nói chắc được.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tống Nhã, há miệng nhưng không tìm được lời nào để phản bác.
Tôi không quen thuộc với gia đình và bạn bè của Tống Nhã.
Tương lai tôi nói đều là do tôi bịa đặt.
Tôi và Tống Nhã 37 tuổi có rất ít kỷ niệm đẹp.
Tôi không biết rõ Tống Nhã 37 tuổi có những thói quen và sở thích gì.
Tôi thậm chí… không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh mình là con gái cô ấy.
“Mình đi học đây.” Cô ấy liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy dặn dò tôi: “Đúng rồi, tối nay mình có thể tan học muộn, nhớ để lại cho mình củ khoai lang nướng to nhất và ngọt nhất nhé.”
Tôi gật đầu, tiếng “Được” như nghẹn ngào trong cổ họng.
Tống Nhã cười với tôi.
Cuối cùng tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Tống Nhã rời đi, vừa khóc vừa cười.
Tống Nhã, nếu có thể, tôi cũng hy vọng có thể trở thành đứa con ngoan ngoãn như lời cậu nói.
Con bé sẽ rất nghe lời mẹ.
Con bé sẽ rất yêu mẹ.
17.
Tôi thay đổi kế hoạch.
Vì vậy, tôi bắt đầu liên tục tác hợp Tống Nhã và Chung Tử Mặc.
Giống như cái cớ tôi tìm ra, vì con đường tình yêu của Tống Nhã và Chung Tử Mặc quá gập ghềnh, nên tôi cần bảo vệ họ.
Tống Nhã nghe vậy chỉ biết khóc cũng không được mà cười không được.
Trước mặt hai người họ, tôi thỉnh thoảng lại nhắc đến sự kỳ quặc của cha dượng Tống Nhã.
Nhưng Tống Nhã, người luôn đối xử tốt với tôi, lần đầu tiên lạnh mặt với tôi.
Cô ấy cảnh cáo nhìn tôi, giọng điệu có chút không vui: “Tiểu Nam, cha dượng của mình đối xử rất tốt với mẹ con mình. “Mình không cho phép cậu nói xấu ông ấy như vậy.”
Nhưng thực ra, tôi chỉ nói một câu rằng tôi cảm thấy tên khốn đó có vẻ thích tiếp xúc với các cô gái nhỏ.
Tôi biết Tống Nhã hơi tức giận.
Thấy cô ấy không muốn nghe thêm, tôi im lặng.
Nhưng tôi nhận thấy Chung Tử Mặc có vẻ suy tư.
Đôi khi, đàn ông mới hiểu được tâm tư của đàn ông.
Ngay cả khi lúc này Chung Tử Mặc chỉ là một cậu bé.
Tôi xụ mặt xuống, không nói gì thêm.
18.
Còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật của Tống Nhã.
Tôi bắt đầu đi sớm về khuya.
Từ nhỏ tôi đã biết, con người không thể đặt hết hy vọng vào người khác.
Vì vậy, tôi luôn mang theo dao bấm và bình xịt hơi cay.
Tôi tìm người dạy mình những động tác tự vệ cơ bản.
Có lẽ tôi có chút thiên phú võ thuật, những động tác mà người khác phải luyện tập hàng nghìn lần, tôi chỉ cần học vài lần là đã thành thạo.
Tôi còn thuê người theo dõi Phương Hướng Nam, sau đó tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ tại nơi ông ta xuất hiện.
Tôi luôn chừa cho mình một đường lui.
Nhưng khi làm những việc này, tôi vô thức né tránh dì Trương.
Đôi khi trong bữa cơm, dì hỏi tôi dạo này bận rộn gì, tôi đều lấy cớ qua loa cho qua.
Sau một hai lần, dì Trương cũng không hỏi nữa.
“Dì Trương ơi, có cần cháu giúp dì tìm con gái không ạ?”
Tôi gắp một miếng thức ăn vào bát dì, cười nói với dì: “Dạo này cháu quen được một số người, biết đâu có thể giúp được ạ.”
“Không cần đâu.” Ánh mắt dì Trương có chút né tránh.
Dì né tránh ánh mắt tôi, chậm rãi nói: “Dạo này có một số tin tức, dì đang chuẩn bị đi tìm hiểu, thôi không làm phiền cháu.”
Tôi “Vâng” một tiếng rồi không nói thêm gì.
Cứ thế, cuộc sống trôi qua từng ngày, dường như không có gì thay đổi.
Nhưng tôi biết, lần này, tôi nhất định sẽ cứu được Tống Nhã.
19.
Ngày 24 tháng 2, sinh nhật Tống Nhã.
Tôi dặn dò Chung Tử Mặc ngày hôm đó nhất định phải theo sát bên cạnh Tống Nhã.
Tôi thuê người theo dõi tên khốn đó, đồng thời bố trí người ngồi xổm trong căn hẻm đó.
Tôi mang theo dao bấm và bình xịt hơi cay, đã thuộc lòng từng động tác trong kỹ thuật phòng thân.
Rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng không hiểu sao tôi vẫn lo lắng vô cùng.
Tống Nhã được đón đi vào buổi chiều.
Để có đủ sức lực, tôi cố ý không đi bán khoai nướng cùng dì Trương vào buổi sáng mà nghỉ ngơi trong nhà trọ.
Tôi nằm trên giường, trong đầu liên tục diễn tập lại tất cả các tuyến đường và kế hoạch tiếp theo.
Tôi tin rằng mình có thể cứu được Tống Nhã.
Nhưng tôi uống một ly nước, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Dì Trương không ở nhà.
Chung Tử Mặc gõ cửa mạnh, đã có hàng xóm bị quấy rầy đi ra mắng mỏ.
Chính tiếng gõ cửa này đã đánh thức tôi.
Đã qua nửa giờ kể từ thời điểm tôi tìm thấy Tống Nhã ở đời trước.
Nhưng Chung Tử Mặc, người đáng lẽ phải ở bên cạnh Tống Nhã cả ngày, lúc này lại lo lắng hỏi tôi Tống Nhã đang ở đâu.
“Xin lỗi, tôi đột nhiên có việc…”
Tôi không quan tâm đến lời giải thích của anh ta, mà như phát điên lao xuống cầu thang, nhặt chiếc xe đạp không biết của ai, đi theo con đường mà tôi đã đi qua vô số lần lao về phía con hẻm đó.
Tống Nhã không ở đó.
Chỉ có chiếc móc khóa hình chú thỏ trắng tinh nằm lặng lẽ trong vũng nước bẩn biểu hiện nơi đây từng xảy ra một bi kịch.
“Cậu đến đây làm gì?”
Chung Tử Mặc thở hổn hển đuổi theo tôi.
Anh ta định hỏi tôi, nhưng lại theo ánh mắt tôi nhìn thấy chiếc móc khóa.
“Đó là đồ của Nhã Nhã!”
Ánh mắt Chung Tử Mặc đột nhiên trở nên sắc bén: “Cậu rốt cuộc biết gì?”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa.
Lâu sau, tôi khẽ hỏi Chung Tử Mặc: “Cậu sẽ bảo vệ tốt cậu ấy chứ?”
Chung Tử Mặc nhất thời không có phản ứng.
Vì vậy, tôi hỏi lại một lần nữa.
Chung Tử Mặc nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, một lúc sau gật đầu, giọng điệu trịnh trọng: “Tôi sẽ.”
“Hy vọng cậu nói được làm được.” Tôi cười với Chung Tử Mặc, như trút được gánh nặng, thậm chí còn có tâm trạng nói đùa: “Bằng không, dù làm ma tôi cũng không buông tha cho cậu.”
Phương Hướng Nam là một người rất cẩn thận.
Ông ta thậm chí cẩn thận đến mức hầu như không bao giờ làm việc tại nhà, cũng không để tài liệu quan trọng ở nhà.
Không chỉ người tôi thuê, mà cả Chung Tử Mặc bí mật điều tra cũng không tìm ra được gì.
Còn tôi, tôi sẽ không bao giờ đặt hết hy vọng vào người khác.
20.
Cuối cùng, tôi bình thản trở về nhà trọ.
“Cháu đã đi đâu vậy?”
Khi tôi về, dì Trương đã ở nhà từ lâu.
Dì ấy trông có vẻ mệt mỏi, thậm chí giọng điệu chất vấn còn có chút gay gắt.
Chưa đợi tôi trả lời, dì Trương đã phản ứng trước.
Dì ấy tỏ vẻ có lỗi, rồi nhỏ giọng xin lỗi tôi: “Xin lỗi, dì chỉ hơi lo cho cháu. Xét cho cùng, an ninh ở đây không được tốt lắm, một cô gái nhỏ như cháu về nhà muộn không an toàn.”
“Cháu đi tặng quà cho Nhã Nhã, Chung Tử Mặc đưa cháu về.”
Tôi giả vờ không quan tâm đến lời giải thích, còn bất mãn lẩm bẩm: “Nhưng mẹ của Nhã Nhã hơi quá đáng, lúc tặng quà còn không cho cháu gặp Nhã Nhã.”
“Dì Trương ơi, dì nói xem tại sao giữa mẹ và mẹ lại khác biệt lớn như vậy?”
“Cháu thấy mẹ của Nhã Nhã quá hung dữ, không giống như dì, nhìn vào đã biết là một người mẹ tốt!”
Dì Trương sửng sốt một lúc rồi lúng túng xoa tay.
Dì ấy cười gượng gạo: “Dù sao thì mỗi người cũng khác nhau.”
“Cũng đúng.” Tôi gật đầu trầm tư: “Giữa các đứa con chắc chắn cũng khác nhau.”
“Ví dụ như con gái của dì rất tốt, không giống như cháu, sinh ra chỉ để chọc tức mẹ.”
Dì Trương há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
Dì ấy chỉ nói với tôi: “Dì cảm thấy cháu rất tốt.”