Nỗi Đau Và Báo Thù - Chương 3
Ta vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Thấy vệt máu trên giày hắn, ta áy náy: “Xin lỗi, thần thiếp già rồi, làm giày mà quên rút kim ra.”
“Ngươi thật là…”
Tạ Chương muốn mắng ta, nhưng những lời sau đó chỉ còn là những tiếng lầm bầm vô nghĩa.
Vì ta đã bôi thuốc mê lên cây kim.
Tạ Chương trúng thuốc, bất động hoàn toàn.
Ta và Hồng Thự kéo lê Tạ Chương đặt lên giường.
Hắn những năm qua rất mập nhưng hồi trẻ cũng từng là một nam tử cao lớn, anh tuấn.
Giờ đây lại thành một người thân mập nặng nề, đầy mỡ.
Khổ cho hai chúng ta, vừa kéo vừa đẩy mệt đứt hơi.
Trong lúc kéo hắn, Hồng Thự vô tình làm Tạ Chỉ Doanh trên ghế ngã nhào xuống đất.
Xác của Tạ Chỉ Doanh rơi mạnh xuống, chiếc áo choàng trượt ra, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, xám ngoét.
“Á… á…”
Miệng Tạ Chương bật ra những âm thanh vô thức.
Muốn la lên, nhưng không thốt nổi thành tiếng.
Mắt hắn đỏ ngầu, ngấn đầy lệ.
Ta an ủi hắn: “A Doanh chỉ đang ngủ thôi, lát nữa ta sẽ đỡ nàng dậy.”
Thấy hắn trừng ta, ta biết ngay hắn đang nghĩ đến Tạ Chiêu liền tốt bụng nói với hắn.
“Ngươi muốn hỏi A Chiêu ở đâu phải không?”
“Nhìn kìa, cái chậu hoa đằng kia, chôn trong đó không phải là đứa con ngoan của ngươi hay sao?”
“Gia đình ấy mà, vẫn phải đầy đủ ở bên nhau mới tốt!”
Ta và Hồng Thự tiếp tục trói Tạ Chương lên giường, dùng dây cột chặt tứ chi hắn lại.
Con trai và con gái hắn ở ngay bên cạnh, sum vầy vui vẻ.
“Ngươi làm hoàng đế, chính vụ bận rộn, đã bao lâu không ở bên con cái rồi?”
“Bây giờ sắp đến Tết, cũng nên nghỉ ngơi, quây quần trò chuyện chứ.”
Hồng Thự cũng góp lời: “Phải đấy, Hoàng thượng. Nếu trượng phu và con của nô tỳ không chết, giờ này nô tỳ cũng được đoàn tụ như các người.”
“Chỉ tiếc trượng phu nô tỳ ngày đó đụng phải xe ngựa của Thái tử.”
“Bị Thái tử kéo lê mấy dặm đường, đến khi nô tỳ tìm được thì thân thể đã nát bấy.”
“Còn con trai nô tỳ, định cứu cha, cũng bị ngựa giẫm chết.”
“Ngài nói xem, bọn họ sao mà ngu ngốc thế? Thật sự là nghiệp chướng mà!”
Thấy Tạ Chương trợn mắt to hơn, ta quở trách: “Thôi đi, chuyện cũ bao năm rồi, nhắc lại làm gì.”
“Năm đó con trai ta, Mặc nhi, chẳng phải do Tạ Chiêu giả bệnh lừa ta, rồi bị Tạ Chỉ Doanh đẩy xuống nước chết đuối sao?”
“Bổn cung cũng đâu có nhắc đi nhắc lại như ngươi.”
“À, đúng rồi, nhân lúc cả nhà sum vầy, có nên cùng nhau ăn bữa cơm không?”
“Hồng Thự, ngươi đi chuẩn bị thức ăn, bảo là Hoàng thượng, Thái tử và công chúa tối nay đều sẽ dùng bữa tại Phượng Vũ điện.”
“Bổn cung đi lấy thứ gì cho Hoàng thượng đây.”
Hồng Thự cúi đầu đáp: “Vâng, nương nương!”
Ta đi tới Chính Sự điện của Tạ Chương, dùng ngọc tỷ của hắn viết một thánh chỉ tru di cửu tộc.
Hồ tổng quản thấy ta ngang nhiên dùng quyền như vậy thì sợ đến ngây người.
“Hoàng quý phi nương nương, chuyện này…”
Ta nói: “Ta với Hoàng thượng là lão phu thê, hạ đạo thánh chỉ thì có cái gì kỳ quái?”
“Huống chi, nếu không có sự đồng ý của Hoàng thượng, Hồ tổng quản nghĩ ta dám làm vậy sao?”
Hồ tổng quản thở phào, cười nịnh bợ: “Thì ra là vậy, là nô tài nhiều lời.”
Ta dặn: “Mang theo nhiều người, nhất định phải đích thân giao chỉ dụ này cho cha ta.”
“Tất cả làm theo đúng những gì trong thánh chỉ.”
“À, mà Hồ tổng quản đừng lén xem đấy nhé, ta muốn cho phụ thân và đích mẫu một niềm vui bất ngờ!”
Nói xong, tiện tay tháo chiếc vòng ngọc giá trị liên thành tặng hắn.
Hồ tổng quản tươi cười: “Nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ mang thánh chỉ của… à không, của Hoàng thượng đi ngay.”
Hồ tổng quản tới Tướng phủ, tại chỗ đọc to thánh chỉ tru di cửu tộc.
Vũ Lâm vệ Lâm Thống lĩnh cũng có mặt, tuân theo thánh chỉ, lập tức giết sạch cả nhà bọn họ.
Những nô bộc còn lại trong Tướng phủ đều bị sung công, còn các thân thích thì từ từ thanh toán, không một ai thoát được.
Ta nhìn Hồ tổng quản run rẩy trở về báo cáo, cười đến chảy cả nước mắt.
“Chết hết là tốt, chết sạch mới hay!”
Năm đó, khi mẫu thân ta lâm bệnh nặng, đích mẫu và phụ thân lại lấy mạng sống của bà ra uy hiếp ta phải từ hôn với Tề Diễm. Vì mẫu thân, ta không thể không khuất phục.
Nhưng sau khi ta gả vào vương phủ chưa đầy một năm, mẫu thân ta đã qua đời.
Đích mẫu bảo ta đã được ghi tạc dưới danh nghĩa của bà, không liên quan gì đến mẹ ruột, nên không cho ta để tang. Bà còn ném thi thể của mẫu thân ta vào bãi tha ma.
Khi ta tìm thấy, thi thể mẫu thân đã bị lũ chó hoang cắn xé không còn hình dạng.
Nhớ lại chuyện đó, ta bảo Hồ tổng quản: “Nhớ ném xác của phụ thân và đích mẫu ta vào bãi tha ma cho chó hoang ăn.”
“Nếu không, Hoàng thượng của các ngươi sẽ không sống nổi đâu.”
Hồ tổng quản nghe vậy thì như bị sét đánh trúng.
“Nương nương! Người đã làm gì Hoàng thượng rồi?”
“Hoàng thượng bây giờ ở đâu?”
Ta cười: “Hoàng thượng à? Hoàng thượng hiện đang nằm trong tẩm cung của ta, yên tâm, chưa chết được đâu.”
Hồ tổng quản bật khóc: “Nương nương của ta ơi, người làm cái gì vậy?”
“Người và Hoàng thượng đã thành hôn mười sáu năm, tình cảm sâu đậm, hà cớ gì vì một chút chuyện nhỏ mà ra nông nỗi này?”
Ta cười nhạt, thì ra những chuyện ta chịu đựng, trong mắt hắn chỉ là “chuyện nhỏ”?
“Hồ tổng quản, thánh chỉ tru di Tướng phủ là chính ngươi mang đi truyền.”
“Thống lĩnh cấm vệ quân đích thân ra tay.”
“Nếu để Hoàng thượng biết, các ngươi cũng bị xử tội như ta thôi.”
Hồ tổng quản và Lâm thống lĩnh nghe vậy, mặt tái mét.
“Nương nương! Chúng ta đều là nghe theo thánh chỉ mà làm.”
Ta nháy mắt: “Bổn cung hiểu, sau này các ngươi cứ tiếp tục nghe theo thánh chỉ là được.”
Từ ngày đó, ta giam lỏng Tạ Chương, dùng Hoàng đế làm con tin để điều khiển triều thần.
Phượng Vũ điện do người của ta canh gác, không ai được phép ra vào.
Thỉnh thoảng, ta cho mọi người bên ngoài nghe tiếng Tạ Chương còn sống.
Quan văn võ cả triều quỳ bên ngoài điện, cầu xin ta thả Tạ Chương.
“Nương nương, quốc gia không thể một ngày không có vua, xin nương nương nghĩ lại!”
“Phu thê cãi nhau, đầu giường cãi, cuối giường lành, nương nương hãy thả Hoàng thượng đi!”
“Nương nương chẳng phải chỉ muốn ngôi vị Hoàng hậu thôi sao? Chúng thần sẽ đồng loạt dâng tấu thỉnh cầu cho người.”
“Gia tộc của nương nương cay nghiệt, vô tình, người muốn xả giận thì giết bọn họ cũng được, nhưng xin đừng làm hại Hoàng thượng, Thái tử và Công chúa!”
Ta nghe vậy, làm bộ xúc động rơi nước mắt.
“Hu hu… Các vị đại nhân, sao các ngài không nói sớm? Sao không sớm lên tiếng?”
“Thì ra các ngài đều hiểu nỗi khổ của ta, nhưng trước đây sao không nói lời nào cho công bằng?”
Thái tử Tạ Chiêu và Công chúa Tạ Chỉ Doanh đã sắp thối rữa.
Tạ Chương cũng vì bị ta cho uống quá nhiều thuốc mê mà thân thể tê dại, tinh thần không còn minh mẫn.
Sáng nay hắn còn tiểu tiện ra quần, bị Hồng Thự cho ăn mấy cái bạt tai.
Đang lúc ấy, một gã người Hồ to cao đột nhiên xông vào, rút kiếm định ám sát ta.
“Công chúa đâu rồi! Ngươi giấu công chúa ở đâu?”
“Có người nói, Công chúa vào Phượng Vũ điện của ngươi nửa tháng trước mà không thấy ra!”
Ta nhìn kẻ trước mặt, mũi cao mắt sâu, đồng tử xanh biếc, rõ ràng không phải người đồng tộc.
“Ngươi là gã nam sủng ngoại tộc của A Doanh?”
“Năm đó Tề Ngọc bắt gặp ngươi tư thông với A Doanh, chính ngươi đã đạp chết Tề Ngọc phải không?”
“Ngươi có biết, lúc Tề Diễm qua đời mới hai mươi ba tuổi, cả phủ Trấn Quốc tướng quân trung thành tận hiến, cuối cùng không còn ai nối dõi?”
“Tề Ngọc là đứa con nuôi do ta tự tay nhận cho Tề Diễm, gánh vác vinh quang của phủ Trấn Quốc tướng quân. Sao ngươi có thể tàn nhẫn đến vậy?”
Có người quát: “Trước mặt nương nương, không được vô lễ!”
Tên mã phu gào lên: “Ta mặc kệ bà ta là cái gì nương nương, ta chỉ muốn công chúa!”
“Công chúa đâu! Trả công chúa lại cho ta!”
Ta nhíu mày: “Đúng là bọn ngoại bang man di không hiểu lễ nghĩa.”
“Bổn cung dù không có công sinh, nhưng có công dưỡng Công chúa. Vì thể diện của nàng, ngươi cũng nên tôn kính ta chút chứ?”
“Thôi, bổn cung nói với một kẻ như ngươi làm gì?”
“Người đâu, bắt tên mã phu này, lột da róc thịt hắn ngay trước mặt quần thần!”
Hình phạt lăng trì, hay còn gọi là róc thịt, là cắt từng miếng thịt của phạm nhân cho đến khi chết.
A Doanh dù có tội, nhưng là đứa con ta nuôi lớn, ta không đành lòng khiến nàng chịu khổ quá nhiều.
Nhưng tên mã phu này đã làm hư hỏng A Doanh, còn đạp chết Tề Ngọc, không róc thịt hắn thì ta không thể nguôi giận.
Hình bộ đã cử người hành hình giỏi nhất đến để thực hiện hình phạt.
Ta hỏi: “Thật có thể cắt đủ một vạn nhát dao không?”
Gã hành hình mồ hôi đầy trán, đáp: “Bẩm Hoàng quý phi, cắt sống sẽ không chịu nổi đâu.”
“Thường là chia ra ba ngày, tổng cộng ba nghìn sáu trăm dao.”
Ta gật gù: “À, vậy cho hắn uống thuốc mê, đừng để hắn đau chết, cũng không được chảy quá nhiều máu.”
“Ba ngày, ba nghìn sáu trăm dao, không thiếu một nhát.”
Nếu theo lời Thái y, ba ngày nữa chính là ngày ta sẽ chết.
Nhưng ta nhất định phải nhìn thấy tên mã phu này chết thì mới nhắm mắt được.
Tên mã phu bị hành hình ngoài Phượng Vũ điện ba ngày, triều thần cũng quỳ ngoài điện ba ngày không dám rời đi.
Không ai dám bỏ về, sợ Tạ Chương hồi phục sẽ xử tội liên lụy đến họ.
Thật ngu ngốc, Tạ Chương bây giờ đã không còn cử động hay nói năng gì được nữa, làm sao có thể trách phạt họ chứ?
Tên mã phu thật là cứng đầu.
Bị cắt ba nghìn sáu trăm nhát nhưng vẫn chưa chết, còn rên rỉ hỏi: “Công chúa đâu…”
Ta cúi xuống, thì thầm vào tai hắn: “Chết rồi.”
“Ngay ngày đầu nàng vào Phượng Vũ điện, chính tay bổn cung đã dùng cây trâm vàng này để tiễn nàng về Tây thiên.”
Gã mã phu nghe vậy, trợn mắt, máu trào ra khỏi hốc mắt, họng phát ra tiếng khò khè, chết không nhắm mắt.
Lời ta nói khiến bá quan trong triều chấn động, nghi ngờ.
“Công chúa thực sự… thực sự đã chết sao?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy còn Thái tử và Hoàng thượng?”
Ta nói: “Hoàng thượng chưa chết, nhưng Thái tử thì đã chết rồi.”
“Đoán xem, hắn chết thế nào?”
Có người run rẩy mở miệng: “Chết thế nào?”
Ta cười khúc khích: “Hì hì, cũng là bổn cung giết đó.”
Mọi người: “……”
Lão Thái phó, người từng dạy dỗ ta thuở nhỏ, nghe vậy, trong mắt tràn ngập đau thương.
“Nương nương! Tại sao lại ra nông nỗi này?”
“Người đã chịu ủy khuất gì mà lại phạm phải những tội ác như vậy?”
“Sao không nói ra, để thần và các đại thần lên tiếng thay người?”
“Trời đất sáng tỏ, lẽ trời rõ ràng…”
Ta cắt ngang: “Thôi, thôi, nói nhiều nhức đầu lắm.”
“Bổn cung chẳng có ủy khuất gì cả, cũng không muốn đòi lại lẽ công bằng.”
“Bổn cung chỉ là chán ghét rồi, mệt mỏi rồi, không muốn hầu hạ ba phụ tử bọn họ nữa.”
“Người đã chết, bổn cung cũng mệt rồi, các ngươi giải tán đi.”
“Có chuyện gì thì để ngày mai nói tiếp!”
Mọi người đều nghĩ ta đã điên, nhưng vì Tạ Chương vẫn còn ở trong tay ta nên không ai dám phản kháng.
Hồng Thự ở trong điện, cầm dao kề cổ Tạ Chương, họ chẳng ai dám ngăn cản ta.
Ta xoay người trở về trong điện, nhìn Tạ Chương nằm trên giường, miệng méo, mắt trệch, nước dãi chảy dài, ta cười một tiếng.
“Lan… Lan…”
Hắn run rẩy gọi ta, giọng như có chút tình cảm.
“Đừng có gọi Lan nữa, tới lượt ngươi rồi.”
Sau đó, ta nắm tay hắn, viết một bức chiếu thư truyền ngôi, đóng dấu ngọc tỷ, chọn ngẫu nhiên một người trong tông thất làm người kế vị.
Gửi chiếu thư ra ngoài xong, ta rút cây trâm, nhẹ nhàng đâm vào cổ hắn.
“Dù sao cũng là phu thê một đời, dùng cây trâm ta thích nhất tiễn ngươi lên đường nhé.”
Quay đầu nhìn Hồng Thự bên cạnh, nàng đã uống thạch tín.
Ta không nhịn được nói: “Ngươi làm nhanh quá vậy, bổn cung còn chưa đi mà!”
Hồng Thự đáp: “Không kịp rồi nương nương, trượng phu và con của nô tỳ tới đón rồi.”
Ta nhìn thấy vậy, cũng quyết định lên đường cùng nhau thôi!
Ta cầm ngọn nến, châm vào rèm và tấm sa trong điện.
Chỉ trong chốc lát, Phượng Vũ điện bùng cháy dữ dội, ánh lửa chiếu sáng khắp nơi.
Lửa cháy, thiêu đốt cả người, mang đến một cảm giác ấm áp lạ thường.
“Hahaha… Cháy đi! Cháy đi!”
“Một ngọn lửa thiêu sạch mọi thứ!”
Mơ màng, ta như thấy Tề Diễm, Tề Ngọc và Mặc nhi, bọn họ đều đến đón ta rồi.