Giới thiệu truyện
Nơi Ánh Nắng Không Chạm Tới
Khi tôi 6 tuổi, vì rót nước nóng mà bị ngã, làm phỏng mặt, để lại vết sẹo hủy dung. Từ đó ba mẹ rút kinh nghiệm, không bao giờ cho em gái làm việc nhà, hễ có ai gặp là lại khen em xinh xắn đáng yêu, còn chê tôi xấu xí.
Năm 10 tuổi, tôi bị sốt cao nhưng ba mẹ không coi trọng, để đến lúc não bị tổn thương, trí nhớ giảm sút. Từ đó họ rút kinh nghiệm, chỉ cần em gái ho một tiếng là ngay trong đêm đưa đi bệnh viện chăm sóc chu đáo.
Tôi giống như vật thí nghiệm của họ, tất cả những sai lầm từng mắc phải đều sửa sai trên người em gái.
Tôi xấu xí, ít nói, đần độn, chẳng ai quan tâm.
Em gái thì xinh đẹp, miệng dẻo, thông minh, được tất cả mọi người yêu thương cưng chiều.
Sau khi được chẩn đoán mắc trầm cảm, tôi lấy hết can đảm để tâm sự với họ. Nhưng mẹ lại quát vào mặt tôi, bảo tôi có bệnh thần kinh, nhỏ nhen, rồi gào lên: “Nếu mày giỏi thì đi ch .t đi!”
Sau khi tôi bị em gái đ ẩ.y từ tầng cao xuống, họ mới phát hiện, sai một ly đi cả dặm rằng em ấy chẳng phải con ruột của bất kỳ ai trong số họ.
Người con gái duy nhất mang huyết thống của họ… thật ra là tôi.